Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 196: Đừng từ bỏ hy vọng, chúng ta có thể lội ngược dòng!

Nghe được câu "An Lâm, 0,1 điểm" cuối cùng An Lâm mới hồi phục tinh thần.

Hắn trợn mắt há mồm nhìn bốn phía, mọi người trợn mắt há mồm, gãi đầu.

"Đồng... Đồng đội heo!''

Giọng nói đau thương, tuyệt vọng, bất lực, ai oán của Vương Huyền Chiến vang lên bên tai.

An Lâm: "... "

An Lâm cũng có chút mơ hồ, tại sao lại như vậy...

Mức độ khủng khiếp của bí cảnh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, điều này hoàn toàn không khoa học!

Hắn nhìn phó hiệu trưởng Ngọc Hoa với vẻ đáng thương tội nghiệp, mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi cảm thấy việc này có điểm kỳ lạ... "

Kết quả tham chiến này vô cùng thê thảm, có sinh viên đã lén lút lau nước mắt, có rất nhiều người đến bây giờ vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật này.

"Điều này không hợp với lẽ thường, không thể là sự thật!''

Chỉ dựa vào bọn họ không có cách nào tìm ra được nguyên nhân "Vì sao", cho nên chỉ có thể dựa theo kết quả để tuyên bố điểm.

"Có phải vì cơ thể không khỏe, mới biến thành kết quả như vậy không?"

Thành tích của An Lâm khiến người khác khó chấp nhận, cho dù là bản thân Ngọc Hoa, cũng không tin An Lâm ngay cả một bước cũng không đi được.

"Tôi vẫn rất tò mò người vừa nói câu "Nếu An Thần ngừng lại ở bước đầu tiên, sẽ ăn phân ngay trường đấu này" chạy đi đâu rồi hả."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nghe vậy cũng lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt lực bất tòng tâm.

"Tôi nghi ngờ sau vụ nổ lớn ở trận tỷ thí pháp thuật, đã để lại di chứng... "

Nhưng kết quả của việc này đã định.

Mê Lộ Tinh Đồ là bí cảnh cao xa, sự huyền bí trong đó cho dù là Thiên Tiên Phản Hư cũng không có cách nào thấu hiểu hết.

"Không có khả năng... Sao An Thần của chúng ta có thể không bước được bước nào chứ."

Các sinh viên đang xem cuộc chiến trên quảng trường bắt đầu thảo luận ồn ào.

Tóm lại phe Thiên Đình, tổng điểm được 8,7, vị trí thứ nhất đếm ngược.

Người thế lực ba phương còn lại cũng vẻ mặt kỳ lạ nhìn An Lâm, giống như đang nhìn một quái thái. So pháp thuật đã nhận được điểm kém, so đạo thuật chỉ nhận được chút điểm phẩy, có cần kích thích như vậy không!

"Hu hu hu... Vì muốn dành thành tích cho Thiên Đình, mà anh ấy cũng bị chơi đến tàn phế sao... "

"Cuối cùng cậu có lương tâm không vậy, bây giờ còn để ý chuyện này!''

Chỉ thấy hai người nằm ngửa trên mặt đất, ngơ ngác nhìn mây trắng trôi nổi trên bầu trời, không nhúc nhích.

An Lâm nắm chặt hai tay, hắn quyết tâm phấn đấu tới cùng, rửa sạch sỉ nhục trước kia!

An Lâm nhìn thấy cảnh này, ngây ra như phỗng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

Khóe miệng An Lâm run rẩy, hắn không ngờ bản thân lại có ngày bị châm biếm ngược như vậy, còn bị Hồng Đấu yếu như gà châm biếm.

"Liễu học tỷ!''

Hồng Đấu càng cười to, giơ ngón tay cái với An Lâm, khen rằng: "Đạo tâm của An Lâm là thiên hạ đệ nhất!''

"Đương nhiên là đầu hàng.''

"Chị chơi một trò chơi, nếu mọi thứ đều không tốt sẽ làm gì?''

"Sao thế..."

Tỷ thí tổng cộng có năm hạng mục là pháp, đạo, ý, sinh, đoạt. Bây giờ tuy đều đứng chót, nhưng vẫn có thể dựa vào ba hạng mục sau để kéo điểm, bọn họ còn chưa thất bại hoàn toàn!

"Xong rồi, hai người này đã không còn ý chí chiến đấu rồi... "

Một đội, nếu không có ý chí chiến đấu, còn muốn làm gì đây!

Không được, phải làm cho ý chí chiến đấu của bọn họ bốc cháy!

"Vương Huyền Chiến, Liễu Thiên Huyễn, hai người... Hai người sao vậy?"Hắn dời tầm mắt về phía hai đồng đội, sợ hãi nói.

Đúng vậy, có một số việc bất kể bạn cố gắng như thế nào, đều không có cách nào làm được, đây là số mệnh!

"Đừng làm phiền tôi, để tôi nằm như vậy đi. Giữ vị trí thứ nhất thì sao, còn không phải vẫn thua ư, nỗ lực thì thế nào, còn không phải đứng chót ư, nói thực ra, đây là số mệnh... " Vương Huyền Chiến nhìn mây tan mây tụ trên bầu trời, bỗng nhiên hiểu ra:

"Đừng làm phiền tôi, tôi chính là người thất bại, là kẻ bất tài không chịu được, là kẻ kéo chân đại diện Thiên Đình, thiếu nữ ma pháp Gà Cay... " Liễu Thiên Huyễn vẻ mặt tuyệt vọng mở miệng nói.

"... "

Khóe miệng An Lâm run rẩy.

Chết tiệt, kịch bản không phải thế này...

Hắn la lớn: "Sai rồi! Khi mọi thứ đều chống lại chị, chị phải nghĩ làm thế nào để lội ngược dòng! Tin tôi đi, chúng ta cùng nhau nổ lực, chúng ta nhất định có thể thực hiện một cú chuyển mình hoàn hảo!''

"Lần trước cũng có người nói với tôi như vậy, thành công nhận được 0,1 điểm... " Liễu Thiên Huyễn nhăn cái mũi tinh xảo, thì thầm mở miệng.

An Lâm nghe thế, chỉ cảm thấy ngực bị đâm một nhát.

Ý chí chiến đấu của hắn, suýt chút nữa đã bị những lời đó làm tiêu tan.

Tạm thời buông tha cho Liễu Thiên Huyễn, hắn đưa mắt sang Vương Huyền Chiến.

"Vương học trưởng, anh là đại diện đứng đầu phe Thiên Đình, ý chí chiến đấu chán nản như vậy là tốt sao?"

"Vương học trưởng, Liễu học tỷ, bây giờ nhường tôi lên trước đi!''

Trận tỷ thí lúc này, người đầu tiên lên đài là đại diện phe Thiên Đình.

Sau khi Hứa Tiểu Lan nghe xong chuyện của An Lâm, hai mắt sáng lên, đối với chuyện sắp xảy ra, có hứng thú rất lớn.

Ánh mắt của Tô Thiển Vân nhẹ nhàng như nước, nhìn chàng trai trên đài, đưa hắn đến hoàng cung Thanh Mộc gặp đại sư kiếm đạo Khương Nhã Nam, tiến hành giao đấu ý cảnh, kể lại tường tận cho Hứa Tiểu Lan.

Nói thật, lúc An Lâm nhận được kết quả 0,1 điểm, Hứa Tiểu Lan đã đau lòng thay hắn một lúc.

"Hả, sao cô biết được?'' Hứa Tiểu Lan ở cạnh mở miệng tò mò hỏi.

Cuộc tỷ thí thứ ba là "Ý", ý nghĩ của một người có hiểu biết mới là ý nghĩ, ý nghĩ thực sự trên thế gian có ngàn vạn cái, nó chính là nguyên nhân trực tiếp, hành động chính là việc thể hiện trình độ cảm thụ được bao nhiêu của một người tu đạo ở một lĩnh vực nào đó.

Sư Vương quay về đài tỷ thí, nhẫn không gian chợt lóe, một màn thủy tinh màu đen vô cùng to lớn bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Đây là ý cảnh chiến đấu thủy tinh, chỉ cần đặt hai tay chạm vào mặt trên của thủy tinh, đưa suy nghĩ vào, ý thức lập tức có thể đi vào bên trong thủy tinh. Trong thủy tinh có mười con rối, các cậu hãy dùng ý nghĩ thật sự của bản thân để chiến đấu."

"Mỗi lần phá hủy một con rối, thì có thể phá con thứ hai, cứ như thế suy ra. Mỗi con rối được 1 điểm, cảnh chiến đấu của các cậu sẽ hiện ra trên mặt cầu thủy tinh, cho dù suy nghĩ trong thủy tinh có biến mất, thì cơ thể cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào."

Nghe Sư Vương giảng giải quy tắc, mọi người đều có chút chờ mong, dù sao dùng ý nghĩ chiến đấu cũng thuộc về lĩnh lực đánh nhau, càng nhìn càng thích.

Hô hấp của An Lâm dồn dập, ánh mắt nóng bỏng.

Ý cảnh chiến đấu thủy tinh... Tên quen thuộc biết bao!

Ý nghĩ của hắn rất mạnh, đủ để so sánh với Đệ Nhất Thiên Tài Kiếm Tiên, Tử Linh Châu, cửa ải tỷ thí lần này, nắm chắc rồi1

Tô Thiển Vân trên quảng trường cũng cười khẽ, tinh thần có chút hăng hái: "Bây giờ, bạn học An Lâm có thể lấy lại thể diện rồi.''

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thấy cảnh này tâm cũng rất mệt, nhung tỷ thí vẫn phải tiếp tục, vì thế mời điện Sáng Thế, Sư Vương chủ trì cuộc tỷ thí thứ ba.

An Lâm vốn tưởng rằng sẽ cổ vũ ý chí chiến đấu của hai người, lúc này ý chí cũng bắt đầu sa sút, ngẩng đầu nhìn lên trời, phiền muộn thở dài một tiếng.

An Lâm không phản bác được gì, sau khi nghe xong lời Vương Huyền Chiến nói, ngực như bị đâm một kiếm.

Mệnh Duyên Kiếm Tiên nghe thấy câu đó, nói không chừng sẽ rất vui vẻ thu Vương học trưởng làm đệ tử bế quan...

An Lâm: "... "

"Ý chí chiến đấu cao thì thế nào, cho dù dành được hạng nhất cá nhân, vẫn có khả năng xuất hiện đồng đội biến cục diện thành thứ nhất đếm ngược. Học đệ An Lâm, tôi không trách cậu, tôi chỉ muốn nói, đây là số mệnh!''

An Lâm nhìn hai người trước mặt, nghiêm túc mở miệng nói.

Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn nghe vậy đều sửng sốt.

An Lâm lại tiếp tục mở miệng: "Nếu lúc này đây tôi có thể đạt được hạng nhất. Hai người có đồng ý cùng tôi chiến đấu hăng say, đoạt lại vị trí dẫn đầu chung cuộc Đại hội giao lưu luận đạo không?"

An Lâm gằn từng tiếng nói với hai người đối diện, trong ánh mắt có bao nhiêu ý chí chiến đấu hừng hực.

Không biết vì sao, bộ dạng tràn đầy tự tin, hào khí ngất trời của hắn lại khiến cho hai đồng đội lòng đã lạnh, đều trở nên nóng bỏng một chút.

"Học đệ An Lâm đã nói như vậy, tôi còn mặt mũi nào để từ chối chứ.'' Vương Huyền Chiến hiểu ý cười với An Lâm, cao giọng mở miệng nói.

"Tôi sẽ chơi hết mình, nếu An Lâm có thể dành lại ưu thế về đây, tôi nhất định sẽ nỗ lực, cố lên!'' Liễu Thiên Huyễn cười tươi như hoa, nâng cao tinh thần vì sự cổ động của An Lâm.

An Lâm trịnh trọng gật đầu: "Đừng từ bỏ hy vọng, chúng ta còn có thể lội ngược dòng!''

Nói xong, hắn đi về phía thủy tinh màu đen khổng lồ.

Hắn muốn dùng hành động, đốt lên hy vọng của mọi người một lần nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận