Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1278: Ăn Bàn Đào ngon thật

Toàn bộ quá trình mọi người đều nghệt mặt ra, nghe không hiểu nói gì.

Sau đó đột nhiên tuyên bố ra một câu mà họ có thể nghe hiểu được, hội Bàn Đào bắt đầu!

Lập tức, tiên âm tuyệt đẹp bao phủ cả đại điện.

Những vị tiên nữ Thiên Đình ca múa những vũ khúc tuyệt đẹp, bảy vị tiên nữ thì thay quần áo trong tích tắc, xiêm áo bồng bềnh, nhảy những điệu múa tuyệt đẹp, như ráng màu uốn lượn phía chân trời.

Đại Bạch vỗ chân chó, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, say mê ở trong âm nhạc và vũ đạo tuyệt đẹp trong khoảng thời gian ngắn, quên luôn cả ăn Bàn Đào.

An Lâm cũng là tươi cười mà nhìn bảy vị tiên nữ khiêu vũ.

Hắn từng thấy bảy vị tiên nữ ồn ào, từng thấy bảy vị tiên nữ vì ăn thức ăn ngon mà vung tay, từng thấy dáng vẻ bảy vị tiên nữ ăn như hổ đói, ngược lại đây là lần đầu tiên hắn thấy bảy vị tiên nữ khiêu vũ một cách nghiêm túc như thế.

Thật sự phải nói rằng, cô múa trông cực kỳ đẹp.

"Thế gian lại có loại linh quả ăn ngon như vậy ư!"

An Lâm có chút ngạc nhiên mà nhìn Lạp Diện Thánh Quân một cái, nó ngồi ở đối diện hắn, cũng bắt đầu ăn xong Bàn Đào rồi.

"Ăn ngon quá!"

Sau khi ăn một miếng Bàn Đào, rất nhiều sinh linh lập tức không dừng lại được.

Dĩ nhiên, cũng có kẻ tham ăn bắt đầu ăn Bàn Đào rồi.

Thật sự là một cảnh tượng quỷ dị.

Thân hình đong đưa, tiên vận mười phần, rõ ràng là bảy người cùng nhau nhảy, nhưng lại hài hòa hoàn mỹ giống như một bức tranh cuốn, châu anh xoay tròn tinh tú dao động, muôn hoa dần nở long xà uốn lượn.

Nó vươn mì sợi ra, quấn quanh Bàn Đào, để vào nước mì trong của mình, sau đó toàn thân run rẩy, nước canh bắt đầu sóng sánh, Bàn Đào dần biến mất, từng tiếng hô đầy sảng khoái bắt đầu phát ra: "Ưm... ăn ngon quá! Ưm... thoải mái quá..."

Bắt đầu có những tiếng hô sảng khoái truyền đến.

Rất nhiều sinh linh đều say mê trước kỹ thuật nhảy múa của bảy vị tiên nữ, lưu luyến quên về, như muốn tới múa cùng.

"Ngoàm ngoàm ngoàm, ăn ngon thật!"

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, hương quả nhàn nhạt bay ra từ Bàn Đào liền xông vào mũi, khiến cho toàn thân hắn sảng khoái. Không thể không nói, tất cả đều khiến cho hắn hắn muốn ăn một mồm to!

"Ôi trời ơi!! Hương vị này quá tuyệt!"

"Tôi bắt đầu đây." An Lâm không nhịn được, cắn một miếng.

An Lâm: "..."

An Lâm yên lặng cầm lên một quả Bàn Đào, phấn hồng mọng nước, linh quang dịu dàng, vừa nhìn đã khiến cho người ta rất muốn ăn, giống như một cô bé hay xấu hổ, cúi đầu xuống, hơi đỏ mặt, vừa không ngừng quyến rũ hắn, vừa không ngừng nói "tới ăn em đi" "mau tới ăn em đi nào" "ăn sạch em luôn đi"...

Ăn ngon, ăn thật sự quá ngon, hơn nữa còn có trợ giúp rất lớn với thân thể.

Nước trái cây thơm ngon theo thực quản chảy khắp toàn thân, cả người như được thăng hoa, các bộ phận trên thân thể cũng được nước trái cây tẩm bổ, huyết khí cũng trở nên cực kỳ tràn trề.

Mặc dù số năng lượng được hấp thụ vào vẫn giống như thế, nhưng biến nhỏ đi thì sẽ được ăn nhiều hơn!

Toàn thân An Lâm run lên, không ngừng gặm cắn, mùi hương mỹ vị đến cực điểm, ở trong phút chốc chảy khắp toàn thân, khiến cho hắn bồng bềnh như tiên, khiến cho hắn như chợt thăng thiên!

An Lâm vẫn đang chìm trong cảm xúc sau khi ăn hết miếng Bàn Đào cuối cùng, bõng nghe vậy liền ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang Bàn Đào trong tay Diệp Linh, vừa nhìn sang vẻ mặt nhịn đau bỏ thứ yêu thích của Diệp Linh, không khỏi nở nụ cười.

Bàn Đào rất giòn, cắn một miếng, có linh vận mới mẻ thấm ướt đầu lưỡi trong nháy mắt, thanh mát, chua chua ngọt ngọt, ăn rất sướng miệng, tựa như được người yêu hôn lên môi vậy.

Hơn nữa thứ cô bé còn nhường Bàn Đào trồng ở Thiên Đình ăn rất là ngon!

(*) Khổng Dung nhường lê: là một điển tích của Trung Quốc. Tích kể rằng, Dung, tên đầy đủ là Khổng Dung, sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình. Thuở ấu thời, lúc Khổng Dung mới bốn tuổi, cậu đã biết nhường lại những quả lê to và ngon ngọt cho các anh, còn mình thì chịu ăn quả nhỏ.

Vẫn nói có Khổng Dung nhường lê(*), bây giờ còn có Diệp Linh nhường đào nữa.

"A... Thoải mái quá!" An Lâm than thở một tiếng, sau đó không dừng lại được, điên cuồng gặm cắn Bàn Đào trước mặt.

Vừa nghe tiên âm, vừa ăn Bàn Đào, vừa thưởng thức dáng vẻ ca múa đầy duyên dáng của bảy vị tiên nữ, thế gian còn có gì đáng hưởng thụ hơn ư?

Diệp Linh ở bên cạnh thì cắn Bàn Đào "rồm rộp", loại quả này ăn còn ngon hơn những loại linh quả mà An Lâm đã cho cô bé ăn trước kia, cô bé ăn một cách vô cùng hưởng thụ.

Cô nhìn thấy An Lâm sắp ăn xong ba quả Bàn Đào rồi, chần chờ chớp mắt một cái, vươn ra bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, đưa một quả Bàn Đào ở trước mặt cho An Lâm, ngọt ngào nói: "Sư phụ, sư phụ ăn đi, Linh Nhi ăn không hết nhiều vậy đâu."

An Lâm cảm thấy nếu như người phàm được ăn một miếng, nói không chừng là sẽ có thể trực tiếp kéo dài tuổi thọ trăm năm!

Đại Bạch cũng là biến thành dáng vẻ Bạch Mini, không ngừng điên cuồng gặm Bàn Đào.

Đề Na là ăn vui vẻ nhất, người cô nhỏ bé, thế nên Bàn Đào trước mặt cô trở nên lớn hơn những người khác rất nhiều, cô được ăn ba trái Bàn Đào lớn như vậy, có thể không vui sao?

Mọi người của Tứ Cửu tiên tông cũng bắt đầu ăn, ai cũng cảm thán liên tục, hiển nhiên là cũng cực kỳ hưởng thụ Bàn Đào mỹ vị này.

An Lâm có thể không cảm động sao? Hắn lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh, hai vị đồ đệ Tiêu Trạch và Tiêu Đồ ăn đến mức như heo, hắn lại cảm động sâu sắc hơn!

Nhìn hai tròng mắt trong veo linh động của Diệp Linh, An Lâm mỉm cười xoa Diệp Linh đầu, ôn hòa cười nói: " Linh Nhi ngoan, vi sư đã ăn no rồi, nhóc mau ăn đi."

"Dạ!" Diệp Linh nghe An Lâm nói vậy cũng không nghi ngờ, tiếp tục ăn một cách ngon lành.

Không bao lâu sau.

Rộp rộp...

Ầm!

Nguyên khí xung quanh đột nhiên tuôn ra.

Một đám đại năng đang thưởng thức Bàn Đào giật nảy mình lên, sau đó cùng đưa mắt nhìn sang một hướng.

Nơi đó là trung tâm nguyên khí bắt đầu khởi động, giống như xoáy nước điên cuồng hấp thu nguyên khí xung quanh.

Trong nháy mắt này, vô số điện quang lóe lên, lôi xà tích động.

Sau khi bảy vị tiên nữ nhảy xong một khúc vũ đạo, Lôi Công Điện Mẫu cũng lên sân khấu biểu diễn màn múa lôi điện phích lịch.

Nhưng cuối cùng thì đó cũng chỉ là một chút nhạc đệm của hội Bàn Đào, các vị đại lão lại nhanh chóng chuyển dời tiêu điểm đến âm nhạc, vũ đạo, cùng với Bàn Đào.

Đây, chính là đỉnh cao cuộc đời của Diệp Linh!

Phải biết rằng có hơn mười vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp và mấy trăm vị đại năng Phản Hư có mặt ở đây!

Có khả năng là Diệp Linh sẽ phá kỷ lục người nhỏ tuổi nhất bị nhiều như vậy đại lão đồng thời nhìn chăm chú.

Tất cả mọi người của Tứ Cửu tiên tông đều hết chỗ nói rồi, con mẹ nó chứ, đây là yêu nghiệt tới từ phương nào vậy!

Mới bảy tuổi đã được ăn Bàn Đào, ăn đến mức đạt được Đạo Chi Thể cấp bốn luôn!

"Cô bé kia là ai vậy?"

"Tư chất không tệ."

"Trông cũng rất là xinh xắn đáng yêu, có thể tưởng tượng, sau mười mấy năm nữa, nhất định sẽ biến thành một vị tiên nữ xinh đẹp điên đảo chúng sinh."

"Hình như là đồ đệ của An Lâm tông chủ, tên là Diệp Linh?"

Một đám đại lão lao nhao nghị luận ở một bên.

Vào giờ phút này, Diệp Linh trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Cô bé khá là nhút nhát, bị nhiều người nhìn chằm chằm và bàn tán như thế liền đỏ mặt xấu hổ, sắc mặt hồng hơn cả Bàn Đào, yên lặng cúi đầu xuống.

Trong lòng An Lâm thật sự được an ủi.

Thật không hổ là đồ nhi của ông đây, ăn Bàn Đào liền đột phá, phương thức đột phá này còn trâu bò hơn cả hắn tập chống đẩy hít đất luôn đấy!

Mọi người: "..."

An Lâm: "..."

Diệp Linh vừa ăn Bàn Đào, vừa mở miệng hỏi.

"Cái kia, sư phụ, hình như con đột phá..."

Lôi Công Điện Mẫu bắt đầu lắc lư thân thể theo tiết tấu âm nhạc, thỉnh thoảng lại biểu diễn mấy động tác có độ khó cao.

Mọi người kinh ngạc hô lên liên tục, không khí đạt đến một mức độ cao trào mới!

Thiên Đế đứng bật dậy, vui vẻ cất giọng nói: "Hoạt động thứ nhất của hội Bàn Đào kết thúc, tiếp theo, chúng ta bắt đầu hoạt động thứ hai của hội Bàn Đào, chính là tranh Bàn Đào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận