Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1697: Thiên thần ngã xuống!

Năng lượng va chạm cắn xé lẫn nhau ở trung tâm.

Cho đến bây giờ An Lâm chưa từng cảm nhận được loại lực lượng nào như vậy.

Trước mắt là ánh sáng vô tận.

Nhìn qua nó vô hại, thậm chí khiến cho người ta muốn đến gần.

Nhưng nó sẽ cướp đi tất cả của ngươi, chỉ cần ngươi vừa đến gần nó, sẽ lập tức như bụi về với bụi, đất về với đất, hoàn toàn hóa thành những hạt ánh sáng biến mất trên thế gian.

Loại lực lượng này rất đáng sợ!

Nó có thể là hi vọng, nhưng cũng có thể biến thành tuyệt vọng kinh khủng nhất! Ban cho ngươi ánh sáng rực rỡ, khiến ngươi biến thành ánh sáng, cái này có đáng sợ không?

May mắn, bây giờ cả người An Lâm vẫn nằm ở pháp ngoại Bát Cực Tinh Hoang Vực, có một bầu trời sao bảo vệ mình, không đến mức bị ánh sáng kinh khủng này đồng hóa.

Quả cầu Tiểu Bàn nổ!

Lúc này hai tan cậu bé vươn ra, bay thẳng về phía trước.

"Bành!"

Đồng tử mọi người đều co rụt lại.

Vô số ánh sáng điên cuồng đánh thẳng vào nó.

Nhưng ánh sáng trước mắt lại liên tục không ngừng, dường như không có điểm cuối cùng.

Tiểu Bàn hấp thu toàn bộ lực lượng của đại trận, không ngại khó khăn ngăn cản phía trước đại trận, điên cuồng chống cự ăn mòn của lực lượng bên ngoài. Bát Tinh Hoang Vực có thể ngăn cách tất cả quy luật, nhưng lực lương trước mắt là lực lượng quy luật chí cao của Thiên Đạo, nó không chắc chắn có thể ngăn cản.

Ánh sáng vô tận đã xuyên thấu toàn bộ không gian, bao trùm trời đất.

Tim An Lâm muốn nhảy lên tận cổ họng.

Quả nhiên, rất nhanh, quả cầu Tiểu Bàn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Lại biến lại thành cậu bé trắng trắng mập mập.

Khí nó chịu trở ngại càng lớn, uy lực của nó sẽ càng lớn, mãi đến khi phá hủy đối phương mới thôi, đặc tính của thuật pháp này khiến đám người An Lâm cảm nhận thấy tuyệt vọng.

Một tiếng vang

Răng rắc...

Chỉ có bọn họ ở nơi này, vẫn bị một bức tường ngăn cách, nhưng dưới va chạm của ánh sáng vẫn đang rung động không ngừng, thậm chí có thể nói là tràn ngập nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Thiên Địa Tạo Hóa, Nguyên Sơ, cũng là quá trình từ không đến có, từ có đến vô tận.

Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp của mình chậm nửa nhịp.

Năm người Hứa Tiểu Lan, Tiểu Hoàng, Tử Vi Đại Đế, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, vốn đem toàn bộ lực lượng của mình rót vào trong đại trận, hóa thành một thể với đại trận, bây giờ đại trận bị sức mạnh đánh vỡ, năm người đồng thời bị phản phệ trọng thương, miệng phun ra máu tươi.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, đột ngột biến mất.

Vùng đất bên ngoài pháp thuật, cuối cùng không cách nào ngăn cản được quy luật chí cao của Thiên Đạo xâm nhập!

Đến cả kẻ địch của bọn họ, Vũ Minh Thiên Thần ở phía trước đại trận, giờ phút này toàn thân hiện đầu vết nứt, tất của Thần Hoàn đều mờ nhạt không màu, Thần Hoàn trên đầu vỡ thành những mảnh vụn ánh sáng.

Bát Cực Tinh Hoang Vực bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Bây giờ cô cởi bỏ hết sắc sảo, biến thành cô gái yếu đuối, dường như một trận gió thổi đến cô cũng có thể ngã xuống, đáng thương khiến người khác không muốn thương tổn.

Cô muốn vận dụng lực lượng, nhưng thân thể căn bản không nghe cô sai khiến.

"Làm sao có thể... Rõ ràng chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút..." Trên mặt Vũ Minh Thiên Thần là không cam lòng và hoảng hốt, thì thảo mở miệng nói.

Một luồng ánh sáng chui vào bên trong đại trận, đại trận rung động dữ dội!

Bỗng nhiên trời đất tối sầm. Giống như một cái bóng đèn rất sáng đột nhiên bị tắt, tất cả trước mắt đều trở nên tối om, kỳ thật cũng không phải là ban đêm buông xuống, mà là bởi vì so sánh ánh sáng vừa rồi với ánh sáng hiện tại, bây giờ quả thật rất tối.

Phía trước An Lâm, Tiểu Bàn đã nằm trên mặt đất.

Tiểu Phúc cũng nằm bệt ở trung tâm đại trận, thân thể dường như muốn sụp đổ tiêu tan.

Nhưng đây vẫn chưa phải bết bát nhất, chờ đến khi ánh sáng bao phủ cắn nuốt đại trận không còn một ai, đó mới là chuyện kinh khủng nhất!

Ánh sáng vô tận trước mặt đột nhiên biến mất.

Nhưng đột nhiên, hoàn cảnh bị ánh sáng cắn nuốt như tưởng tượng không hề xảy ra.

Trong lòng mọi người đều nảy ra một ý niệm, xong, bọn họ tiêu đời rồi!!!

An Lâm nhảy vọt một cái đến nơi, đánh ra một chưởng.

"Đùng!"

"Ầm ầm!"

Vũ Minh Thiên Thần bị một chưởng của An Lâm đập ngã xuống đất.

"Cậu...!" Vũ Minh Thiên Thần tức muốn nổ tung.

Đôi mắt đẹp trợn tròn lên.

"Vũ Minh Thiên Thần, chịu chết đi!" An Lâm rút kiếm Thắng Tà: "Đom đóm há có thể tranh phát sáng với vầng trăng, đối địch với tôi nhất định phải chết!"

"An Lâm! Cậu là cái đồ vô sỉ! Còn có mặt mũi sao? Sao trước kia tôi không thấy cậu dũng mãnh như vậy? Vẫn luôn trốn sau lưng một đám người, chờ sau khi tôi yếu đuối trói gà không chạt, liền nhảy ra bắt nạt tôi, ti tiện, vô sỉ!" Vũ Minh Thiên Thần bị đập xuống mặt đất không động đậy được, nhưng vẫn chửi ầm lên.

"Không biết xấu hổ nói tôi, không phải cô cũng thừa dịp tôi tay trói gà không chặt đến bắt nạt tôi sao?" An Lâm cười lạnh, trong mắt tràn đầy hàn ý.

Tiểu đội giết Thần lại hoàn thành một chuyện lớn, thành công xử tử Vũ Minh!...

An Lâm lắc đầu, việc này cứ vậy đã, chí ít kết quả vẫn tốt.

Bây giờ hắn chắc chắn sẽ không thế nữa, hắn đã hiểu rõ, một Thiên Thần Cảnh ra tay điên cuồng đến mức độ nào...

Cũng chính vì vậy, nhận biết của An Lâm đối với lực lượng chiến đấu của Thiên Thần Cảnh Thiên Nhân Tộc mới xảy ra một ít sai lầm.

Trận chiến kia với Thiên Thần Lâm Ngọc, bởi vì các loại cơ duyên xảo hợp, cùng với thân phận của hắn, thật đúng là chưa trải nghiệm sức mạnh cực hạn của các Thiên Thần. Còn Thiên Thần Kiều Tư là bởi vì đối phương đánh với Trần Trần thì càng không dò được đến đáy rồi, chênh lệch hai bên quá lớn, Thiên Thần Kiều Tư bị nghiền ép quá mức.

Đánh giá lực lượng chiến đấu của hắn đối với Thiên Thần Cảnh của Thiên Nhân tộc, chỉ sợ phải phá đi xây lại lần nữa.

Một chân của An Lâm giẫm trên eo thon mềm mại của cô, một tay nắm lấy tóc xoăn xanh biếc nhấc đầu cô lên, một tay dùng kiếm giơ trước cổ cô ta: "Không thú vị, tôi còn chưa khôi phục được thương thết, chỉ có thể dụng biện pháp bổ đao trực tiếp nhất."

"An Lâm... Con rùa nhà cậu!!!" Vũ Minh Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi, thậm chí trong mắt chảy ra nước mắt tủi nhục, bây giờ cô giống như gà đợi làm thịt, giết gà cũng là xách đầu, cắt cổ như thế này.

An Lâm không nói gì, kiếm Thắng Tà không chút trở ngại cắt đứt cổ Vũ Minh Thiên Thần.

Dường như bị thứ gì đó chém đứt, toàn thân Vũ Minh Thiên Thần run lên, thân thể vỡ tung với tốc độ nhanh chóng, mấy giây sau hóa thành những hạt ánh sáng biến mất trên thế gian.

"Ôi..."

"Kết thúc rồi..."

An Lâm đứng tại chỗ khẽ thở dài một cái.

Hắn nhìn những chiến hữu cách đó không xa vì bị đại trận phản phệ mà trọng thương ngã xuống đất, trong lòng càng thêm cảm khái, đồng thời với may mắn, là sự hoảng sợ không thôi.

Lực lượng chiến đấu của Vũ Minh Thiên Thần thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn!

Sau đó, cô thật sự bị đạp.

Phải biết rằng cô là cường giả chí cao của Thiên Nhân tộc, là sinh linh mạnh mẽ tôn quý nhất được quyền hành Thiên Đạo tán thành, sao có thể bị một tên phàm nhân đối đãi như vậy? Sao có thể bị An Lâm đạp xuống cát bụi?!

"Nhìn cái gì vậy, muốn giết cứ giết." Vũ Minh Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi nói. Bộ dạng ngã sấp trên mặt đất này của cô bị An Lâm nhìn xuống, cảm nhận được tủi nhục trước nay chưa từng có.

Rõ ràng đối phương khẩn tưởng và phẫn nộ, hơi thở gấp gáp, đến vùng ngực cũng lên xuống dữ dội.

An Lâm liếc nhìn Vũ Minh nằm trên mặt đất, áo choàng bằng sương mây màu trắng dán vào thân thể lung linh yêu kiều, hiện ra dáng người thon dài hoàn mỹ, tóc dài màu xanh hơi rối tung phủ trên vai, dán vào cái cổ trắng như tuyết.

Thân thể mềm mại của Vũ Minh Thiên Thần run lên, có chút nghẹn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận