Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 901: Yêu nhau lắm cắn nhau đau

Rừng Thiên Phong, kết giới đã co lại xong.

Trong khu vực thi đấu, năng lượng sôi trào mãnh liệt, sóng xung kích kinh khủng xốc bay đất, đập vào kết giới màu lam nhạt, rung động kịch liệt.

Mấy giáo viên duy trì kết giới đều bắt đầu hơi không chống đỡ được.

Thương Thanh Địa Tiên phụ trách ghi chép giá trị chiến lực lại càng chảy ròng mồ hôi lạnh, chiến lực của hai sinh viên này đều cao quá mức, ông biết đánh giá cái rắm à!

Còn may, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ở bên cạnh có thể đưa ra con số chiến lực tương đối, nếu không Thương Thanh Địa Tiên thật sự có thể nghỉ việc.

Hứa Tiểu Lan: Giá trị chiến lực - 2950. điểm cống hiến - 3580

An Lâm: Giá trị chiến lực - 3100. điểm cống hiến - 85410

Thương Thanh Địa Tiên bặt tiếng nhìn điểm cống hiến của An Lâm.

Tầng tầng phòng ngự của An Lâm bị phá vỡ, khi Thánh Viêm sắp biến mất, Kiếm Long Tước chợt lấp loáng, lực lượng của Chân Long và Chu Tước dung hợp, mũi tiên phong tăng đến cực hạn!

Trong lòng An Lâm bốc lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm, theo sau đó đau đớn xuyên tim truyền đến.

Bang!

Mũi kiếm đâm sâu vào ngực An Lâm, tản ra ánh sáng lóa mắt hoa lệ vô cực.

"Chu Tước Tru Thần!" Kiếm Long Tước của Hứa Tiểu Lan bắn ra vô số ánh sáng lóa mắt, Thánh Viêm Quang Trảm dài đến mấy dặm, Thánh Kiếm dường như chia cách cả đất trời đang lao tới chỗ An Lâm!

Lòng An Lâm đanh lại, Kiếm Thắng Tà quay cuồng, sắc đen xung quanh mũi kiếm nổ tung, cột trắng phóng lên cao, chiếu rọi đêm tối sáng như ban ngày.

Giời ạ, gọi cậu ta là Đại Ma Vương thật sự không sai, số điểm cống hiến này sắp vượt gấp mười lần kỷ lục của trường học, thế này là đã tàn sát không biết bao nhiêu sinh viên đáng yêu đây?

Hắn nhanh chóng mượn lực lùi về phía sau, kiếm của Hứa Tiểu Lan như hình với bóng, truy đuổi không buông!

An Lâm để Kiếm Thắng Tà lơ lửng trước người, áo choàng màu đen đằng sau biến thành 99 tầng lốc xoáy màu đen chặn đằng trước, ánh sáng đen lập lòe, dường như có thể cắn nuốt vạn vật.

Hứa Tiểu Lan và An Lâm vẫn đang tiếp tục chiến đấu, hơn nữa càng đánh càng khoa trương, đã đến mức cả hai bên cùng dùng đại chiêu.

Cô gái áo xanh khẽ nâng trán, hai tròng mắt màu vàng mắt đối mắt với An Lâm, khóe miệng mỉm cười đắc ý, bỗng nhiên tăng sức mạnh đến đỉnh phong, Kiếm Long Tước thế như chẻ tre, phá vỡ tầng lá chắn cuối cùng, đâm thẳng đến ngực chàng trai.

Kiếm Lê Minh cắt qua bóng tối, trở thành màu sắc duy nhất trong trời đất.

Thánh Viêm Quang Trảm nổ tung, năng lượng va chạm xung kích lan rộng, san phẳng hơn mười ngọn núi quanh đây thành đất bằng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tiểu Lan sử dụng Chân Long quấn quanh thân thể, ngay sau đó đã bị luồng sáng này bao trọn. Bang! Kiếm khí màu trắng làm đất đai trở thành cát bụi, đánh thẳng vào kết giới bốn phía.

Trong lòng An Lâm rất bất đắc dĩ, nếu Hứa Tiểu Lan biết cô đang cố gắng làm hắn trở thành một thái giám trăm năm, không biết sẽ có biểu hiện gì.

Thái Thượng Vô Dạ, Lê Minh!

Ngọc Hoa thấy thế chỉ cười nhạt, trong lòng lại nghĩ, bỏ kết giới đi? Đùa gì vậy? Nếu bỏ kết giới đi, cả rừng Thiên Phong đều bị hai người đó phá hủy, trận chiến tự do năm sau còn làm được nữa không?

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa chắp tay sau lưng: "Các cậu chống đỡ một lúc, đường đường là giáo viên của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, ngay cả dư âm công kích của sinh viên cũng không chịu được, nhìn xem lại mình thấy giống cái gì? Yên tâm đi, bọn họ sắp cạn sức rồi, cuộc chiến đã đến giai đoạn cuối cùng."

Tiếp tục?

Giời ạ! Bọn họ chỉ phụ trách hạn chế phạm vi chiến đấu của sinh viênbình thường, không phải là phụ trách hạn chế phạm vi chiến đấu của hai yêu nghiệt này.

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm đột nhiên không có một chút ý chí chiến đấu nào, không khỏi sửng sốt một chút.

Mấy giáo viên đang duy trì ổn định cho trận pháp bị lực lượng của kết giới cắn trả, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Tiên Nộ Hỏa Liên nổ.

Bang!

Tô Thiển Vân lại cho là cơ hội đã đến, nghẹn ra một cái Tiên Nộ Hỏa Liên ném xuống chỗ An Lâm.

"Hiệu trưởng! Dù sao cũng chỉ có mấy em sinh viên, chúng ta bỏ kết giới đi được không?" Một giáo viên chịu không nổi, lớn tiếng cầu cứu.

Tay An Lâm hơi run, trong lòng chỉ toàn tự trách.

Rốt cuộc hắn đã làm gì? Vậy mà hắn lại thật sự làm Hứa Tiểu Lan bị thương?

Không được, không thể tiếp tục tổn thương Tiểu Lan, dù là làm thái giám một trăm năm thì cũng làm sao?

Mấy giáo viên nghe vậy cũng xấu hổ ra mặt, duy trì kết giới càng nỗ lực hơn.

Hứa Tiểu Lan giơ kiếm lên ngang mày, lực kiếm ầm ầm lên cao: "Lần nữa!"

An Lâm nhìn thấy Hứa Tiểu Lan bị thương, trong lòng đau xót: "Tiểu Lan, anh..."

Trong chiến trường chính, Hứa Tiểu Lan bị một chiêu Lê Minh của An Lâm chém trúng, trên người bị chém ra một vết thương, màu đỏ thẫm lan rộng trên quần áo, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng như cũ.

An Lâm không né không tránh, trực tiếp ăn một phát đại chiêu.

Trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố lõm xuống rất lớn, trong đó một chàng trai sống không còn gì tiếc nuối đang nằm.

Tô Thiển Vân nhìn chàng trai hai mắt không có tiêu cự dưới đáy hố, hơi sững sờ, môi anh đào khẽ mở, ngạc nhiên nói: "Bạn học An Lâm thế này là bị mình cho nổ đến choáng váng à?"

An Lâm trợn trắng mắt, ông đây có chỉ số thông minh cao như thế, nổ đến choáng váng? Đùa gì vậy!

Hứa Tiểu Lan mím môi, nhẹ giọng nói: "An Lâm, anh đã quên sao? Anh đã nói khi đang thi đấu phải đối phó nghiêm túc, sẽ không giống như trước đây được nữa... Anh nghĩ là anh từ bỏ, em sẽ rất dễ chịu sao?"

An Lâm nghe vậy rốt cuộc mới nhớ lại, trận chiến tự do lần trước, trong mắt Hứa Tiểu Lan rưng rưng... Chẳng lẽ, hắn còn phải để Hứa Tiểu Lan khóc thêm lần nữa?

Thật sự, hắn không muốn tổn thương Hứa Tiểu Lan, chẳng lẽ Hứa Tiểu Lan sẽ nhẫn tâm nhìn hắn một bên không chống cự, chỉ luôn ăn hành, cho đến tận lúc bị loại sao?

An Lâm hít sâu một hơi, lại đứng lên lần nữa, khí thế tăng vọt ầm ầm, kiếm ý lại càng vọt đến trời cao: "Tiểu Lan, thứ lỗi."

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm đã lấy lại ý chí chiến đấu, cuối cùng mới nở nụ cười: "Nếu không nghiêm túc đánh nữa, khi về phải quỳ Dung Nham Lựu Liên cho em!"

Một bóng hình dần xuất hiện trong tầm mắt của đám sinh viên.

Ngọn lửa dần dập tắt, lôi quang cũng biến mất.

Hầu như mọi sinh viên đều nhìn chằm chằm màn hình, cùng xem trận chiến kịch liệt nhất kể từ khi mở trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên đến nay.

"Không phải là cùng chết chung chứ?"

"Cuối cùng là ai thắng?"

"Lần này học tỷ Hứa Tiểu Lan cũng là tòng phạm đấy! Với cả hai người này cũng mạnh đến mức kỳ lạ đúng không? Thương cho giáo viên của mình bị bắn ngược lại..."

Bang! Va chạm rung chuyển trời đất, làm không gian bắt đầu vỡ nát!

Năng lượng kinh khủng giống như một quả cầu lan rộng ra bốn phía, điên cuồng đánh thẳng vào bên bờ kết giới.

"Rắc..." Kết giới màu lam xuất hiện kẽ hở, ngay sau đó vỡ tung!

"Phốc phốc phốc..."

Mấy giáo viên bị kết giới cắn trả hộc máu bay ngược.

Kết giới của bọn họ gần như đã hấp thu tất cả năng lượng tản mát, vậy nên mới không chịu được gánh nặng này.

Ngọc Hoa thấy một màn như thế cũng khiếp sợ, lập tức ra tay ổn định lại không gian trong phạm vi hơn mười dặm, hơn nữa còn ngăn cách năng lượng nổ mạnh.

Trên quảng trường Bạch Ngọc, mấy vạn tên sinh viên rốt cuộc không thể nào bình tĩnh nổi.

"Thần An lại muốn lên trời, lần trước nổ tung kết giới Tiên Linh Tháp rồi, giờ thì ngay cả kết giới Thiên Phong Lâm cũng không tha cho."

Một tích tắc này, trong trời đất chỉ còn lại Thánh Viên vô tận và lôi quang lạnh thấu xương đan xen.

Hai người đồng thời ra chiêu, vung chém ra chiêu cuối!

Chân Long Chu Tước của Hứa Tiểu Lan đều xuất hiện, giáp là Long Khu, kiếm là Thánh Viêm, chân đạp Chu Tước bay lên trời, quần áo bay bay, tựa như Thánh Nữ đứng ngạo nghễ trên chín tầng mây: "Anh cũng cẩn thận đấy!"

"Tiểu Lan, em cẩn thận." An Lâm một tay cầm kiếm, lôi quang màu vàng không thực ẩn chứa lực lượng tan biến quấn quanh trên mũi kiếm, uy lực cực kỳ kinh khủng, dường như không gian đều hơi không chịu nổi mà nứt toạc ra một ít.

Lôi quang màu vàng bay lên cao, chiếu sáng bầu trời đêm.

Hai chân An Lâm hơi mềm nhũn, càng nghiêm túc hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận