Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1926: Xem thường Lan mỗ tôi ư?

Nhiệt độ cao đến mức khó có thể tưởng tượng được lập tức khiến làn da của An Lâm cháy đen.

An Lâm phải nhận lấy sự dồn nén và chèn ép điên cuồng từ trong trung tâm mặt trời, đây không phải là Thái Dương Chân Hỏa bình thường, hắn cũng đâu phải chưa từng nếm thử mặt trời chứ, nhưng nó còn xa mới kinh khủng bằng ngọn lửa hiện tại.

Trong ngọn lửa bập bùng không dứt đó không hề có sinh mệnh, không có không gian, không có vật chất, nếu có thì chỉ là những đốm lửa có thể đốt cháy hết tất cả và cũng ẩn chứa năng lực luân hồi không ngừng.

An Lâm xuất hiện tựa như một vật thể lạ. Toàn bộ lực lượng mặt trời đều đang bài xích và công kích An Lâm, giống như muốn đốt cháy và xóa sạch hoàn toàn vật thể lạ này, vì vậy An Lâm cũng phải đối mặt với loại công kích "dời núi lấp biển"vô cùng kinh khủng.

"A...!" An Lâm phải chịu sự đau đớn khó có thể tưởng tượng được, dường như một giây sau thân thể của hắn sẽ bị hòa tan bốc hơi. Lúc này hắn đang vận dụng quyền hành của lửa, ý định khống chế ngọn lửa mặt trời này, thế nhưng lại phát hiện mất hiệu lực con mẹ nó rồi!

Ngọn lửa mặt trời này ẩn chứa ý chí tuyệt đối của Chu Tước, hoàn toàn không bị phép tắc của hắn khống chế, hoặc là nói, thực lực của bản thân hắn vẫn chưa đủ, sức mạnh mà phép tắc có thể phát huy vẫn còn chưa đủ.

Không chỉ có vậy, mặt trời này còn kéo An Lâm vào một vòng luân hồi thiêu hủy quỷ dị, dù hắn có cử động như thế nào thì một giây sau cũng sẽ trở lại trung tâm mặt trời một lần nữa, hoàn toàn không thể nào trốn thoát.

An Lâm muốn sử dụng kiếm chém đứt đôi mặt trời, thế nhưng ngọn lửa vừa mới bị chém thành hai nữa cũng lập tức khép lại luôn được.

"Không ngờ Chu Tước lại vận dụng Mặt Trời Luân Hồi để đối phó nhân loại kia? Chuyện bé xé ra to ghê cơ..."

"Rõ ràng Chu Tước chỉ muốn hấp thu huyết mạch từ người truyền thừa của cô ta, không thể tưởng được lại dính líu đến yêu nghiệt cỡ này. Ài... Đáng tiếc, hắn không nên trêu chọc đến Chu Tước sớm như vậy..."

Nó cũng là một thành viên trong hệ thống chín hành tinh.

Hành tinh nhẹ giọng than thở, lại dùng mắt thấu thị quan sát tình cảnh bên trong, phát hiện đối phương vẫn còn đang liều chết chống đỡ, mặt chợt lộ vẻ sợ hãi thán phục: "Tu vi kỳ lạ, thần thể kỳ lạ, lực lượng kỳ lạ... Mọi thứ của nhân loại này đều rất kỳ lạ, rốt cuộc là yêu nghiệt tuyệt thế từ đâu nhảy ra? Chẳng lẽ là... Thái Sơ?"

Đây là một sát trận hỏa diễm đáng sợ, dù cho hiện tại An Lâm có thể ngăn cản công kích của ngọn lửa, nhưng bị cường lực công kích vô số lần như vậy, tới khi hắn không thể chịu nổi nữa, vậy đó chính là tận thế của hắn.

Được rồi, tất cả đều đã có số mệnh cả rồi, phải chết thì sẽ phải chết thôi.

Ngọn lửa cũng có thể luân hồi, sau khi chết vì bị chém đôi thì nó sẽ luân hồi để sống lại.

Hành tinh cảm thán bằng giọng điệu tiếc rẻ, đột nhiên lại chìm vào trong do dự.

Lúc mặt trời đang thiêu rụi An Lâm, thì nó vẫn không quên chuyển động từ từ vòng quanh tinh cầu Chu Tước.

Hắn chỉ có thể phóng thích sáu loại quyền hành còn lại, ngưng tụ tầng bảo vệ, liều chết ngăn cản công kích tầng tầng lớp lớp từ ngọn lửa.

"Sử dụng bí pháp bậc này, người làm phép không chỉ... mà còn sẽ giảm bớt bản chất sinh mệnh, còn sẽ ảnh hưởng tới đại đạo của bản thân, có thể nói là chiêu thức giết địch một nghìn tự tổn tám trăm. Vì muốn kéo kẻ địch vào trong ngọn lửa luân hồi để thỏa thích tra tấn, vậy mà cam lòng trả giá lớn cỡ này, là kẻ địch quá mạnh, hay là vì thù hận quá sâu?"

Kiếp sau chú ý một chút là được rồi.

Đối với chuyện này, tinh cầu bên cạnh đột nhiên "ồ" nhẹ lên một tiếng.

Hành tinh tiếc nuối lắc đầu, từ bỏ suy nghĩ cứu viện An Lâm.

Có nên cứu hắn hay không? Rốt cuộc là có nên cứu hắn hay không...

Ai bảo hắn muốn trêu chọc Chu Tước làm gì.

"Dáng vẻ hoàn mỹ cỡ nào nha... cô đã trưởng thành vượt xa tưởng tượng của ta, nếu như không phải do ta cần có lực lượng huyết mạch tinh thuần tức thì, nói không chừng ta sẽ liệt cô vào danh sách người thừa kế Thánh vị của ta thật đấy..."

"An Lâm còn lâu mới bị cô giết chết dễ dàng như vậy." Hứa Tiểu Lan nhìn Chu Tước Nữ Đế, ngón tay vẫn khắc từng nét thần văn một lên thân thể.

Đều lúc này mà vẫn còn canh cánh cái việc phải quỳ gối trước mặt kẻ khác ư?

Viêm Tâm Tiên giới.

"Ừm? Cô còn muốn chống cự?" Chu Tước Nữ Đế nở nụ cười: "Toàn bộ đều là do ta ban cho cô, cô lấy gì để chiến đấu với ta hả?"

Giờ phút này, tinh cầu Tiên Tước.

Pháp dụ tối cao chỉ thuộc về một mình Chu Tước Nữ Đế rơi vào trên người Hứa Tiểu Lan.

Ầm ầm!

Cô ta đè nén hư không đối với Hứa Tiểu Lan đang đứng gần đó: "Quỳ xuống!"

Chu Tước Nữ Đế bắt An Lâm đi, một đôi mắt lạnh lùng chuyển hướng nhìn Hứa Tiểu Lan đang đứng gần đó, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tốt rồi, cuối cùng cũng giết chết con ruồi đáng ghét... Hiện tại, thế giới này chỉ còn lại có ta và cô thôi..."

"Đến đây đi... Trở thành một bộ phận của ta đi..." Chu Tước Nữ Đế lại phun Chu Tước Tâm Nguyên ra.

Hạt châu màu đỏ thắm chậm rãi chuyển động, phóng ra ánh sáng mị hoặc vô hạn, khiến huyết mạch của Hứa Tiểu Lan rung động, muốn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dũng cảm quên mình lao về phía Chu Tước Tâm Nguyên.

Hứa Tiểu Lan nắm chặt kiếm Long Tước trong tay, mặt lộ vẻ kiên quyết.

Chu Tước Nữ Đế bước từng bước về phía Hứa Tiểu Lan, uy áp Thánh vị kinh khủng liên tục nghiền ép cô gái ngồi đối diện, trên mặt cũng hiện lên cả sự tham lam và hận ý vô tận.

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan có hơi giật giật.

"Quả thật ta đã quỳ gối trước cô, nhưng nếu ta ăn tươi nuốt sống cô, hòa quyện cô vào thân thể của ta, khiến cô trở thành một bộ phận của Chu Tước ta đây, vậy không phải sẽ tương đương là ta tự quỳ trước bản thân mình sao? Như vậy ta vẫn sẽ là người kiêu ngạo cao quý thánh khiết nhất..."

Chu Tước Nữ Đế duỗi ngón tay thon gầy trắng nõn ra, nhẹ nhàng kề sát cặp môi đỏ mọng kiều diễm, ánh mắt nóng bỏng dao động trên thân nữ đế áo xanh, cười nói: "Hấp thu toàn bộ tinh chất của cô vào cơ thể ta, nhất định có thể bổ sung lại toàn bộ sự thiếu sót trong thân thể của ta, đúng không..."

Không có gì bất ngờ xảy ra, huyết mạch Chu Tước của Hứa Tiểu Lan sẽ lập tức thần phục trước cô ta, hơn nữa còn bắt thân thể của Hứa Tiểu Lan quỳ xuống trước mặt cô ta.

Quả nhiên, hai đầu gối của Hứa Tiểu Lan bắt đầu cong gập lại.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, sấm sét chợt nổi lên.

Mặt đất nứt toác.

Hứa Tiểu Lan dùng tốc độ khó mà tin nổi vọt tới trước mặt Chu Tước Nữ Đế, kiếm Long Tước ẩn chứa vô vàn long uy nhắm ngay vào Chu Tước Tâm Nguyên trước mặt, tựa như thiên long đang gào thét, nổi giận chém xuống một phát.

Ầm ầm!

Đao gió cực hạn điên cuồng xé rách Chu Tước Tâm Nguyên.

Vị trí mà cô chém trúng, trùng hợp chính là bộ phận trên Chu Tước Tâm Nguyên mà An Lâm đã đâm trúng lúc trước, vết nứt lại xuất hiện, dù sao thì xé rách miệng vết thương cũ sẽ đơn giản hơn là gây tổn thương cho vị trí mới.

Chu Tước Tâm Nguyên phải vất vả lắm mới tạm thời khép lại, lại gặp phải bi kịch một lần nữa.

Đợi đến lúc Chu Tước Nữ Đế kịp phản ứng lại thì đã quá muộn.

Long Tước kiếm đã chém Chu Tước Tâm Nguyên thành hai nửa!!

"Không!" Chu Tước Nữ Đế cuồng loạn gào thét, vỗ một chưởng về phía Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan giơ kiếm ngăn cản trước người, lực lượng bàng bạc chấn động, Long Tước run rẩy dữ dội, thân thể bị luồng lực áp tới khiến cho bay ngược về phía sau như chim yến, nhưng miệng lại mở ra ngay lúc này: "Grào!!"

Luồng hơi thở màu xanh biếc của Rồng lao nhanh tựa như nước lũ, lập tức nuốt sống thân hình của Chu Tước Nữ Đế.

Nhưng chớp mắt tiếp theo, Thánh Hỏa nóng bỏng nổ bung, bốc hơi gần hết luồng hơi thở như nước lũ kia.

Chu Tước Nữ Đế uể oải mặt mày, lại nuốt Chu Tước Tâm Nguyên vào thân thể, cũng không ngừng hộc máu ra: "Không thể nào... Điều đó là không thể nào... sao cô vẫn còn có thể công kích ta..."

Hứa Tiểu Lan ngừng thân mình, kiếm Long Tước nổi giận như rồng bơi lội trên hư không: "Khi An Lâm đang đối phó cô thì tôi cũng đi khắc thần văn lên thân thể là vì sao chứ? Chính là vì phong ấn huyết mạch Chu Tước chết tiệt trong cơ thể đó..."

"Cô có thể hiệu lệnh huyết mạch Chu Tước, như vậy tôi liền phong ấn nó."

Da thịt trắng hơn cả tuyết của Hứa Tiểu Lan bắt đầu hiển hiện lên vảy rồng màu vàng ngọc mờ mờ, Long giác bắt đầu xuất hiện ở trên đầu, giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng ngạo nghễ: "Mọi thứ của tôi đều là cô ban cho? Thực nhàm chán, dù cho không có huyết mạch Chu Tước, Lan mỗ tôi vẫn có thể hành hạ cô!!"

Răng rắc!

Ngọc bội bảo vệ thần của tộc Thanh Long bị Hứa Tiểu Lan bóp nát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận