Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1529: Nó chết chắc rồi

An Lâm nhìn thấy Khô Lâu Thôn Thần sắp chạy trốn, trên mặt hiện ra vẻ quyết đoán.

Ai cũng có thể trốn thoát, nhưng kẻ thù này của Tiểu Lan thì tuyệt đối không thể đi!

Không ngại bất kỳ giá nào, cũng phải giữ nó lại ở nơi này.

Một luồng gió vàng thổi quanh đỉnh đầu An Lâm, phóng thích ra thiên uy vô tận.

Ầm ầm!

Một khí tức chí cao chí thượng, dường như bao gồm toàn bộ thế giới phát ra từ trên người An Lâm, khiến cho người ta sinh ra cảm giác hoàn toàn không thể chống đỡ.

Khô Lâu Thôn Thần cũng cảm nhận được sức mạnh đó, sắc mặt bắt đầu xuất hiện thay đổi, kinh hãi nói: "Đây là chiêu thức gì?"

An Lâm không nói gì, một luồng gió màu trắng quấn quanh kiếm Thắng Tà trong tay, chém thẳng về phía Khô Lâu Thôn Thần.

Khô Lâu Thôn Thần cảm thấy một mũi nhọn không gì sánh kịp giáng xuống đạo thể của nó, độ cứng cáp có thể so với đạo thể của tiên khí lại không ngừng nứt ra.

Uy năng của luồng gió dần dần tan hết, thân thể của Khô Lâu Thôn Thần, từ xương sọ cho đến dưới eo, đều xuất hiện vết nứt đen kịt...

"Xoẹt!"

Xương cốt trong suốt sáng long lanh thế mà trở nên ảm đạm mấy phần.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Khô Lâu Thôn Thần lại sinh ra cảm giác như vậy, đây là một luồng gió có thể chém tan vạn vật!

Trực giác nói cho nó biết, nếu như còn phải chịu một kiếm như vậy của An Lâm, nó nhất định sẽ bị chém thành hai khúc!

Gió hóa thành một đường kiếm, như một tia trắng vượt qua không gian, xoẹt về phía Khô Lâu Thôn Thần.

"Ồ? Lực lượng phòng ngự mạnh như vậy sao? Ta còn tưởng rằng có thể trực tiếp chém ngươi thành hai khúc..." Đột nhiên An Lâm nói khẽ một câu, giơ kiếm lên lần nữa...

Lúc này nó sử dụng Cực Ám Quang Châu xây dựng lên phòng ngự Thần Đạo trùng trùng điệp điệp, tiếp tục phóng nhanh về phía con sông Hoàng Tuyền.

Khô Lâu Thôn Thần bởi vì bị đánh liên tục, người bị thương nặng, lực lượng cũng không còn nhiều. Bây giờ nó phải đối mặt với tia trắng này, xương cốt không ngừng run lên, dường như là sợ hãi.

"Ah...!" Nó hét thảm lên, sự đau nhức kịch liệt kéo đến như lũ cuốn, không chỉ là đau đớn từ xương thịt, còn có cảm giác xé rách từ thần hồn.

Lại hi sinh một thần khí để thi triển thuật pháp kinh thiên động địa!!!

Luồng gió chém rách phòng ngự của Cực Ám Quang Châu dễ như trở bàn tay.

Một lực lượng cấp Thần vô cùng thô bạo đánh thẳng vào thần hồn toàn bộ sinh linh!

Lần đầu tiên Khô Lâu Thôn Thần biểu hiện ra vẻ hoảng sợ.

"Tế Hiến! Cực Ám Huyễn Cảnh!!!" Khô Lâu Thôn Thần hét lớn một tiếng, bảo châu màu đen ở tay trái đột nhiên nứt ra, ngay sau đó bóng tối bao phủ trời đất.

Lúc này hắn sử dụng quyền hành của gió, ngưng tụ lưỡi kiếm bằng gió, chém mặt trời màu đen trên không trung thành hai nửa.

Cho dù Hắc Linh Xà, Hứa Tiểu Lan, An Lâm là cấp bậc Hợp Đạo, cũng trở nên hoảng hốt, thần hồn bị chấn động vô cùng mãnh liệt.

Gió vẫn đang gào thét, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang tàn.

Đây là một phát Pháo địa đồ!!!

Trời đất trở nên im lặng, dường như là im lặng sau trận chiến kinh thiên động địa.

Một mặt trời màu đen treo cao trên bầu trời, khiến trời đất đều thuộc về bóng tối, chỉ có mặt trời màu đen phóng thích ra ánh sáng quỷ dị.

Lại còn có phương pháp tế hiến thần khí, tại sao hắn chưa từng nghe nói đến?

Y Đăng Đại Đế như vậy, Khô Lâu Thôn Thần cũng như vậy.

An Lâm nắm chặt kiếm Thắng Tà, hít sâu một hơi, vẻ mặt không cam lòng nói: "Mẹ nó, bây giờ đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo, động một chút là có thể tế hiến thần khí sao?"

Có sinh linh tu vi yếu ớt không chống cự lại được lực lượng này, hai mắt trực tiếp trắng dã, miệng sùi bọt mép, hồn phách bị diệt, chết ngay tại trận. Có sinh linh tạm thời chống đỡ được, nhưng trước mắt lại xuất hiện vố số ảo ảnh, thậm chí sa vào trong ảo cảnh mà không có cách nào thoát khỏi.

Hoa bỉ ngạn đầy đất bắt đầu lụi tàn, xương trắng đã chôn sâu vào trong lòng đất.

Con sông Hoàng Tuyền đã biến mất không nhìn thấy nữa rồi.

Biến mất theo nó, còn có Khô Lâu Thôn Thần kia.

An Lâm bởi vì có sự gia trì của Phong Thần Hoàn, là người khôi phục thần trí đầu tiên.

Ánh sáng lại xuất hiện trên thế gian.

Bóng tối trong trời đất bị phá vỡ.

Ầm ầm...

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên không nhịn được nhìn kiếm Thắng Tà một cái.

Tiểu Tà giống như biết vị chủ nhân này đang suy nghĩ cái gì, cười lạnh nói: "Có chủ ý với tôi? Xin lỗi nhé, cho dù anh chết, tôi cũng sẽ không bị anh tế hiến."

An Lâm: "..."

Thật sự là kiếm linh nhẫn tâm.

"Yên tâm đi, cho dù tôi chết, cũng sẽ không tế hiến nhóc, dù sao nhóc cũng đáng yêu như vậy cơ mà." An Lâm nói với vẻ lấy ơn báo oán rồi mỉm cười.

Tiểu Tà khẽ run lên, bị câu nói này trấn áp rồi.

An Lâm im lặng thu lại kiếm Thắng Tà vào sau lưng, Phong Thần Hoàn cũng như gió mà tan biến.

Hắn đưa mắt nhìn cô gái áo xanh đứng cách đó không xa.

Cô gái ngây ngốc nhìn con sông khô cạn, nắm chặt kiếm Long Tước, có thể là bởi vì dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Trời đất đột nhiên xảy ra dị biến.

Ầm ầm...

An Lâm chỉ cười cười: "Tạm thời giữ bí mật..."

Hắc Linh Xà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía An Lâm.

Lúc này An Lâm lắc đầu: "Thần yêu trăm đầu không thể trốn thoát được, trừ phi nó cũng có chiêu thức tế hiến thần khí đáng khinh kia, nếu không thì chắc chắn phải chết, giống như đại năng Phản Hư đỉnh phong của Hư Linh tộc tự cho rằng có thể thoát khỏi thành Nam Triều kia..."

Vì vậy, tiêu diệt nguyên soái Thiên Nhân tộc, trở thành mục tiêu chủ yếu của họ.

Hắn kiểm tra tỉ mỉ tình trạng cơ thể của Tiểu Lan một chút, thể xác và kinh mạch đều tổn hại rất nghiêm trọng, may mà không bị thương tổn vào gốc rễ, nhưng chỉ sợ mất lực lượng chiến đấu trong thời gian dài rồi.

An Lâm cho Hứa Tiểu Lan ăn một viên tiên đan, sau đó để cô vào quan tài ngọc Huyết Hồn, đeo vào sau lưng.

Trên chiến trường, chỉ có thể bảo vệ Tiểu Lan ở ngay bên cạnh thôi.

Hắc Linh Xà từ trên không trung bay xuống, trong tay còn nắm một thanh bảo kiếm màu vàng, nhìn thấy An Lâm đeo quan tài, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

Loại phong cách này, quả thật khiến cô rất muốn châm chọt.

Tại sao có thể có loại cảm giác nam chính cõng nữ chính đã chết, nghịch thiên chuyển địa, muốn hồi sinh nữ chính chứ?

Nhưng thái độ tốt đẹp vẫn khiến cô kiềm chế được dục vọng muốn châm chọt.

"Khô Lâu Thôn Thần chạy trốn, thần yêu trăm đầu cũng chạy trốn, mấy vị nguyên soái Thiên Nhân tộc kia, chúng ta có thể giết sạch chúng nó." Hắc Linh Xà mở miệng nói.

Chiến đấu giới tu hành, lấy việc tiêu diệt lực lượng chiến đấu đỉnh phong của quân địch làm mấu chốt nhất.

"Chuyện này..." An Lâm hơi sửng sốt, nhìn thấy cô gái đang ngủ say trong ngực, trong lòng hơi giật mình: "Sử dụng bí pháp đến mức mệt mỏi mà ngất đi sao?"

Cuối cùng, Tiểu Lan lịm đi.

Hắn cảm giác thấy thân thể mềm mại của cô gái trong lòng mình vẫn đang run rẩy, rõ ràng tâm trạng vẫn chưa bình phục.

Cả người An Lâm di chuyển đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan, ôm chặt cô gái trước mặt, dịu dàng an ủi: "Không sao, về sau chúng ta còn có nhiều cơ hội, để cho mạng chó của nó sống lâu thêm mấy ngày."

Hứa Tiểu Lan quay đầu, hốc mắt vốn trong suốt long lanh giờ lại ửng đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần chán nản và thất bại, cắn chặt môi dưới: "An Lâm, có phải em rất vô dụng không... rõ ràng kẻ thù giết chết cha mẹ em đứng trước mặt..."

"Tiểu Lan..." An Lâm khẽ gọi một tiếng.

Âm thanh rên rỉ tràn ngập khắp nơi.

Trong lòng tất cả sinh linh đều xuất hiện đau buồn.

Con ngươi đen nhánh của Hắc Linh Xà trợn to, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy chấn động kinh ngạc.

An Lâm lại cười nhạt một tiếng: "Thấy chưa, đã nói rồi, thần yêu trăm đầu chết chắc rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận