Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2239: Bất Tử Chi Thân

Trên bầu trời Thái Sơ Thánh Địa.

Hai bóng dáng chói mắt lần lượt va chạm vào nhau.

Mỗi lần va chạm tạo thành từng vòng tròn trùng kích đáng sợ khuếch tán, hủy diệt hết thảy xung quanh.

Trận chiến đấu giữa Bạch Hoàng và Hắc Thạch, có thể dùng hai chữ hoa cả mắt để hình dung.

Trường thương ngân bạch liền giống một con Ngân Long bay ngang trời, mỗi một lần gầm thét công kích, cũng có thể àm cho Bạch Hoàng liên tục rút lui, trên người xuất hiện mấy vết máu đáng sợ.

Vân Lộng Nguyệt chưởng Bạch Hoàng tung ra tinh diệu vô song, nhưng sau lần đầu tiên chủ động tiến công khiến bị đâm ngược lại một thương, hắn đều dùng nó để phòng ngự.

Trong mắt người ngoài, bọn họ là không ngừng lóe sáng va chạm trên bầu trời, thoạt nhìn là đánh ngang tay, nhưng thật ra, là Bạch Hoàng không ngừng phòng ngự, Hắc Thạch tiến đánh không ngừng.

Thực lực của Hắc Thạch mạnh hơn Bạch Hoàng tưởng tượng rất nhiều..., nếu không phải Hắc Thạch còn muốn phân ra một phần lực lượng để chống đỡ cái thế giới này cắn trả theo bản năng, sợ rằng Bạch Hoàng được xưng là cường giả có thể phát huy thực lực Sáng Thế đính cấp đã sớm bị thua.

"Cái đồ điên này!"

"Nguyên lực thần kỹ · Thương Long Ngân Hà!"

"Lựa chọn của ngươi? Ngươi đã hỏi tất cả sinh linh khu thứ nhất chưa? Quang Minh sẽ chỉ đem đến hủy diệt cho các ngươi! " Hắc Thạch hóa thành nữ chiến thần với tư thế hiên ngang, trường thương bay múa, va chạm với Bát Vân Kiến Nguyệt của Bạch Hoàng, bùng lên từng đợt năng lượng hủy diệt đáng sợ.

Ngay sau đó một chút ngân quang hóa thành hàng tỉ ngôi sao rơi xuống theo mũi thương, liền giống một con Ngân Long đâm xuống phía Bạch Hoàng.

Hắc Thạch thống khoái, nhưng mà hắn khó chịu a!

Bạch Hoàng đánh song chưởng về phía Ngân Long, còn chưa chống đỡ được một giây, đã bị Ngân Long ép cho rơi xuống đại địa, sau đó khiến đại địa xuất hiện một cái hố sâu hình rồng khổng lồ.

"Ha ha ha, lại đến, lại đến, thật lâu không được đánh thống khoái như vậy! " Hắc Thạch ở thế giới Kính Thần bị phá hủy vẫn kéo dài hơi tàn, sợ nhảy một cái sẽ làm sụp cả đại địa, đâu có thể thoải mái đánh đấm được như bây giờ?

Một tiếng rồng gầm gừ chấn động vạn dặm.

"Vì sao ngươi lại gây trở ngại cho ta, vì sao lại gây trở ngại cho Nguyệt Dạ? Rõ ràng là sự lựa chọn của ta! " Bạch Hoàng bị trường thương bộc phát ra Tinh Hà cuồn cuồn trùng kích cho nhanh chóng rút lui, bèn lớn tiếng quát, trong giọng nói tràn đầy sự không cam lòng và phẫn hận.

Bạch Hoàng nghe nói như thế thì khó chịu giống như ăn phải phân.

Hắc Thạch nổi giận quát một tiếng, trường thương từ đâm biến thành bổ, chém bàn tay Thánh Quang đánh đâu thắng đó không gì cản nổi thành hai nửa, mũi thương lóe ra một chút ngân quang.

Hai tay Bạch Hoàng đã huyết nhục mơ hồ, nằm ở bên trong cái hố kịch liệt ho ra máu.

"Ta không cần hỏi, bọn họ cũng không hiểu... Nhưng đây thật sự là đường ra duy nhất, Quang Minh sẽ chỉ dẫn chúng ta, những du hồn đi tới đường về chân chính. " Bạch Hoàng đột nhiên tung ra song chưởng về phía Hắc Thạch, bàn tay Thánh Quang thuần trắng sắc trải dài ngàn dặm, dồi dào vĩ ngạn đến cực điểm.

"Có thể ngăn trở một kích nguyên lực thần kỹ của ta, ta công nhận thực lực của ngươi. " Hắc Thạch nhàn nhạt cất giọng nói.

Ngân Long ngăn lại tất cả đường lui của Bạch Hoàng, rơi xuống từ bầu trời.

Hắc Thạch cầm ngân thương trong tay, một đầu tóc đen bồng bềnh, xinh đẹp tuyệt tục, đứng ngạo nghễ ở giữa bầu trời đêm, tựa như nữ chiến thần vô địch quan sát kẻ địch phía dưới.

"Nữ thần? " Bạch Hoàng ngớ ra một chút, "Các ngươi không phải là người do Lưu Đại Bảo mang đến?"

"Hắc Thạch, ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng ngươi đối phó với ta cũng vô dụng, Thiên Thần Quang Minh đã tiến vào thiên thư các, trận chiến này là ta thắng rồi! " Bạch Hoàng lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng, "Ngươi dù có giết ta, cũng không cách nào thay đổi cái kết cục này."

Hắc Thạch: "..."

Lúc trước hắn ở Thánh Vũ phường vẫn có thể tùy ý phân xét nữ tử kia, không nghĩ tới lúc này mới chưa bao lâu, chính hắn liền trở thành kẻ bại bị nhìn xuống.

"Hử... Không đúng... Sao còn chưa có chết..."

Trong lòng Bạch Hoàng tràn đầy khổ sở.

Thân thể Bạch Hoàng hội tụ từ vô số hạt ánh sánh, một lần nữa tạo thành thân thể đầy đủ.

Ở khu thứ nhất, đột nhiên có một cổ lực lượng kỳ lạ bay lên, giống như là âm dương, giống như là luân hồi, hoặc như là đảo lưu.

Hắc Thạch đột nhiên nhìn về một phương hướng khác trên hư không.

Cái nữ tử yếu ớt thanh thanh lãnh lãnh, muốn thông qua biểu diễn để đạt được người xem công nhận, đột nhiên biến thành Thần Linh Sáng Thế chấp chưởng lực lượng bổn nguyên của vũ trụ...

"Sao thế, ta nói không đúng sao? " Bạch Hoàng sửng sốt một chút.

Sau trong nháy mắt, hắn liền thấy ngân thương lần nữa vô tình đánh rớt, trực tiếp chém thân thể của hắn thành hai nửa.

"Đúng cái thí, đi chết đi. " Hắc Thạch nhàn nhạt cất giọng nói với nam tử đang dần biến thành hạt ánh sáng.

"Thiên thư các? Không có chuyện gì, nữ thần của chúng ta cđãó giải quyết hết thảy. " Hắc Thạch cười nói.

" Thật ra Lưu Đại Bảo là một người phụ nữ? Nàng là nữ giả nam trang?! " Bạch Hoàng bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Ha hả, cuối cùng ngươi cũng đoán được rồi sao? " Hắc Thạch đắc ý nói.

"Chẳng lẽ là... " Bạch Hoàng hít sâu một hơi.

"Như thế nào, thấy ta không chết nên rất bất ngờ?"

Bạch Hoàng thấy trên mặt Hắc Thạch hiện lên thần sắc kinh ngạc, hết sức hài lòng, khẽ mĩm cười nói: "Có thể nói ta là khu trưởng hiểu rõ thiên thư các nhất, cũng là khu trưởng thứ nhất cùng thiên thư ở thiên thư các đạt thành một loại nhận thức chung. Có thể nói như vậy, chỉ cần thiên thư ở, ta chính là Bất Tử Chi Thân, ngươi đừng phí sức làm gì."

Hắc Thạch rất hăng hái, ngân thương lần nữa bắn ra mũi nhọn kinh thiên.

"Thế ư, bản thân ta muốn xem thử, có phải ngươi thật sự không chết được không!"

Bạch Hoàng nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiên thư công nhận ta, cấm chế ủng hộ ta. Lực lượng cấm chế ở thiên thư các mạnh cỡ nào khó giải cỡ nào, ngươi còn chưa hiểu đủ, đây chính là lực lượng mà ngươi không thể tưởng tượng..."

"Thế ư, thật sự vượt xa tưởng tượng của chúng ta ư? " một cái thanh âm bỗng nhiên ở vang lên bên tai Bạch Hoàng.

"Người nào? " Bạch Hoàng sợ hết hồn, lập tức xoay người lại, thì thấy được một nam tử Chân Ma tộc, đang nhếch miệng cười nhìn về phía chính mình.

"Ngươi là... " Bạch Hoàng còn chưa lấy lại tinh thần.

Quả cũng đã rơi xuống.

Đồng thời, phía trên bầu trời rơi xuống một tảng đá xấu xí, đè ép Bạch Hoàng rơi xuống đại địa, đập cho Bạch Hoàng đi đời nhà ma.

Hắn nói còn chưa nói ra miệng, thân thể liền bị hòa tan một cách quỷ dị.

"Ngươi..."

Hắn mới vừa rồi khôi phục thân thể, liền thấy một nữ tử rất thanh thuần rất trong sáng, đang ngây ngốc mà nhìn mình, đuôi cá màu trắng nhạt lắc la lắc lư, khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ màu xanh thẳm, thoạt nhìn làm lòng người rung động.

Thân thể Bạch Hoàng ngưng tụ ở trên không, lần này hắn lựa chọn khôi phục ở nơi cách vòng chiến rất xa, tránh bị vây quét.

Cấm chế bí ẩn ở khu thứ nhất lần nữa rung động.

"Đây chẳng phải là cái bao cát sẽ không bao giờ hỏng ư?"

"Thật tuyệt quá!!!"

Tiểu hài tử có ba cái đầu màu lam, xuất hiện ở bên cạnh Bạch Hoàng.

Ba cái đầu đều đang toét miệng cười với Bạch Hoàng.

"Đây là thứ gì? " Bạch Hoàng lộ vẻ mặt hoảng sợ.

"Ừng ực...! " Ba cái đầu thời làm ra động tác há mồm rồi ngậm miệng.

Bạch Hoàng còn đang đơ mặt, bất chợt hai mắt trở nên vô thần, trong khoảnh khắc đó thần hồn trực tiếp bị gặm cắn sạch sẽ, trở thành thi thể không có linh hồn.

"Phù phù."

Thi thể rơi xuống mặt đất, không nhúc nhích.

"Hì hì hi... Bất Tử Chi Thân?"

Cũng tại lúc này, bên tai đột nhiên lại truyền đến âm thanh hài đồng.

Hắn hộc máu ngã xuống, lúc này vẫn muốn ngưng tụ Thánh Quang phản kích.

Thân thể của Bạch Hoàng đấnh ra một cái lổ máu vô cùng khổng lồ.

Phanh!!!

Giờ khắc này, huyết sát chi khí xông phá cả Tinh Hà!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận