Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1059: Chiến hạm cổ xưa dưới đáy biển

An Lâm cảm thấy choáng váng trong chốc lát.

Chớp mắt tiếp theo, xuất hiện trước mặt họ là thế giới xanh lam dưới đáy biển.

Áp lực của nước ép xuống, bị vòng sáng màu xanh da trời của Lam Tiểu Nghê ngăn lại bên ngoài.

An Lâm nhìn mảnh đất này, dưới chân là đất đai đen nhánh, bên trên mọc đầy các loại cây cối phát sáng, chiếu sáng cả một thế giới dưới đáy biển.

Dị thú hình dáng quái dị sống dưới đại dương trôi nổi khắp nơi, hai con mắt màu đỏ đậm tỏa ra ánh sáng nguy hiểm, vui vẻ tận tình thả ra khí tức nguy hiểm của mình.

Chúng vốn đang di chuyển chậm rãi ở xung quanh, sau khi thấy An Lâm xuất hiện, thân thể bỗng co lại, mở ra cái miệng to như chậu máu nhào về phía An Lâm. Giống như bọn họ nhất định phải giết chết loại sinh vật từ bên ngoài tiến vào này.

"Đám cặn bã như các ngươi mà cũng dám tấn công ông đây?" An Lâm rút kiếm Thắng Tà ra, vẽ ra từng đường kiếm bá đạo, trong nháy mắt đã cắt dị thú trong đại dương thành khối thịt.

Máu tươi nhuộm đỏ cả nước biển, mùi máu tanh không ngừng lan tỏa, thu hút càng nhiều dị thú khác.

An Lâm chỉ toàn cậy mạnh, dù là loại công kích gì cũng chém tan bằng một kiếm.

"Ừ... Hoặc đây chính là khảo nghiệm khi đạt được bí mật của hai tộc kia, dù lấy được bí mật nhưng vẫn phải chiến đấu, chẳng lẽ đây là mua vé bổ sung?" Lam Tiểu Nghê lộ ra vẻ suy tư, nói ra phán đoán của mình.

Lam Tiểu Nghê bị dọa đến tái mặt, nếu hôm nay không có An Lâm, một mình cô phải đối mặt với nhiều hung thú như thế, sợ là không sống được bao lâu, rất nhanh sẽ trở thành thức ăn trong bụng bọn chúng.

"Chết tiệt, chẳng phải chúng ta đã lấy được cái gọi là bí mật của hai tộc rồi sao? Cái nơi luyện ngục dưới đáy biển của tộc Thiên Quy này chẳng lẽ chính là lối vào của bí cảnh tưởng thưởng còn lại?" An Lâm vừa chiến đấu vừa hỏi.

Bọn họ không ngừng tiến sâu vào trung tâm đại lục.

"Như đã nói, có vẻ như Thiên Thần Cơ muốn dựa vào lực lượng thử thách này để diệt trừ chúng ta? Nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh của mấy con dị thú này, làm sao giết nổi chúng ta?" An Lâm mở miệng cười lạnh.

Bọn họ không ngừng gào thét và lao lại tấn công An Lâm, trong đó, số lượng nguyên thú Hóa Thần Cảnh cũng không ít.

Gân xanh của An Lâm nổi lên, mua vé bổ sung cái m* nó ấy.

An Lâm bị những con quái vật này quấy nhiễu đến phiền lòng, không phải là do chúng mạnh mẽ thế nào, mà là do số lượng rất nhiều, lại tấn công không ngừng không nghỉ, đổi lại bất cứ ai phải ở đây không ngừng vung kiếm cũng sẽ cảm thấy phiền thôi.

Con đường mà An Lâm mang Lam Tiểu Nghê theo không khác gì một cối xay thịt, phàm là quái vật dám đến gần hắn, toàn bộ đều bị chém thành thịt vụn, không con nào may mắn thoát khỏi.

Đây có lẽ chính là một kiếm phá vạn pháp mà người đời hay gọi.

"Hừ, lão đại An Lâm lợi hại nhất, Thiên Thần Cơ làm sao nhìn ra được, tưởng tượng được sức mạnh của anh? Những quái vật trước mắt chẳng qua là đến để cho anh luyện kiếm thôi." Lam Tiểu Nghê rất tự nhiên khen tặng An Lâm.

"Graooo!" Tất cả dị thú dưới đại dương gầm thét, kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên đánh về phía An Lâm, có con thậm chí còn tung ra thuật pháp Đại Hải Dương, hoặc là Thủy Nhận, hoặc là vòng xoáy chiếm đoạt, hoặc là công kích mang theo kịch độc, ùn ùn không dứt, khiến kẻ khác khó lòng đối phó.

Kỹ xảo 666 của tiểu đệ Lam càng ngày càng thành thạo, An Lâm rất chi là hưởng thụ, vì những lời Lam Tiểu Nghê nói đều là chuyện thật.

Hắn rõ ràng đã dùng chính thực lực của mình chụp được bí mật, tại sao còn bắt hắn mua vé bổ sung?

Hắn có thể cảm nhận được rằng tiềm lực trong cơ thể của mấy con dị thú dưới đại dương này đã được kích thích hoàn toàn, làm cho chúng có được lực lượng hơn xa bình thường. Nhưng lực lượng này dùng để dọa Lam Tiểu Nghê còn được, đối với hắn thì chẳng khác gì gãi ngứa.

Kim loại màu đồng xanh bao trùm khắp phía ngoài con thuyền, từng khẩu pháo lớn chĩa ra từ thân thuyền, đường kính mỗi cái đều hơn một ngàn mét, rất có lực uy hiếp.

Chiếc thuyền này vô cùng to lớn, giống như một con thú khổng lồ nơi đáy biển sâu ẩn núp trên đại lục.

Thời gian trôi qua, rất nhiều thực vật phát sáng dưới đáy biển bám lên thân thuyền, hợp kim và thực vật quấn quanh, dung hòa với nhau, khiến cho thân thuyền đổ nát tản mát ra ánh sáng kỳ dị, thật giống như bảo vật xinh đẹp bị thất lạc giữa chốn điêu linh.

Một con Cự Kình dài hơn ngàn mét kêu lên thê thảm, bị An Lâm chém thành hai nửa.

Nghe thấy lời An Lâm, Lam Tiểu Nghê rụt người lại, bắt đầu lo sợ.

"Gào..."

Về phần Tiểu Lam Ngư – lá bài tẩy thứ hai của cô, đã bị hiến tế để cứu An Lâm nếu muốn sử dụng nó thêm lần nữa thì chỉ có thể đợi đến lúc về, nhờ Đại Tế Ti gọi hồn giúp.

Lam Tiểu Nghê nghe vậy thì gật đầu, nắm chặt bạch châu trong tay, dè dặt núp sau lưng An Lâm.

"Đương nhiên là phải đi vào, nếu không đánh chết boss lớn bên trong thì chúng ta ra làm sao được, đành phải tuân theo cơ chế hoạt động của bí cảnh này thôi." An Lâm thở dài, mở miệng nói.

Xuyên thấu qua thân thể to lớn bị chém thành hai khúc của Cự Kình, An Lâm nhìn thấy một chiếc thuyền vô cùng kỳ lạ lẳng lặng chìm giữa đại lục.

"Con thuyền này thật là xinh đẹp!" Lam Tiểu Nghê không nhịn được, thở dài một hơi.

An Lâm gật đầu: "Ở nơi này, càng là những thứ đẹp đẽ lại càng phải cẩn thận."

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Đi vào bên trong sao?"

An Lâm liếc mát một cái, chỉ thấy thuyền dài hơn trăm dặm, che khuất cả bầu trời, khó mà nhìn đến cuối, chỉ riêng thể tích đá khiến hắn cảm thấy một loại áp lực mênh mông hùng hồn.

Lại nói lên sự đổ nát của chiến hạm này.

Chẳng qua, vô số lỗ thủng vỡ vụn cùng với vết rạn nứt lan tràn như mạng nhện, còn có vết cắt trải dài mấy trăm mét,

Không thể nghi ngờ rằng đây chính là một thuyền Chiến hạm vô cùng đáng sợ.

Hai người tiến gần lại con thuyền to lớn.

"Nòng của khẩu đại bác này thật lớn, một pháo chắc có thể san bằng cả một hòn đảo nhỉ?" An Lâm nhìn họng đại bác đen ngòm không thấy đáy, tấm tắc khen lạ.

"Lão đại An Lâm, chúng ta có cách họng pháo gần quá không, nếu nó đột nhiên khai hỏa thì chúng ta phải làm gì?" Lam Tiểu Nghê trông thấy nòng đại bác cực lớn kia, trong tâm đã muốn lui bước.

Đường kính hơn một nghìn mét, lại đen tối thẳm sâu không thấy đáy.

"Ha ha? Khai hỏa?" An Lâm không nhịn được cười lên một tiếng, búng búng cái trán sáng bóng của Lam Tiểu Nghê, tức giận nói, "Chiếc chiến hạm này không biết đã hoang phế bao nhiêu năm, không chỉ vô cùng cũ xưa, còn rách nát vô cùng, để ở đây chỉ để dọa người thôi, dùng làm sao được nữa?"

An Lâm buồn cười nhìn Lam Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê sững sờ nhìn về phía trước, không nhịn được vỗ vai An Lâm: "Lão đại An Lâm, mau nhìn kìa, hình như họng đại bác kia đang phát sáng đó..."

An Lâm quay đầu sang.

Lúc này, họng đại bác vốn tối tăm như lỗ đen lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

An Lâm: "..."

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn rung trời dậy đất.

Trên đại lục dưới đáy biển, một luồng năng lượng màu vàng óng nổ tung, sóng năng lượng nóng bỏng đến vô cùng vô tận hòa tan và phân giải tất cả quái vật biển ở gần.

Ánh lửa hủy diệt chiếu sáng đáy biển tựa ban ngày.

Cột nấm lớn sinh ra từ vụ nổ mạnh phóng lên cao, trở thành một phong cảnh độc đáo của mảnh đất dưới đáy biển...
Bạn cần đăng nhập để bình luận