Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 126: Tuyệt cảnh Phá Diệt

"Tiểu Hồng, nhóc có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?" An Lâm khẩn trương hỏi.

Hắn sợ sau khi Tiểu Hồng tiếp nhận huyết mạch truyền thừa, chưa kịp làm gì đã liền biến thành quái thú, vậy thì coi như hình tượng bị hủy hoại hết cả rồi.

"Ưm... Cảm thấy cả người nóng quá, nếu không thì để tôi biến hóa thử xem nhé?" Tiểu Hồng nói bằng giọng điệu đang ngái ngủ.

Cả người nóng quá? Biến hóa?

An Lâm giật mình một cái: "Không cần đâu, trước hết cứ vậy đi đã!"

Nếu như thật sự biến hóa...

Đến lúc đó chỉ sợ không phải Tiểu Hồng nóng, mà là An Lâm cũng sẽ nóng lên thì đúng hơn!

"Nếu như còn có triệu chứng gì khác, nhớ phải kịp thời nói với tôi." An Lâm bỗng nhiên bổ sung thêm.

An Lâm khẽ gật đầu, vết thương của hắn và Tiểu Sửu vẫn còn chưa hồi phục, không nói đến những thứ khác, nếu như gặp phải ải thử luyện khó khăn như thử luyện huyết mạch, toàn bộ bọn họ sẽ bị diệt ở chỗ này.

Xuyên qua cánh cửa lớn, đập vào mắt lại là một quảng trường nhỏ đầy những bức tượng điêu khắc nghệ thuật.

Thử luyện huyết mạch đã vô cùng hung hiểm, nếu không phải An Lâm được ăn cả ngã về không, cả đám bọn họ đều phải bồi mình ở nơi đó.

Sau đó, bọn họ bắt đầu đi về phía ngược lại.

Sau một trận trời đất quay cuồng, nhóm người An Lâm lại một lần nữa trở về nơi ban đầu.

"Khốn nạn, lại bị chơi xỏ à?"

"Ừm." Tiểu Hồng nghe vậy nhu thuận gật gật đầu, tiếp tục lùi về trong túi áo chìm vào giấc ngủ.

"Móa!" An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, nheo mắt, trực tiếp phun ra một câu nói tục.

"Anh An, em nghĩ chúng ta vẫn nên trở về thôi." Miêu Điềm nhỏ giọng đề nghị.

Thân thể Bạch Lăng như từng hạt ánh sáng tản ra, biến mất ngay tại chỗ.

"Đi thôi, chúng ta về thôi." An Lâm mở miệng nói.

Mọi người đứng ở vị trí ban đầu, ngưng thần nín thở suốt một phút đồng hồ, lại phát hiện không xuất hiện tình huống đặc biệt gì, không khỏi thở phào một hơi.

Còn cả Bạch Lăng không hề nói đạo lý ép mua ép bán kia nữa, có cảm giác dường như cô ta đang không ngừng đào hố để bọn họ nhảy vào vậy, thật sự khiến người khác có một suy nghĩ không muốn đi tiếp nữa.

"Trời ạ, cái chỗ này thật sự không có lý lẽ gì hết sao?"

Không nghi ngờ gì nữa, trước đó bọn họ thực sự chưa hề tới nơi này.

An Lâm khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh, sợ rằng đột nhiên Bạch Lăng áo trắng tung bay lại đột nhiên xuất hiện, nói rằng bọn họ sắp sửa bước vào một thử luyện khác.

Trừ những thứ đó ra thì không còn gì đặc biệt nữa.

Mọi người cùng lượn quanh quảng trường nhỏ này một vòng, không hề phát hiện cái gì.

Sau khi đi qua cánh cửa, tất cả mọi người đều đứng ngớ người tại chỗ.

"Quay ngược đường cũ cũng có thể đến phải những mật thất không giống nhau, làm sao chúng ta có thể trở lại lối ra?" Tông Vĩnh Ngôn nhíu mày.

Ở phía xa, một quả cầu trắng lơ lửng giữa không trung.

Miêu Điềm vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, tỏ vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Quả nhiên, một cô gái mặc đồ trắng bay bay bỗng nhiên xuất hiện, cất tiếng cười nói:

Một dự cảm không hề tốt lập tức xuất hiện trong đầu An Lâm.

Con đường nối liền giữa bọn họ và quả cầu nhỏ, là một cây cầu gỗ dài chừng một trăm mét.

Khuôn mặt An Lâm cũng đầy vẻ bất đắc dĩ: "Dù sao cũng không thể nào dừng lại ở một chỗ là được."

Bọn họ đi tới một nơi vô cùng kỳ quái.

Bốn phía không còn là không gian kín mít, mà chính là một nơi tối tăm rộng lớn, không có trên dưới trái phải, không có không gian khoảng cách.

Cảnh tượng này An Lâm chỉ mới nhìn thấy khi bước vào Nam Thiên Môn lúc được truyền tống đến Trái Đất.

Về phần những bức tượng điêu khắc kia, có cái vô cùng quái dị, cũng có cái lại có đường nét cực kỳ xinh đẹp, tràn đầy cảm giác nghệ thuật.

Sau đó, bọn họ liền tiến vào một cánh cửa khác.

Dạo gần đây thạch anh lưu ảnh quá đắt, vẫn là máy ảnh thực dụng hơn.

An Lâm tập trung nhìn một lần nữa, dùng máy ảnh năng lượng mặt trời chụp lại toàn bộ quảng trường nhỏ này.

"Chào mừng tiến vào thử luyện Phá Diệt, tỉ lệ sống sót của thử luyện này là 0%."

"Chỉ cần vượt qua được cây cầu gỗ này, rót nguyên khí vào quả cầu nhỏ màu trắng là có thể hoàn thành thử luyện."

"Thử luyện thành công, tất cả mọi người sẽ nhận được truyền thừa chính thống của Sở nghiên cứu số 88."

Mọi người: "..."

An Lâm: "Tôi có một câu, không biết có nên nói hay không."

Trên mặt Bạch Lăng hiện lên một nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu: "Ừm, tốt, đồng ý tham gia thử luyện đúng không. Vậy thì... chúc các vị may mắn."

Nói xong, thân thể Bạch Lăng lại một lần nữa biến mất.

An Lâm: "..."

Mọi người: "..."

Tốc độ công kích vô cùng kinh khủng, uy lực công kích không gì có thể giải trừ được.

Mọi người: "..."

Sau đó, thanh pháp khí cao cấp Huyết Long Ma Đao lập tức vỡ ra bốn phía, hoàn toàn biến mất phía trên cây cầu gỗ.

Lại một tia sáng trắng nữa lao đến nhanh đến mức mắt không thể bắt được, đánh trúng vào Huyết Long Ma Đao.

"Vèo!"

Hắn có phần đau lòng nhìn thanh đao này, sau đó ném nó về phía cầu gỗ.

"Rắc..."

Viên linh thạch ngay lập tức vỡ nát.

Tiếp theo, hắn lại ném một viên linh thạch nữa về phía cầu gỗ.

Đột nhiên, quả cầu trắng phóng ra một tia sáng.

Tia sáng này có tốc độ cực nhanh, viên linh thạch bị đánh trúng, ngay lập tức biến thành bột mịn.

Mọi người nhìn thấy một màn này, đều nhíu mày.

Tốc độ của tia sáng trắng này vô cùng nhanh, bọn họ căn bản không có cách nào tránh thoát được...

An Lâm thấy thế, liền móc Huyết Long Ma Đao ra.

Đây là một thanh pháp khí cấp cao, chất liệu vô cùng cứng rắn, cho dù là tu sĩ Kỳ Hóa Thần cũng không có cách nào đánh vỡ được nó.

Nói xong, hắn móc một viên linh thạch từ trong nhẫn không gian ra, ném về phía khi vực tối tăm rộng lớn phía ngoài cầu gỗ.

"Chờ một chút!" An Lâm gọi Tiểu Sửu lại: "Để tôi thử trước, xem xem nơi này có điều gì kỳ quái."

"Điều đó chỉ có thể nói những tu sĩ trước kia đến đây đều quá yếu, chứ không phải là nói thử luyện này không có cách nào thông qua được, lần này để cho tôi đi đầu tiên!" Tiểu Sửu nâng cây gậy trắng, cất bước đi về phía cầu gỗ.

Cái này có thể chứng minh được tất cả những tu sĩ từng tới nơi này đều đã chết!

"Vậy thì cũng phải chờ đến lúc chúng ta có thể sống ra ngoài mới được, không nghe thấy sao, tỉ lệ sống sót của cái thử luyện này là 0% đấy." Tông Vĩnh Ngôn vẻ mặt ưu sầu thở dài.

"Anh An, cô gái kia không có thực thể sao. Lần sau mà gặp phải cô gái kia, chúng ta không nói nhảm nữa, trực tiếp xông tới đánh cô ta luôn!" Lạc Tử Bình giận tím mặt nói.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao nơi đây được gọi là thử luyện Phá Diệt rồi, không có một thứ gì có thể thoát khỏi vận mệnh hóa thành bụi phấn, đại phá diệt cũng không lợi hại được như vậy.

Khó trách tỉ lệ sống sót của thử luyện lại là 0%, hoàn toàn không cho người ta chút hi vọng nào mà!

Tiểu Sửu kéo kéo mũi ngửa đầu lên trời, im lặng quay về chỗ cũ.

Ải này không cần chơi nữa, hắn vẫn nên phơi mặt ở một bên thôi.

"Tôi cảm thấy có khi đập vỡ cánh cửa phía sau độ khó cũng không cao bằng vượt qua cửa ải này." Tôn Thắng Liên mở miệng, yếu ớt nói.

Mọi người nghe thấy thế, ánh mắt liền sáng lên, sau đó thật sự quay lại phá cửa...

Ba phút sau.

Mọi người thở hồng hộc nằm trên mặt đất, trong mắt toàn là nước mắt.

Khốn nạn thật, cửa cũng quá cứng!

Băng, Lửa, Đất, Nước, Gió, kiếm chém đao trảm, quyền cước đấm đá, những gì có thể dùng đều đã dùng hết, vậy mà cánh cửa không biết làm từ thứ gì kia ngay cả một tí xíu lung lay cũng đều không có.

"Hu... chẳng lẽ phải bị vây chết ở chỗ này ư?"

Hốc mắt Miêu Điềm hơi đỏ, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đầy vẻ tủi thân, cắn cắn môi dưới, cố gắng không để mình bật khóc.

"Mọi người cùng nhau nghĩ xem còn có biện pháp nào khác không đi." An Lâm cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, đứng một bên động viên tinh thần.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể im lặng đứng nguyên tại chỗ.

Đột nhiên, Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy chiếc quạt, lên tiếng:

"Tốc độ công kích của quả cầu trắng này cực nhanh, uy lực lớn, nhưng về phương diện khoảng cách công kích, có lẽ sẽ có chỗ đột phá..."

Mọi người nghe xong liền sáng mắt.

Đúng vậy, lực công kích mạnh mẽ như vậy, cũng cần phải tụ lực đúng không!

Nói là làm, An Lâm liền ném một viên linh thạch về phía cây cầu gỗ, ngay lập tức bị quả cầu trắng đánh nát.

Hắn lại ném linh thạch về phía cầu gỗ, kết quả ánh sáng trắng vẫn lập tức lao đến.

An Lâm không phục, lập tức ném ra hơn một trăm viên linh thạch ra.

"Vèo!"

Một trăm tia sáng đồng thời phóng ra...

Hắn lại ném thêm mấy trăm viên linh thạch nữa.

"Vèo!"

Mấy trăm tia sáng lại đồng thời bắn ra...

Mọi người lại lần nữa chìm vào im lặng.

Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy chiếc quạt, khẽ gật đầu: "Công kích không khoảng cách, có thể đánh trúng đồng thời nhiều mục tiêu..."

"Chúng ta chết chắc rồi..." Nước mắt Miêu Điềm tí ta tí tách rơi xuống đất, bổ sung thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận