Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1346: Nuốt quyền hành!

Khí hải bốc lên, kim lôi phá hư.

Khi sắc mặt An Lâm thay đổi, đột nhiên một trận buồn nôn truyền đến.

"Người anh em, sao vậy?" Kim Hư Lôi thành tinh hoặc là nói là Lôi Thiên Thần, nhìn thấy bộ dạng của An Lâm, lập tức căng thẳng nói.

"Ngươi... Ngươi tới đây một chút, nhìn xem trong miệng của ta có thứ gì..." Khuôn mặt của An Lâm có vẻ đau đớn, kêu gọi Lôi Thiên Thần tới.

Lôi Thiên Thần vội vàng tới gần An Lâm, tò mò trừng lớn hai mắt, trong tay có thần phù màu vàng quấn quanh, giống như muốn thẩm tách thân thể An Lâm.

"Kỳ lạ quá, hình như ta cảm giác được, sức mạnh của ngươi bị ta phong trấn đang khôi phục..." Lôi Thiên Thần mang vẻ mặt tò mò, dò xét đưa đầu lại gần miệng An Lâm.

An Lâm cũng đang gật đầu: "Đúng vậy, thật là kỳ quái... Ọe!!"

Một chùm sáng vàng đột nhiên phun ra từ trong miệngAn Lâm, tốc độ cực nhanh, Lôi Thiên Thần ở gần miệng căn bản không kịp né tránh, bị chùm sáng vàng kia dán vào mặt.

An Kỳ Lân thậm chí có thể phá vỡ sức mạnh mà Lôi Thiên Thần bày ra, chính vì vậy, An Lâm quyết định liều mạng, dụ dỗ Lôi Thiên Thần tới gần, để An Kỳ Lân ăn nó!

"Người anh em Lôi của ta, ngươi thế nào rồi? An Kỳ Lân mau buông người anh em Lôi của ta ra." An Lâm mang vẻ mặt tức giận nói, đồng thời ánh mắt nhìn An Kỳ Lân, lại tràn đầy vẻ cổ vũ.

"An Kỳ Lân!" An Lâm thấy thế lập tức điều động tất cả sức mạnh trong thân thể gia trì trên người tí hon màu vàng. Thậm chí ngay cả Chu Tước trong khí hải, cũng thở ra Thánh Hỏa, xuyên qua khí hải trực tiếp tác dụng lên thân thểAn Kỳ Lân, trợ giúp An Kỳ Lân luyện hóa Lôi Thiên Thần trong cơ thể!

Điều này khiến An Lâm hưng phấn, đồng thời cũng căng thẳng không thôi, hắn yên lặng hò hét ở trong lòng thay An Kỳ Lân: Cố lên, An Kỳ Lân, tuyệt đối đừng bại bởi Lôi Thiên Thần!

Từng tiếng sấm vang lên giận dữ, giống như bầu trời đang gào thét.

"Rống! Mau thả ta ra, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao có thể áp chế sức mạnh của ta?" Lôi Thiên Thần gào thét và giãy giụa điên cuồng trong An Kỳ Lân.

Chùm sáng vàng kia, là một người tí hon mặc quần đùi áo tay ngắn màu đỏ. Nó mở miệng thật to, miệng của nó còn lớn hơn so với thân thể, cứ như vậy mà nuốt Lôi Thiên Thần ở trước mặt!

Dù hắn rất muốn Lôi Thiên Thần chết, nhưng chừa đường lui sau khi thất bại thì vẫn hơn.

Bụng của người tí hon màu vàng không ngừng to ra, mặt lộ vẻ đau đớn.

"Gào... Thả ta ra!!"

Bây giờ, An Kỳ Lân thật sự nuốt hết Lôi Thiên Thần!!

Không chỉ có Lôi Thiên Thần không nhìn ra An Kỳ Lân, ngay cả An Lâm cũng không nhỉn rõ An Kỳ Lân.

An Lâm rất khiếp sợ trước biểu hiện của An Kỳ Lân, trước đó An Kỳ Lân ở trong khí hải, một mực truyền cho An Lâm ý nghĩ muốn ăn Kim Hư Lôi thành tinh. Thậm chí, sức mạnh của An Lâm bị phong trấn, cũng là do sự thèm ăn mãnh liệt của An Kỳ Lân phá vỡ.

Rốt cuộc An Kỳ Lân là thứ gì, vì sao có thể áp chế sức mạnh sấm sét của của Thiên Thần?

Lỡ như An Kỳ Lân không xong thì hắn còn có thể tiếp tục làm anh em với Lôi Thiên Thần.

An Kỳ Lân không hề bị lay động, ngồi xếp bằng trên mặt đất, Kim Hư Lôi ở dưới người nở rộ như hoa sen, cả người chói mắt như mặt trời, nỗ lực tiêu hóa Lôi Thiên Thần trong cơ thể.

An Lâm có thể nhìn thấy, thân thể đầy ánh sáng vàng của An Kỳ Lân bây giờ hoàn toàn ngưng thực, cả người lộ ra thần tính chí cao vô thượng, trên đầu cũng xuất hiện một cái vòng tròn sấm sét lấp lóe.

An Lâm kinh ngạc, từ trên người An Kỳ Lân, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh khinh thường bầu trời, giống như nó chính là thứ duy nhất trong trời đất, vạn vật trong thế gian đều phải khuất phục nó!

Tuy nghe không hiểu, nhưng lại cảm giác cực kỳ trâu bò!

Trên thế giới này, chẳng lẽ có thứ có cấp bậc cao hơn trời sao?

"Nhưng đối với ta mà nói, giết hại nhân tộc bọn ta, coi như ngươi là trời, ta cũng phải tiêu diệt ngươi! Kết quả bây giờ của ngươi, chính là để đền mạng cho những gì ngươi đã làm lúc trước!!"

Phải biết rằng, Lôi Thiên Thần đại diện cho quyền hành củaThiên Đạo, đây chính là sức mạnh hệLôi tối cao, vì sao An Kỳ Lân có thể khắc chế nó?

Kiểm tra thấy chủ ký sinh đã cắn nuốt quyền hành hệ Lôi Thiên Đạo, bây giờ thu hoạch được công pháp Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng bốn, Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng năm, Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng sáu, Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng bảy, Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng tám, Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng chính...

Cũng vào lúc này, hệ thống trong cơ thể hắn đột nhiên truyền đến một tiếng vang "Leng keng".

An Lâm nhìn nơi Lôi Thiên Thần biến mất, mang vẻ mặt kiên định mở miệng nói.

Khi An Lâm đang nghi ngờ, ánh sáng vàng của An Kỳ Lân lại như muốn phá vỡ, chộc thủng toàn bộ không gian.

Một khắc đồng hồ sau.

Trong cơ thể của An Kỳ Lân đã không còn dấu hiệu giãy giụa.

"A,trời đất không có lòng nhân, coi vạn vật như chó rơm. Lôi Thiên Thần, có lẽ đối với ngươi mà nói, một vạn nhân loại không khác gì cỏ dại trong mặt đất."

Lôi Thiên Thần trong cơ thể An Kỳ Lân giãy giụa càng ngày càng yếu, hơn nữa hắn đã không kêu được nữa, như trượt từng bước một xuống vực sâu, cuối cùng bị tiêu diệt trong bóng tối vô biên vô tận.

An Lâm nghe được mấy câu này, cả người run lên, như ngữ điệu của bầu trời khẽ vang ở bên tai.

An Kỳ Lân mở hai con mắt uy nghiêm, khắp khuôn mặt là vẻ thần thánh trang nghiêm, chậm rãi mở miệng như nói ra luật trời: "A a a a nha nha nha, y y y ây, nha nha nha y y..."

Đó là vòng thần đại diện cho quyền hành!!

An Lâm nhìn thấy một hàng thông tin này, cả người đều mờ mịt.

Đờ mờ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Hệ thống đây là muốn bùng nổ sao? Sao thoáng cái lại hoàn thành nhiều công pháp như vậy?

Hắn còn chưa tỉnh táo lại, chân ý Lôi pháp vô cùng vô tận tràn vào trong đầu hắn như lũ quét biển động, như muốn làm căng nứt đầu của hắn.

"A! Muôn chết rồi muốn chết rồi muốn chết rồi..."

An Lâm ôm đầu hô to đau đớn, thì ra thứ muốn bùng nổ không phải là hệ thống, mà là chính hắn!!

An Kỳ Lân vẫn xếp bằng ngồi ở bên trên hoa sen Kim Hư Lôi, nhìn An Lâm đang mang vẻ mặt đau đớn, có chút mờ mịt mà nghiêng đầu, lộ ra gương mặt vô tội.

Đại lục Thái Sơ.

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên Thiên Đình.

Mây kiếp trên trời đưa mắt nhìn không thấy bờ, che khuất bầu trời, sấm sét tối tăm mãnh liệt.

Trên Độ kiếp trên núi Bàn Long, đã không có người từ lâu, nhưng mây kiếp phía trên bầu trời vẫn không tan đi, tầng mây như vòng xoáy bóng tối phun trào, trông như ngày tận thế.

Các thầy trò vây xem và các tiên nhân đều lo lắng không thôi.

"Học trưởng An Lâm đã đi vào lâu như vậy rồi, không có sao chứ?"

"Không nghe học tỷ Hứa Tiểu Lan nói hả? Mây kiếp chưa tan thì vẫn còn đang độ kiếp, chắc chắn anh ấy đang độ kiếp ở nơi nào mà chúng ta không nhìn thấy!"

"An Thần thiên hạ vô địch, nhất định có thể bình an vô sự!"

Đối với sự lạc quan của nhóm sinh viên, các vị tiên của Thiên Đình đều trông có vẻ bi quan rất nhiều.

"Hình như mây kiếp trên bầu trời càng ngày càng yếu."

"Kim Hư Lôi chứa thiên uy sáng rực cũng càng ngày càng ít."

"Chẳng lẽ thiên kiếp đang tan đi? Độ kiếp đã kết thúc, An Lâm còn chưa đi ra, chẳng lẽ An Lâm đã..."

"Ai... Càng là người yêu nghiệt thì càng dễ dàng bị trời ghen ghét, vì vậy mà ngã xuống..."

Các tiên nhân mang vẻ mặt tiếc rẻ nhìn mây kiếp trên bầu trời chậm rãi biến mất, thở dài, tiếc nuối, bi thương đều có, nếu An Lâm thật sự chết, đối với Thiên Đình mà nói, chắc chắn là một tổn thất rất lớn.

Hứa Tiểu Lan một thân màu xanh, xinh đẹp đứng ở một đỉnh núi khác, nhếch cánh môi, mặt mũi tràn đầy vẻ không chịu khuất phục nhìn chỗ trung tâm lôi kiếp: "Không đâu, bất kể là có khó khăn gì, An Lâm cũng có thể giải quyết, ngay cả trời mà anh ấy cũng không sợ thì làm sao có thể thua thiên kiếp được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận