Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 501: Bí cảnh từ tốn

An Lâm, Lưu Sở Sở, Đề Na và Lăng Ảnh bước tới màn ánh sáng màu xanh lam, bước vào trong một thế giới với ánh sáng màu vàng nhạt quẩn quanh trên bầu trời, sau đó bọn họ bị chấn động với cảnh tượng trước mắt.

An Lâm hít một hơi lạnh, hai mắt trợn trừng: "Mẹ kiếp!"

Miệng nhỏ của Lưu Sở Sở khẽ mở ra, thì thào nói: "Ôi mẹ ơi..."

Lăng Ảnh chấn động đến nỗi các xúc tu màu trắng trên khắp người dừng lại trên không trung, đôi mắt màu xanh mở thật to.

Đề Na che cái miệng nhỏ nhắn và hơi thất thần nói: "Rất nhiều tháp thánh hồn! Quả nhiên... lời đồn đại nói cái gì mà tháp thánh hồn Bàn Cổ để lại đều là gạt người..."

"Cái này gọi là tinh nguyên thế giới, xin hồn, đừng gọi là tháp thánh hồn nữa, nghe thật là kỳ cục." An Lâm liếc mắt, mở miệng nói.

Không sai, xuất hiện trước mặt bọn họ chính là tinh nguyên thế giới tràn đầy trên mặt đất!

Trên mặt đất màu trắng cách đó hơn trăm mét có rất nhiều tinh nguyên thế giới, bọn chúng hiện lên theo hình cánh quạt mọc ở xung quanh cột đá màu đen cao trăm trượng.

Thân thể tảng đá cường tráng cứng rắn này khẽ run lên, sau đó rất khó khăn nghiêng đầu lại: "Bí... cảnh... này... có... vấn... đề..."

Cuối cùng quay sang nhìn lên vệt màu vàng ở trước mắt, cách bọn họ một mét, vệt vàng kim đó giống như một giới hạn phân chia giữa trời và đất.

Bây giờ vừa nhìn, Hồng Đấu to con này cách bọn họ chỉ có mười mấy mét, đang quay lưng về phía bọn họ và hiện lên tư thế đang chạy, hình như đang hưng phấn chạy như điên về phía tinh nguyên thế giới. Chỉ có điều ở trong mắt bọn họ, loại tốc độ chạy nhanh này của Hồng Đấu lại vô cùng chậm, giống như chiếu chậm động tác gấp một nghìn lần trở lên.

Đám người An Lâm và Lưu Sở Sở liếc mắt nhìn quang cảnh xung quanh.

"A, các người nhìn xem Hồng Đấu hình như hơi kỳ lạ." Lăng Ảnh đột nhiên mở miệng nói.

"Cảm giác này thật kỳ lạ, đây chắc hẳn là một loại lực quy tắc nào đó của đất trời, lực lượng của chúng ta cũng không thể làm cho nơi này thay đổi được." Lưu Sở Sở cũng cảm nhận không gian bên trong vết mờ vàng kim và ngạc nhiên mở miệng nói.

Liếc mắt nhìn qua, ít nhất có hơn ba trăm tinh nguyên thế giới màu trắng, có hơn mười tinh nguyên thế giới màu xanh lá, cũng có hơn hai mươi thế giới tinh nguyên màu xanh lam, cũng có được chín tinh nguyên thế giới màu đỏ tươi giống như hoa vô cùng chói mắt, ngoài ra còn có ba tinh nguyên thế giới màu vàng nằm sát cột đá màu đen kia và tản ra ánh sáng màu vàng vô cùng mê người.

An Lâm giơ tay qua giới hạn kia, lập tức cảm thấy một loại cảm giác thong thả. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, suy nghĩ của hắn không chậm lại, nhưng ngoài việc đó ra bất kỳ cảm quan nào, bao gồm chuyển động cơ thể cũng đều sẽ không tự chủ được mà trở nên chậm lại.

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía trước, thật ra Hồng Đấu vẫn luôn ở trước mặt bọn họ, chỉ có điều bọn họ bị nhiều tinh nguyên thế giới như vậy làm cho sáng chói mắt, cho nên tự động bỏ quên sự tồn tại của Hồng Đấu.

An Lâm nhìn thấy tinh nguyên thế giới màu vàng đó bèn trợn trừng mắt, tinh nguyên thế giới này hắn nhất định phải lấy được!

Hồng Đấu nói những lời vô nghĩa làm lãng phí một phút của mọi người

Cứ như vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đưa ra một quyết định!

Khóe miệng An Lâm khẽ giật và la lớn: "Bạn nhỏ Hồng Đấu cậu đây là đang làm gì đấy?"

Đi vào trong!

Không phải là loại chậm chạp bị sức lực áp chế kia hay là sự chậm chạp xuất phát từ bản năng của cơ thể. Là loại cảm giác giống như trời sinh cơ thể đã chậm chạp như vậy...

"Tuy nói bí cảnh này kỳ lạ, nhưng cứ dựa vào tình huống trước mắt có thể thấy được nó vẫn không có uy hiếp gì đối với chúng ta, hơn nữa cũng không có uy hiếp của sinh linh ban đầu của cổ vực Thái Sơ." Lăng Ảnh cũng mở miệng nói.

'Bịch' một tiếng, hắn lướt đi ăn đất, kéo ra một cái rãnh ba bốn mét trên mặt đất.

Ngay từ lúc đầu An Lâm đã dùng tổ hợp tốc độ Phong Dực cộng thêm Phong Kiếm, hy vọng có thể lợi dụng quán tính một lần hành động vượt qua Hồng Đấu đang dẫn đầu cách đó mười mấy mét.

Đặc biệt Lăng Ảnh, nó là một con sứa thường xuyên lơ lửng trên không trung, bây giờ lại rơi vào tình trạng phải sử dụng xúc tua để bò, phải biết rằng nó chưa bao giờ đi như vậy đâu.

Nhanh hơn một bước thì các bước sau đều nhanh hơn.

Cho dù hắn vượt lên trước mọi người mấy mét, nhưng khi hắn sử dụng hết sức lực toàn thân bò dậy, quá trình này tiêu tốn thời gian quả thật giống như mất trí, cuối cùng hắn đã bị Lưu Sở Sở vượt qua.

Nhiều tinh nguyên thế giới như vậy, có thể nói mê hoặc này là vô cùng to lớn, không thể tặng hết cho Hồng Đấu được!

Hồng Đấu cũng không quay đầu lại, trực tiếp truyền đến hai tiếng cười lạnh: "A... A..."

An Lâm vừa cố chạy, vừa kích động mở miệng nói.

"Hồng... Đấu... chờ... chờ... tôi..."

Mọi người vội vàng vượt quâ vết màu vàng, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía trước.

Cũng chính vì vậy, cho dù nó là tồn tại nhiều "chân" nhất trong đám người An Lâm, nhưng vừa tiến vào bí cảnh nó vẫn trở thành một kẻ đi sau cùng.

"Tiểu... Na... giúp... tôi... cướp... vàng..."

An Lâm cố gắng mở miệng ra lệnh, lúc này Đề Na đã nhảy xuống vai hắn, phóng nhanh về phía dấu vết màu vàng.

Nhưng hắn vẫn quá ngây thơ, một khi thân thể hắn vượt qua dấu vết màu vàng kia, tất cả đều chậm lại, chậm đến nỗi hắn quên luôn làm thế nào để bay...

Loại cảm giác này... thật phiền muộn!

Đề Na cầm lấy tóc của An Lâm cũng quên bay thế nào, cánh vỗ không theo bất kỳ quy luật nào, vận dụng sức lực cũng lung tung, dường như tất cả đều rối loạn.

Lưu Sở Sở: "..."

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, mọi người cảm thấy mình dường như trở lại thời gian ngây thơ không buồn không lo, tất cả đều tự nhiên thư thái như vậy, ở không gian này chạy nhảy mà quên đi chính mình.

Bỏ qua tất cả ràng buộc, thậm chí quên làm thế nào để sử dụng tiên pháp, quên làm thế nào để vận chuyển nguyên khí...

"Ha... ha... tôi là một con tinh linh nhỏ vui vẻ..." Đề Na vừa chạy vừa hưng phấn hoan hô nói.

"Tôi... lại thích cảm giác chạy nhanh..." Mắt hạnh của Lưu Sở Sở híp lại, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn cỏ vẻ đang hưởng thụ.

Thấm thoát đã mười phút trôi qua. An Lâm còn đang ra sức chạy nhanh, nhưng lại không có cách nào thu lại khoảng cách với Hồng Đấu. Cứ như vậy thì tinh nguyên thế giới của hắn sẽ gặp nguy hiểm mất...

Đề Na xếp hạng thứ hai, chỉ kém Hồng Đấu có hơn mười mét, cho dù mỗi bước chân của nó rất nhỏ nhưng tần suất nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Nói tóm lại, nó còn nhanh hơn Hồng Đấu một chút, nhưng cũng không bảo đảm sẽ đuổi kịp và vượt qua trước kia Hồng Đấu đến được chỗ tinh nguyên thế giới màu vàng.

Lưu Sở Sở xếp vị trí thứ ba, chỉ tụt lại phía sau, cách Đề Na khoảng năm mét.

An Lâm ở vị trí thứ tư, tụt lại phía sau, cách Lưu Sở Sở khoảng sáu bảy mét.

Lăng Ảnh ở vị trí thứ năm, tụt lại phía sau, cách An Lâm mười mấy mét...

Dù sao Lăng Ảnh cũng hết hi vọng rồi, nó chỉ muốn lấy một ít tinh nguyên thế giới màu trắng là được.

Đúng lúc này, màn ánh sáng màu xanh lam dao động, hai bóng dáng xa lạ xuất hiện ở thế giới này.

Một cô gái trên đầu có hai sừng, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt diễm lệ có vẻ kinh ngạc khi nhìn cảnh tượng trước mắt nói: "Ôi trời! Chung Ly Hành, tôi đang nằm mơ hay sao thế này? Sao có nhiều tinh nguyên thế giới như vậy!"

"Không Ca, tạm thời đừng kích động, ở chỗ này nhất định không thể sơ suất được. Cô có chú ý tới những người phía trước không? Bí cảnh này rất kỳ lạ." Hai mắt của Chung Ly Hành lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Phản ứng của anh ta hết sức nhanh chóng, một cánh tay giơ lên quá đỉnh đầu, nguyên khí điên cuồng phun ra, trong chớp mắt ngưng tụ thành một hình cầu màu đen ẩn chứa năng lượng khủng khiếp và ném về phía đám người An Lâm!

Đúng vậy, nếu có thể làm thì không cần nói những lời vô nghĩa làm gì cả!

Chung Ly Hành biết đám người An Lâm rơi vào trong một trạng thái kỳ lạ, cho nên anh ta không nói thêm một lời nào, đã nắm lấy cơ hội ra tay độc ác trước, đây mới là chuyện một Chân Ma cường đại nên làm!

Nhưng chuyện khiến cho anh ta cảm thấy bất ngờ đã xảy ra, lúc hình cầu màu đen kia lướt qua một giới hạn nào đó, năng lượng lại tự động trở nên tán loạn, rồi hoàn toàn tiêu tan.

"Chuyện này... Chúng ta có nên đi vào trong nữa không?" Không Ca nhìn thấy một cảnh tượng như vậy thì hơi ngây người.

Chung Ly Hành nhìn vô số tinh nguyên thế giới ở cách mấy trăm mét phía trước, anh ta suy nghĩ một lát cuối cùng cắn răng nói: "Chúng ta đi vào trong. Vì sao không đi vào trong chứ? Đây chắc hẳn là một bí cảnh chậm rãi có thể loại bỏ thuật pháp, thật ra chúng ta còn có một ưu thế, đó chính là ưu thế biết trước bí cảnh. Trước tiên, chúng ta ở bên ngoài tăng nhanh tốc độ sau đó lợi dụng quán tính chuyển động, một lần hành động vượt qua bọn họ!"

Ánh mắt Không Ca nhất thời sáng lên: "Ý kiến hay!"

Cứ như vậy hai người bắt đầu ở bên ngoài điên cuồng tăng nhanh tốc độ, sau đó bay vào phạm vi dấu vết màu vàng của bí cảnh.

Tất cả đều vô cùng kỳ diệu, hai Chân Ma cảm thấy xung quanh chậm lại, chậm đến nỗi khiến họ quên bay thế nào.

'Bịch' một tiếng, hai Chân Ma lướt đi ăn đất, trên mặt đất kéo ra một cái rãnh dài ba bốn mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận