Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1917: Chu Tước Lục Tử

An Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía sáu sự tồn tại to lớn trên không trung.

Mỗi một con trong số chúng đều mở rộng cánh chim, chúng có thể bao phủ cả mặt đất trong phạm vi mấy vạn trượng, đôi cánh khẽ phất tạo ra những cơn lốc lửa có thể thiêu đốt trùi trụi mấy trăm ngọn núi cao.

Không chỉ có vậy, uy áp huyết mạch cực kỳ tinh thuần được phát ra trong lúc vô hình cũng khiến cho vô số sinh linh cảm thấy tự ti, theo bản năng muốn thần phục dưới sự tồn tại cao quý xinh đẹp đó.

Loại tồn tại này có đến sáu con! Mà thánh hỏa bọn hắn phóng ra đã bao phủ khắp toàn bộ bầu trời, chói lọi không thôi, tựa như ráng chiều hùng vĩ xinh đẹp, căn bản không nhìn thấy điểm cuối. Nếu như những ngọn thánh hỏa này rơi xuống hoàn toàn, có thể diệt sạch toàn bộ sinh linh của cả hành tinh này trong nháy mắt.

"Chu Tước Lục Tử, mỗi một kẻ trong số đó đều có khí tức khủng bố tương tự có thể sánh với đẳng cấp thần thủ hộ như Bách Tuyết và Xích Vũ, nhưng đối diện có đến sáu con đấy... Đây chính là Chu Tước tộc có thể chia năm năm trong lời Bách Tuyết nói sao?" An Lâm nhìn sáu con Chu Tước có khí tức cường hãn trước mắt, mặt không biểu cảm nói.

"Nhưng mà thần thủ hộ của Thanh Long tộc có được một cơ hội bộc phát ra sánh ngang được với thần linh Sáng Thế đó, chuyện này là đặc tính của Thanh Long tộc, Chu Tước tộc cũng không có loại bí pháp nào tương tự." Hứa Tiểu Lan cười nhẹ nhàng.

"Điều này cũng đúng..." An Lâm khẽ gật đầu.

Mặc dù bí pháp bộc phát ngắn ngủi của thần thủ hộ Thanh Long tộc chỉ dùng được một lần, nhưng sức mạnh bộc phát ra không thua gì sự đe dọa vũ lực cực kỳ quan trọng của địa cầu, không chỉ có thể mạnh mẽ áp đảo đối thủ mà một khi bộc phát còn có thể dẫn đến hiệu quả giải quyết dứt khoát cục diện chiến đấu.

Mạc Hải lại bị những lời này dọa cho phát sợ.

Quả nhiên, thánh hỏa trên bầu trời lại bắt đầu cuồn cuộn phun trào.

An Lâm ngẩng đầu nhìn về phái sáu con Chu Tước thần thái ngạo nghễ trên không trung, cười lạnh: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, muốn đánh cứ đánh, ít lằng nhà lằng nhằng đi! Nếu không phải nể mặt mũi Chu Tước Nữ Đế thì mấy con Chu Tước dám mạo phạm đến ta đã bị ta tiện tay giết từ lâu rồi!"

Ầm ầm...

"Phàm nhân thấp hèn, chúng ta chính là Chu Tước Lục Tử, người quản lý tối cao của lãnh địa Chu Tước tộc, các ngươi dám ra tay đánh sinh linh Chu Tước tộc tôn quý, có biết tội chưa?" Một con Chu Tước toàn thân được bao phủ bởi vô vàn mây mù trắng, đôi mắt màu u lam tựa như biển cả cuồn cuộn, cất giọng nói hư vô như có như không.

"Chơi lửa? Chúng ta là thần linh thống trị lửa, há lại có thể cho các ngươi tùy ý bình luận!"

"An Lâm đạo hữu, hiện giờ chúng ta nên làm cái gì đây, dường như đây không phải là lúc nói những chuyện này mà? Chu Tước Lục Tử đã được điều dộng toàn bộ rồi đấy..." Mạc Hải đứng bên cạnh khẩn trương nói.

Xếp trên thần hỏa chính là thánh hỏa, thánh hỏa được coi là đẳng cấp cao nhất trong các loại lửa. Trong đại lục Thái Sơ văn minh tu hành cấp cao cũng cực kỳ khó gặp được thánh hỏa, mà ở chỗ này lại có đến sáu con, càng chưa đề cập đến huyết mạch của những người này còn tinh khiết thâm hậu đến như thế, uy năng của thánh hỏa được phóng ra lại càng khủng bố hơn.

Giọng nói êm tai kia cực kỳ hư ảo, không giống với chất giọng của phàm trần, hơn nữa còn ẩn chứa cả uy nghi không thể trái nghịch.

Hắn vừa mới được chứng kiến vũ lực tuyệt đối của An Lâm, nhưng giờ phút này đối mặt với sáu sự tồn tại ở cấp bậc có thể tiêu diệt tinh cầu, hắn vẫn cảm thấy luống cuống. Cảm giác mà mỗi một con trong Chu Tước Lục Tử mang đến cho hắn còn vượt xa cả uy áp mà tông chủ và Thái Thượng Trưởng Lão của Chu Tước tông mng tới, rốt cuộc mạnh đến mức nào thì hắn thực sự không dám tưởng tượng.

Ôi đờ mờ, lời này cũng quá bá cmn đạo luôn rồi, đây hoàn toàn chính là tình tiết khiêu khích đánh nhau mà!

Trên bầu trời, giọng nói của Chu Tước Lục Tửu tựa như thanh âm của trời xanh, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.

Đúng vậy, cuối cùng An Lâm vẫn hạ thủ lưu tình mà không giết chết đám sinh linh Oánh Thái và Hoàng Mộc Tử.

An Lâm cũng không biết nên nói gì mới được nữa, nhìn đi, khen chúng nó mà chúng nó cũng không vừa lòng.

"Chu Tước Lục Tử, chỉ sợ chính là những kẻ biết chơi lửa nhất trong tinh vực nhỉ?" Đối mặt với cơn giận của Chu Tước Lục Tử, dường như An Lâm lại không thèm đếm xỉa, hắn vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười như trước.

"Sinh linh thô bỉ ti tiện cũng chỉ có thể nói ra được những câu thô bỉ như thế mà thôi!"

"Huyễn Kim Tước."

"Băng Tâm Tước."

Phừng phừng phừng...

"Ta... Nam Ly Tước."

Mạc Hải cũng bị dọa phát sợ, hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng diệt thế nào khủng đến mức này.

"Đừng lảm nhảm nữa, mau đốt cháy sạch sẽ bọn chúng đi."

An Lâm nhìn những luồng lửa rơi xuống, nở nụ cười: "Các ngươi nói các ngươi là thần linh thống trị lửa? Ngại quá, ta mới là thần linh thống trị lửa nhé."

Căn bản không thể nào thoải mái!!

Tuy rằng hắn rất thích bị lửa đốt, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết rằng, hắn chỉ cần chạm nhẹ vào biển lửa đang trào từ trên trời xuống kia thì sẽ bị đốt thành tro bụi ngay!

"U La Tước."

Sáu luồng thánh hỏa từ trên trời phóng xuống, đập mạnh về phía An Lâm.

Nhìn từ góc độ của An Lâm, dường như bầu trời hóa thành biển thánh hỏa, sau đó biển cả kia nhanh chóng trào dâng khắp mặt đất, đốt sạch tất cả, căn bản không có chỗ nào để tránh.

Chỉ với viêm uy cuồn cuộn vô hạn kia cũng đủ để khiến tất cả sinh linh đánh mất dũng khí phản kháng.

"Thiên Tẫn Tước."

"Quỳ xuống chịu chết đi!!"

"Phán xử các ngươi... hình phạt lửa thiêu!"

"Thái Tinh Tước."

Một chiếc vòng thần màu đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.

An Lâm quơ một tay vào trong hư không về phía số thánh hỏa đang rơi xuống, sóng dao động ẩn chứa lực lượng phép tắc tối cao nhanh chóng khuếch tán khăp trên trời dưới đất.

"Thịch thịch."

Phảng phất như tiếng đập của trái tim.

Sáu loại thánh hỏa khủng khiếp đột nhiên bị đứng hình tựa như một bức tranh vẽ.

Ngay cả ngọn lửa trên người Chu Tước Lục Tử cũng thoát khỏi sự khống chế của bọn nó trong nháy mắt, ngưng trệ một chỗ, sau đó cúi đầu...

Đúng vậy, tất cả lửa trong trời đấ đều cúi thấp đầu, nhiệt độ giảm xuống, cúi đầu xưng thần với bóng dáng áo trắng kinh diễm!!

Đám Chu Tước và thợ mỏ trên tinh cầu Hồng Tước ngây ra như phỗng.

Thân hình Chu Tước Lục Tử run rẩy dữ dội, khuôn mặt cao ngạo xa xăm như đang quan sát lũ sâu kiến đột nhiên trở nên hoang mang và kinh hãi, một sự sợ hãi khó có thể hiểu nổi lần đầu tiên xuất hiện trong lòng chúng.

Đây là thứ sức mạnh gì?

Vì sao lửa của ta lại không nằm trong sự khống chế nữa?

"Ngay cả lục đại thánh hỏa cũng đều cúi đầu với ta rồi, sao các ngươi vẫn còn đứng?"

"Quỳ xuống cho ta!!"

An Lâm tức giận quát một tiếng, đôi mắt đột nhiên biến thành màu vàng óng. Trong một mảnh màu vàng rực như thế còn có vô số thần phù lướt qua đôi mắt, đồng thời sóng dao động màu vàng cũng khuếch tán khắp mỗi một ngóc ngách trong trời đất.

Bất luận và Chu Tước Lục Tử hay tất cả sinh linh trên tinh cầu Hồng Tước, lúc nhìn An Lâm dường như đều như thấy được sự tồn tại chí cao vô thượng. Đó là một bóng dáng cao lớn vô biên, đầu đội trời chân đạp đất, đôi mắt tựa như trời trăng, áo khoác như dải ngân hà, khắp toàn thân phóng thích ra khí tức tối cao khó có thể tưởng tượng nổi.

Thuật pháp Siêu Thần Uy, phát động!!

"Không!!!" Thân hình Chu Tước Lục Tử run rẩy dữ dội, phát ra tiếng kêu rên, từ giữa không trung rơi xuống.

Chúng nó là sự tồn tại tôn quý nhất, chúng nó coi thường tất cả mọi thứ, bất kính thiên địa mà chỉ tôn kính Chu Tước Nữ Đế. Nhưng ngay lúc này, không ngờ chúng nó lại sinh ra kính ý vô hạn, suy nghĩ khuất phục vô hạn với một sự tồn tại khác, muốn quỳ xuống với người đó, muốn biến thành con chó xum xoe bên chân đối phương.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Mặt đất rung chuyển chấn động.

Sự tồn tại kiêu ngạo nhất cấp bậc cao nhất Chu Tước tộc lần lượt rơi xuống mặt đất, ngã xuống bụi bặm.

Chúng nó nằm rạp trên mặt đất, gục đầu trước mặt An Lâm, thân hình run lẩy bẩy.

Chu Tước Lục Tử, toàn bộ quỳ bò trước mặt An Lâm!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận