Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1268: Người thừa kế hậu cung

Hương Lăng là một cô gái có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, vốn là có một mái tóc dài màu vàng óng ả rất đẹp, nhưng lại bị một kiếm của Hứa Tiểu Lan cắt trụi.

Dù vậy, trị giá nhan sức của cô cũng không bị cắt giảm nhiều, ngược lại còn có thêm mị lực khác.

Giờ phút này, đôi mắt cô long lanh như nước hồ thu, chậm rãi tiến đến, cánh tay ngọc ngà cực kỳ tự nhiên khoác lên khuỷu tay An Lâm, cười khanh khách nói: "Thiếp thân sẽ dẫn tông chủ đại nhân đi tham quan tông môn."

Hứa Tiểu Lan lạnh lùng nhìn cô gái cách đó không xa, cảm thấy hình như lúc trước mình xuống tay hơi nhẹ.

An Lâm thoát khỏi tay Hương Lăng cực kỳ hiển nhiên, ôn hòa cười một tiếng: "Làm phiền Hương Lăng trưởng lão."

Sau đó hắn lại nhìn phía đám người Hứa Tiểu Lan, nói: "Mọi người cũng đi cùng tôi đi, xem thử cái tông môn thứ hai của chúng ta ra sao."

Hứa Tiểu Lan đột nhiên cười một tiếng, gật đầu, đi theo.

Đề Na và Đại Bạch cũng rất ăn ý mà đi theo.

Nghĩ đến đây, Hạng Thanh Nhã liền không khỏi có phần hoảng hốt.

Cũng không lâu sau, bọn họ liền đi tới một tòa cung điện vàng son rực rỡ.

An Lâm tới nơi này, chỉ là vì thừa kế cái tông môn này, sau đó thuận tay cứu cô mà thôi.

Hương Lăng dẫn An Lâm đi về phía trước, tin tức truyền đi còn nhanh hơn bước chân của bọn họ, dọc đường gặp được các đệ tử tông môn, ai ai cũng cung kính hành lễ với An Lâm.

Hạng Thanh Nhã chần chờ chốc lát, cắn răng, sau đó chạy theo.

An Lâm thầm kích động, bảo vật, truyền thừa, đều là của hắn rồi!

Trong một cái ngõ ngách, có một cô gái mặc áo tím dáng người yểu điệu đầy đặn, dung mạo câu hồn người bị lạnh nhạt, không có ai để ý đến cô, bao gồm cả người của Thần Minh Đạo tông.

Tòa cung điện này rất lớn, phía trên có quả cầu tỏa ra hào quang bạch sắc bay lơ lửng, chiếu sáng cả không gian.

Tuy nói là đi theo, nhưng cô cũng không dám chủ động nói chuyện. Cô cho rằng An Lâm là một đại anh hùng, tới cứu cô. Nhưng rất rõ ràng, là cô tự mình đa tình.

Bọn họ đều đang chú ý tới vị tông chủ mới, sao có thể để ý tới sự sống chết của vị công chúa này.

Chẳng lẽ cô khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi bàn tay của Đọa Thiên Minh, giờ lại phải rơi vào bàn tay của An Lâm sao?

Một đám mỹ nữ mặc cung trang với nhiều màu sắc khác nhau, đồng loạt khom người, để lộ bộ ngực đầy đặn, dịu dàng nói: "Thiếp thân, cung nghênh An Lâm tông chủ giá lâm Xuân Dương cung!"

Bây giờ, thân phận của An Lâm chính là tông chủ của tân Thần Minh Đạo tông! Nếu như hắn thật sự nảy ra ý đồ xấu với cô, như vậy kết quả của cô có khác gì với lúc trước?

Các cô đều có dung mạo xinh đẹp, có đủ loại hình quyến rũ, nhìn An Lâm với ánh mắt đầy quyến rũ.

"Nơi này, chính là nơi mà Đọa Thiên Minh Vương coi trọng nhất." Hương Lăng cười khanh khách nói.

Cánh cổng lớn từ từ mở ra.

An Lâm há to miệng, ngắm nhìn những mỹ nữ tướng mạo tuyệt hảo trước mặt, thầm nghĩ nếu như một đêm đi lâm hạnh một người, thì cũng phải liên tục ba năm không lặp ấy nhỉ?

Phía sau, thân thể mềm mại của Hạng Thanh Nhã khẽ run rẩy, chắc hẳn là cô chính là vị hậu cung thứ chín trăm chín mươi tám?

"Hương Lăng, những cô gái này đều là bị các cô bắt đến ư?" An Lâm hỏi.

"Hương Lăng... Này... " An Lâm hít sâu một hơi, cố gắng khiến trái tim đập chậm lại.

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm sợ ngây người, Hứa Tiểu Lan và Đề Na thì kinh hãi, Đại Bạch thì vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Nhiều mỹ nữ như vậy bày ở trước mặt, là đàn ông ai cũng sẽ động lòng, thế mà An Lâm lại có thể đối phó được với nhiều mỹ nữ hấp dẫn thế này ư?

"Này..." Hương Lăng trừng lớn đôi mắt đẹp, nhìn An Lâm với vẻ mặt không hiểu.

"Thả các cô ấy đi hết cho tôi!" An Lâm lên tiếng ra lệnh.

"Bẩm báo tông chủ đại nhân, đây chính là nơi mà Đọa Thiên Minh Vương coi trọng nhất, Xuân Dương cung, bên trong có chín trăm chín mươi bảy vị hậu cung, là mỹ nữ đến từ khắp nơi trên thế giới. Bây giờ các cô ấy đều là của ngài rồi, ngài có thể ký kết khế ước nô bộc với các cô ấy một lần nữa..." Hương Lăng cười khanh khách cất giọng nói.

"Hả? Sao ngài biết được chuyện này?" Hương Lăng có phần ngoài ý muốn.

"Đọa Thiên Minh Vương là cái dạng người gì, tôi còn không rõ ư? Cũng không phải là tôi, một vị kiếm tiên thực lực cao cường, đẹp trai tuấn tú, sao lại có nhiều mỹ nữ thích hắn như vậy được chứ, trong đó còn không thiếu nữ tu cảnh giới cao thâm." An Lâm hừ lạnh nói.

Hương Lăng: "..."

Xong, cuối cùng thì giờ khắc này cũng tới rồi sao?

An Lâm chẳng những khiếp sợ, mà còn không khỏi cảm thán về Đọa Thiên Minh Vương, đây là mở ra hậu cung thật rồi! Giết hắn xong còn có thể thừa kế hậu cung của hắn, cái phúc lợi này...

Người đàng hoàng An Lâm suýt nữa đã tưởng tượng ra cảnh tượng hạn chế độ tuổi.

Ủa, không đúng, thật ra thì có thể cùng lúc lâm hạnh nhiều người trong một đêm...

"Này cái gì mà này, tôi không thích bắt buộc người khác làm chuyện mà mình không thích!"

"Hơn nữa, tôi là người tùy tiện như vậy sao? Tôi không thích các cô ấy, thì làm sao có thể thu các cô ấy làm hậu cung? Không đúng, căn bản là tôi không thể nào thích người khác được, tôi chỉ thích Tiểu Lan nhà tôi thôi!"

An Lâm nói với vẻ chính đáng, trong lúc nói không có một chút chần chừ nào.

Hứa Tiểu Lan cười ngọt ngào, tra kiếm Long Tước vào lại trong vỏ.

An Lâm nói với hơn chín trăm nữ tu dung mạo xinh đẹp trước mặt: "Các cô đều trở về đi, nên trở về nơi nào thì trở về nơi đó, bây giờ, các cô đều được tự do!"

Hơn chín trăm nữ tu nghe thế thì đều ngây ra như phỗng.

Hồi lâu sau, mới có tiếng khóc lóc truyền đến, thậm chí còn có tiếng gào khóc phát ra.

Các cô bị biến thành nô bộc, lại còn bị nhốt, trở thành món đồ chơi của Đọa Thiên Minh Vương, còn lo lắng hãi hùng cả ngày, sợ rằng một ngày nào đó hầu hạ không tốt sẽ bị đối phương giết chết.

Vốn tưởng rằng An Lâm kế nhiệm, thì sẽ lại là một vòng luân hồi, cuộc sống vẫn không hề có công lý.

Nhưng lại không ngờ rằng, An Lâm bằng lòng để tất cả các cô được tự do.

Cuối cùng, An Lâm cũng thật sự đi tới Tàng Bảo các.

Nơi tiếp theo mà họ tới là phòng bồi dưỡng, phòng luyện công, không có gì đẹp mắt cả.

"Vâng, tông chủ." Hương Lăng cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ rối rắm trong lòng, gật đầu nói.

"Chúng ta tiếp tục đi thăm quan đi." An Lâm nói.

Gần một ngàn vị nữ tu cũng lấy lại được tự do, thuận lợi rời khỏi Thần Minh Đạo tông.

Thật sự là thay đổi quá nhanh.

An Lâm lại khiến cho cô thay đổi cái nhìn về hắn.

"Cô còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn muốn làm chuyện gì nữa à?" An Lâm tò mò hỏi.

"Tôi... Tôi là lục công chúa của hoàng tộc Phong Minh, Hạng Thanh Nhã, anh đã cứu tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh." Hạng Thanh Nhã cực kỳ nghiêm túc nói.

"Được rồi, ý tốt của cô tôi xin nhận, cô mau rời khỏi chỗ này đi." An Lâm cười nói.

Báo đáp gì đó, thật ra thì hắn không ôm mong đợi gì cả, Tứ Cửu tiên tông vốn đã đủ để sánh ngang với chín đại hoàng thất, một cô công chúa có thể cho hắn chỗ tốt gì.

Lục công chúa \nhìn An Lâm thật kỹ, gật đầu, xoay người rời đi.

Cô cảm thấy An Lâm không phải là một người xấu, lúc trước là cô hiểu lầm An Lâm, có lẽ, Thần Minh Đạo tông có thể thay xương đổi thịt dưới sự hướng dẫn của An Lâm cũng không chừng.

Không có ai có thể cãi lời và chất vấn quyết định của An Lâm.

Cô nhìn An Lâm, khẽ mở đôi môi ướt át, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này, Hạng Thanh Nhã mới lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.

"Đúng rồi, cô cũng là bị bắt tới nhỉ, cô có thể cùng trở về với các cô ấy." An Lâm xoay người, cất giọng nói với Hạng Thanh Nhã.

Vô số nữ tu, người thì đỏ vành mắt, người thì hai mắt đẫm lệ, đi về phía An Lâm hành lễ cảm tạ.

An Lâm làm cho các cô có cơ hội được sống một cuộc sống thật sự thêm một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận