Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 356: Thu nhận hay bỏ mặc

An Lâm sững lại, nhìn về đứa trẻ phía đối diện đang mỉm cười nham hiểm với hắn.

Hắn không ngờ, sinh mệnh do bản thân tạo ra, đứa trẻ vẫn luôn bên cạnh hắn, lại có thể giương kiếm đâm một nhát vào trái tim hắn, mưu đồ cướp đoạt tất cả.

Trong lòng hắn rất đau, hắn cũng đâu phải thần tiên, gặp chuyện như vậy làm sao chịu đựng nổi.

Vì vậy, sau khi An Lâm xét đến hai lựa chọn kia, lập tức chọn A: giết!

Thân thể An Lâm dần dần biến mất, thần sắc lạnh lẽo nhìn xuống đứa trẻ còn đang đứng trên bãi cỏ.

" A, anh An, sao anh lại biến mất rồi?" Đứa trẻ thấy vậy cũng sững lại.

Cậu còn chưa hấp thu năng lượng mà, cậu còn chưa để anh An tận mắt chứng kiến cậu đã trưởng thành, tại sao đột nhiên lại biến mất chứ...

Cứ như vậy, cả một khoảng không trống rỗng, chỉ còn thừa lại mỗi mình cậu bé.

Có hối hận không?

Một lúc lâu sau,nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng xâm chiếm.

Cậu bé bỗng chốc cảm thấy mất đi mục tiêu, mất đi phương hướng.

An Lâm từ trên không nhìn xuống cậu bé đang bàng hoàng rơi nước mắt, bối rối ngồi xuống mặt đất.

Cậu nhìn thanh kiếm trên tay, cánh tay không ngừng run rẩy.

Cậu bắt đầu trở thành loài động vật mà anh An từng nói, thân thể cong gập lại, những cái chân nhỏ từ trên người mọc ra, toàn thân giãn nở kịch liệt, hoá thành một con nhện.

Cậu nhìn khắp bốn phía, không một thứ gì cả.

Cậu dần dần trở lên điên cuồng, cảm xúc không thể khống chế.

Sẽ không còn người cùng cậu nói chuyện nữa, cũng sẽ không còn ai dạy cậu mọi điều nữa.

Cả một vùng đất tối tăm ngút ngàn, cả một khoảng trời âm u rộng lớn.

Cậu bé ngắm nhìn bầu trời,hai mắt đỏ au, vành mắt rơi lệ, không thể bước tiếp.

Cậu hóa thành chim ưng, lao vào bầu trời u tối, muốn giải thoát điều gì đó, muốn chứng minh điều gì đó.

Cậu bị anh An bỏ rơi rồi... hoặc có thể nói, là cậu bỏ rơi anh An trước.

Cuối cùng, vì kiệt sức mà rơi xuống đất.

Nguyên khí trong cơ thể phản công mạnh mẽ, huyết máu biến thành màu đen, cặp mắt đỏ ngàu, làn da chuyển thành tầng tầng lớp sừng.

Lúc lâu sau, cậu lại biến thành một con hổ lớn, băng băng như điên trên mặt đất.

Giữa nỗi ưu tư xao động,mắt hắn loè đi.

Cậu bé trở thành một sự tồn tại bao trùm xấu xa, đau thương vô tận, bóng hình cong gập đen tối, phiêu lãng luẩn quẩn nơi mảnh đất vô biên.

Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bông tuyết rơi xuống nhẹ bẫng, tích lũy thành tầng tầng lớp dày cộp. Đốm sưởi trong căn phòng, củi nhóm đoàng đoàng bùng cháy, khiến căn phòng bao trùm một tầng hơi ấm áp.

Chết rồi cũng không được giải thoát.

Một con cá và một con rồng đang tranh luận điều gì, chỉ có một bóng người màu đen là có vẻ đáng tin nhất, đang ở dưới bếp thể hiện tài nghệ, chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Ngã chết.

Cô gái đó dẩu mồm ủy khuất, đôi mát linh hoạt đọng nước mắt, rõ ràng là đã cược một ván lớn, lại tiếc món đồ quý.

An Lâm nhìn cô gái thân xà vĩ tay chống nạng,biểu cảm không bằng lòng, cũng có chút lúng túng.

Một cô gái đằng sau lưng có đôi cánh màu đen, bước những bước nhỏ hướng đến bên cạnh An Lâm, ôm lấy chân An Lâm mách chuyện: " Anh An, rắn hoa cô ta không giữ lời, rõ ràng đã cược thua em một viên ngọc, đến nay vẫn chưa đưa!"

Bi thương, đau khổ, tuyệt vọng, tàn ác, sa ngã,...

Một tinh linh hình bầu dục màu xanh mở đôi mắt trắng toát, di chuyển đến bên cạnh An Lâm, cẩn thận đặt một ấm trà nóng, bưng đến trước mặt An Lâm.

An Lâm cầm tách trà, gương mặt mang theo nét cười nhẹ, nhấp một ngụm trà, hai mắt híp lại ánh lên tia vui vẻ.

Ở đây có một con chim nhỏ màu vàng rực lửa và một con rùa đạp lên đám mây mù đang cùng nhau nô đùa, một tảng đá im lặng bất động, còn có một sinh linh màu trắng có hình dáng con người đang trang trí một cái cây rất đẹp.

An Lâm chứng kiến cảnh này, vô cùng chấn động, dường như có điều gì đó đã được làm sáng tỏ.

An Lâm vẻ mặt mãn nguyện nằm trên một chiếc ghế dài.

Nơi này đang diễn ra hoạt động gì đó, rất náo nhiệt.

Lúc sau, hắn xuất hiện trong một gian phòng được bày trí theo phong cách cổ xưa.

Đúng lúc An Lâm gãi đầu xoắn xuýt, một hồi gõ cửa vang lên.

Hắn từ ghế đứng dậy, mở cửa, sau đó liền sững lại.

Một cậu bé tay cầm thanh kiếm đen, đứng bên ngoài nức nở.

Quần áo trên người cậu bé rách tả tơi, mũi, mặt, cánh tay, chân, đều bị bão tuyết làm cóng đến đỏ rực, mái tóc rối loạn còn vương chút tuyết giá.

"Anh An, em sai rồi, em thực sự sai rồi,..."

Sau khi cậu bé nhìn thấy An Lâm, nước mắt liền không ngừng rơi, thân thể cứng đờ quên cả run rẩy, chỉ có cặp mắt long lanh ngấn nước, mang theo nỗi ân hận và hoảng sợ tột cùng.

An Lâm đương nhiên biết cậu bé này, cậu bé do chính hắn tạo ra, cuối cùng cũng chính cậu đã đâm hắn một nhát kiếm.

"Anh An, xin anh tha cho em, em sau này tuyệt đối không dám làm những chuyện như vậy nữa! "

Cậu bé quỳ xuống nền tuyết, đau khổ van xin.

May mà không có ai, nếu để người khác nhìn thấy một ông lớn ta đây khóc, thì thật mất mặt!

A...Đúng! Là hắn tiếp xúc với trái tim Thiên Thần!

Hắn lau sạch nước mắt, có chút mơ hồ nhìn xung quanh, tường thạch, trụ đá, quan tài...

Trong một cảnh hỗn độn, tối tăm An Lâm dường như đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, lúc tỉnh giấc, trên mặt còn đọng một vệt nước mắt.

Giá buốt và ấm áp trong một khắc giao hòa ...

An Lâm cũng không biết xuất phát từ cảm xúc gì, hắn bước khỏi cửa, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu cậu bé lên, giúp cậu phủi đi lớp tuyết tích đọng trên người, ôm chặt lấy cậu.

An Lâm đứng trước cửa, dường như bản thân đang đứng giữa ranh giới hai thế giới, đối mặt với một sự lựa chọn.

Cậu bé này, thu nhận hay bỏ mặc?

Từ đáy lòng mà nói, An Lâm rất yêu quý cậu bé này.

Hai người bên nhau đã lâu như vậy, cậu bé lúc đó thật đáng yêu, thật đơn thuần, giống như chốn bồng lai chứa đựng vô vàn hy vọng, ấp ủ vô vàn khả năng.

Nhưng chính vì quá yêu thương cậu bé, cho nên lúc cậu quay lại phản bội hắn, tâm can mới đau khổ đến thế.

Đầu của cậu bé đã cúi xuống, ôm thanh kiếm đen duy nhất, hai đầu gối quỳ xuống nền tuyết giá lạnh, đau buốt, thân thể cuộn rúm lại giống như gai nhím.

An Lâm đứng im, cậu bé cũng bất động.

Bông tuyết nhẹ nhàng không ngừng rơi, đọng lên đầu cậu bé, phủ trọn thân hình mong manh yếu gầy.

Cửa không đóng lại, thời gian cứ thế trôi qua không biết bao lâu.

Tất cả đều tuyệt vọng, cô đơn đến thế, không có một chỗ dung thân.

Bên ngoài, bão tuyết vô tình gầm thét, đập vào mắt là bầu trời xám xịt và vùng tuyết trắng bất tận.

Tất cả đều là những điều tốt đẹp, ấm áp, đây chính là một thiên đường.

Trong gian phòng, tiếng nô đùa không ngớt, đốm lửa bùng bùng cháy.

Nhưng mà nhận lỗi rồi, thì có thể bỏ qua sao?

An Lâm nhìn ra, sự thống khổ, ăn năn của cậu bé không phải là giả dối.

Hắn không cách nào hiểu nổi, tiếp xúc với trái tim Thiên Thần, sao lại xuất hiện một khung cảnh quái lạ ly kỳ như vậy.

Giấc mộng đó tượng trưng điều gì, những lựa chọn đó nghĩa là sao?

An Lâm nhớ tới cậu bé đó, tâm trạng nặng nề không thôi.

Trong lòng suy đoán, nhưng hắn hoàn toàn không muốn nghĩ theo chiều hướng đó.

Chính lúc này, ánh sang trắng cùng mạch nước trắng đột nhiên chuyển động.

Chúng cùng nhau chuyển động, tiến vào cơ thể An Lâm, bắt đầu hòa nhập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận