Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1537: Tiến lên, tiến lên, tiến lên!

An Lâm giật nảy mình, nhớ đến Tiểu Lan vẫn ở trong quan tài.

Bây giờ Tiểu Lan đã gõ nắp quan tài, tất nhiên hắn tâm ý tương thông, lập tức mở nắp quan tài ra.

Nhìn thấy Hứa Tiểu Lan mở đôi mắt trong veo ra, hai tay nâng lên.

An Lâm hiểu ngầm trong lòng, nhẹ nhàng đỡ người con gái đó dậy, dịu dàng cười nói: "Tiểu Lan, em tỉnh rồi?"

Hứa Tiểu Lan vẫn rất yếu, thân thể mềm nhũn, tò mò nhìn chiến trường một cái: "Chuyện này... chiến đấu xong rồi sao?"

An Lâm gật đầu một cái: "Đúng vậy, liên quân Thiên Nhân tộc thua rồi."

Đề Na đứng một bên hăng hái nói thêm: "Đến cả Thiên Thần Lâm Ngọc là cảnh giới Thiên Thần cũng bị chúng ta đánh chạy rồi!"

Vẻ mặt Hứa Tiểu Lan khiếp sợ nhìn về phía An Lâm: "Rốt cuộc em đã bỏ qua cái gì!"

Hắn nhìn gương mặt yếu ớt hơi tái nhợt của Hứa Tiểu Lan, tiếp tục nói: "Em..."

Lực khôi phục của quan tài ngọc Huyết Hồn cộng thêm tiên đan, cùng với sức khôi phục kinh người của huyết mạch Chu Tước của bản thân Hứa Tiểu Lan, ba tầng hiệu quả khiến cô khôi phục thực lực rất nhanh.

"Chúng ta còn phải tiếp tục tiến lên sao?" Hứa Tiểu Lan hỏi.

An Lâm nghe thấy vậy thì dịu dàng cười một tiếng: "Vậy em khôi phục lại lực lượng thật tốt đi."

Hứa Tiểu Lan nghe mà kinh ngạc thán phục liên tục, cô sẽ tự động sàng lọc lời nói của An Lâm, ví dụ như An Lâm dùng khí thế trâu bò khiến Thiên Thần Lâm Ngọc bỏ chạy, thì bỏ đi, sau đó đại khái hồi tưởng lại hoàn cảnh chiến đấu khi đó.

Hồi phục qua loa kết thúc.

An Lâm tranh thủ giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cô gái.

Nhưng An Lâm vẫn khe khẽ nhíu mày, hắn dùng Thuật Thần Giám giám định thân thể cho Hứa Tiểu Lan, di chứng cô sử dụng thuật pháp bạo thể trước đó vẫn hiện ra rất rõ ràng, kinh mạch vô cùng yếu ớt, thần hồn cũng rất uể oải, đồng thời cả hai đều khôi phục rất chậm.

Không thể không nói, Thiên Thần Lâm Ngọc vẫn để lại trong lòng cô hình tượng cao thâm khó dò.

Liên quan đến chuyện Thiên Thần Lâm Ngọc hùng hồn nói ra câu nói muốn tiêu diệt hết bọn họ trong vòng một phút, cùng với chiến đấu trong đó, còn có An Lâm dùng khí thế trâu bò như thế nào khiến Thiên Thần Lâm Ngọc bỏ chạy.

"Em đi cùng với anh." Hứa Tiểu Lan giành nói trước.

Đám người Thiên Đế, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, Phượng Hoàng, Đề Na, Bạch Lăng, Quyền Thánh đều thi nhau đứng dậy, trong mắt là ý chí chiến đấu hừng hực.

An Lâm kiên định gật đầu: "Phải!"

Các Yêu tộc không tự chủ được nhìn về phía hơn mười con người đang bay lên lưng Phượng Hoàng, trong mắt bừng cháy ước ao và sùng bái, chúng biết, một tiểu đội cấp truyền thuyết như vậy, lại muốn đi gây chuyện rồi.

Sau khi kinh mạch giòn hóa, xảy ra bất kỳ thay đổi nào cũng sẽ khiến thần kinh toàn thân biến động. Có lẽ bây giờ Tiểu Lan rất đau, chỉ là cô không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

An Lâm lại để Hứa Tiểu Lan vào trong quan tài, đeo ở sau lưng.

Nghe nói nơi đó có một Thiên Môn vô cùng to lớn, tồn tại vĩnh hằng từ xưa đến nay, lực lượng Hợp Đạo căn bản không thể phá vỡ. Nó nối liền hai thế giới, bên trong cửa hẳn là nơi ở của Thiên Nhân tộc.

Các sinh linh Yêu tộc đều có thể nhìn thấy một ánh lửa đỏ thẫm xẹt qua bầu trời, giống như ánh sáng của hi vọng, kéo dài đến tận cùng của trời xanh.

Phượng Hoàng kêu lên một tiếng, chu miệng cái nhỏ, phun ra một cầu lửa lớn.

"Rít!" Phượng Hoàng cũng kêu lên một cách hào hùng.

Trong nháy mắt doanh địa sôi trào, hơn mười nghìn người Thiên Nhân tộc vội vàng vận chuyển lực lượng, hòa nhập vào bên trong đại trận thủ hộ.

"Tiểu phân đội Phá Lộ, tiến lên!" An Lâm chỉ về phía nam, ngôn từ khí phách hào hùng.

"Đùa... đùa đấy à"

Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu, nhìn thấy cầu lửa to lớn đủ để che đậy bầu trời, giống như một mặt trời rơi xuống, vẫn biểu hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Đại trận bao phủ phạm vi hơn mười dặm, bảo vệ toàn bộ danh địa.

Nó mở rộng hai cánh, đôi cánh lửa sáng chói rực rỡ, xinh đẹp đến lóa mắt, khe khẽ rung động mà bay lên trời, như một ngọn lửa bay về phía nam.

Cầu lửa lớn cấu thành từ Thần Hỏa như thiên thạch từ trên trời cao rơi xuống.

Doanh địa của Thiên Nhân tộc, có sinh linh Thiên Nhân tộc phát hiện ra tình cảnh lạ lẫm này, hoảng sợ vội vàng kéo còi báo động.

"Địch tấn công! Có địch tấn công!!!"

Thiên Nhân tộc ở tuyến nam là ở nơi xa nhất phía nam của đại lục Thái Sơ, ở biên giới nước Nam Thiên Vũ.

"Ừm? Nơi này có Thiên Nhân tộc đóng quân, Tiểu Hoàng!" An Lâm nhìn trên mặt đất, thấy một pháo đài to lớn sừng sững đứng đó, bên trong còn có không ít người Thiên Nhân tộc đang đi đi lại lại.

Chỉ có làm như vậy, mới không thẹn với danh xưng tiểu phân đội Phá Lộ.

Mục tiêu chuyến này của tiểu phân đội Phá Lộ, ngoại trừ muốn diệt toàn bộ lực lượng của đối phương, còn muốn nghĩ biện pháp để Thạch anh của quân địch nổ tung! Nói cách khác, nổ Thiên Môn của đối phương!

"Là đại năng siêu cấp Hợp Đạo nào chạy đến chỗ nhỏ này của chúng ta chơi đùa à?"

Có người Thiên Nhân tộc bị dọa sợ đến rớt nước mắt.

Một đòn của Thần Thú Hợp Đạo khủng bố đến mức nào chứ!

Cầu lửa lớn từ Thần Hỏa của Phượng Hoàng dùng phương thức vô cùng thô bạo, va vào khiến đại trận bảo vệ doanh địa của Thiên Nhân tộc nứt ra, lực lượng hủy diệt cứ thế khuếch tán, thiêu đốt vạn vật trong trời đất, trên mặt đất dâng lên những đám mây hình nấm tráng lệ.

Thần hỏa nổ tung trong nháy mắt nuốt sống doanh địa Thiên Nhân tộc, thiêu đốt toàn bộ mười nghìn Thiên Nhân tộc thành tro bụi.

"Thật tuyệt!" Ánh mắt của Hiên Viên Thành sáng rực nói.

An Lâm liếc nhìn một cái, không nhịn được mà cảm thấy hả hê.

Phượng Hoàng "Rít" một tiếng, hai cánh không dừng lại, tiếp tục bay về phía nam.

Doanh địa nắm giữ hơn mười nghìn người Thiên Nhân tộc, đến tư cách để Phượng Hoàng dừng chân nửa khắc cũng không có, dường như chỉ tùy ý nhổ một bãi nước bọt, sau đó cao ngạo bay đi, sau đó doanh địa của Thiên Nhân tộc bị tiêu diệt rồi...

Sau nửa canh giờ.

Một mảnh đất màu xanh lục xuất hiện trước mặt.

Thiếu nữ mặc trang phục màu sắc đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt là sự kinh ngạc chấn động: "Đây là muốn đến phá nhà hả?"

"Mẹ nó! Nhiều như vậy sao?"

"Có đại năng siêu cấp Hợp Đạo đặt chân đến nước Nam Thiên Vũ rồi..."

Một thiếu nữ mặc trang phục màu sắc đang ngồi tọa thiền, đột nhiên đôi mắt sáng ngời mở ra.

Còn Thái Dương Thụ, thì có ba vị Thần Thú Hợp Đạo đóng quân, đại biểu thân phận địa vị chí tôn. Nếu người nào muốn phá hủy Thái Dương Thụ, như vậy có thể sẽ bị xử tử mấy chục lần...

"Nơi này chính là nước Nam Thiên Vũ rồi." An Lâm lộ ra vẻ mặt tưởng nhớ.

Nhớ ngày đó, hắn mang theo Tuyết Trảm Thiên xông pha ở nước Nam Thiên Vũ, còn có một phần trải nghiệm kỳ diệu, quen biết Tiểu Tước Nữ đáng yêu, quen biết Y Lỵ - người bảo hộ của cây Thái Dương, còn lấy được truyền thừa nòng cốt của Bạch Trú Thần, Thần Thú Côn Bằng, Tiểu Tước Nữ, nghĩ đến duyên phận cũng thật quá sâu.

Thời điểm Thiên Nhân tộc mang theo ý chí của trời mà buông xuống thế gian, nước Nam Thiên Vũ cách Nam Thiên Môn gần nhất không lựa chọn gia nhập vào Thiên Nhân tộc, mà làm một thế lực trung lập tránh chiến tranh. Chuyện này đối với An Lâm mà nói cũng là một tin tức tốt, ít nhất cũng không cần chiến đấu với bạn bè quen thuộc trên chiến trường.

Giờ phút này, trong nước Nam Thiên Vũ.

Một gốc cây không nhìn thấy đầu, Thần Thụ vô cùng to lớn đâm thẳng vào trong mây, đứng lẳng lặng trên mặt đất.

Trên tầng tám của Thái Dương Thụ đang được sương trắng che phủ.

Nơi này im lặng tĩnh mịch, trong bóng tối có những ngôi sao lấp lánh đầy trời.

Lá cây màu đen đột nhiên vang lên xào xạc.

Còn nếu như nói cây to đón gió, cây cao chịu gió lớn, ở chỗ này hoàn toàn không thích hợp. Cây càng lớn, thì càng an toàn. Điểu tộc thực lực cao cường đều thích ở trên cây cao, điều này đại biểu cho thân phận và địa vị của chúng, đồng thời cũng bảo vệ cây đó.

Chúng ở trong rừng cây tràn ngập màu xanh biếc, tranh nhau đua lớn.

Đại thụ cao đến trăm mét ở đây chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được, Thiên Không Thụ nghìn mét cũng không ít, thậm chí có Thiên Không Thụ siêu cấp cao mấy nghìn mét, thậm chí còn có Thần Thụ hơn mười nghìn mét.

Từng cây từng cây đại thụ che trời sinh trưởng khắp nơi trên mặt đất, dường như đang so bì độ cao, cây này cao hơn cây kia, ra sức mà lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận