Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 303: Đến nhà thần tượng

Mặc kệ An Lâm có than phiền thế nào, thì với tư cách là đội trưởng do Thiên Đình trực tiếp bổ nhiệm, cái họa Đường Tây Môn gây ra vẫn phải do hắn gánh vác.

"Trời ơi.. đây là số mệnh hả."

An Lâm lắc đầu cảm thán, cưỡi Đại Bạch từ tỉnh Hà Nam đến tỉnh Thiểm Tây.

Trong trại tạm giam đặc biệt ở tỉnh Thiểm Tây, hắn đã gặp được hai tên ngốc đấu kiếm ở Hoa Sơn.

Cổ tay áo của Đường Tây Môn đã bị chém nát, cánh tay và lồng ngực rắn chắc đều có một vết máu.

Chân và cánh tay của Ngô Phong chưởng môn phái Hoa Sơn cũng có vết thương của kiếm, quần áo rách rưới, nếu đi trên đường phố thì rất trông không khác gì một tên ăn mày chính hiệu.

Dựa theo thống kê của nhân viên, văn hóa vật chất và di sản tự nhiên bị hư hao trong lần đấu kiếm này, nếu quy ra thành linh thạch sẽ đạt tới con số năm mươi ngàn viên, trận đấu này hai người đều có trách nhiệm, vì vậy mỗi bên phải bồi thường hai mươi lăm ngàn viên linh thạch.

Đường Tây Môn không mang nhiều tiền như vậy ra ngoài, trong nhẫn không gian chỉ có hai mươi ngàn viên linh thạch, vì vậy An Lâm phải ứng thêm năm ngàn viên linh thạch ra cho hắn, sau đó họ còn phải tiếp thu các công tác giáo dục tư tưởng.

Lúc An Lâm từ trại tạm giam đi ra, lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, lệ rơi đầy mặt, giống như được hồi sinh, không nhịn được mà vẫy tay hô to:

Ngày hôm nay của An Lâm trôi qua hết sức phong phú, bị Hoàng San San trút giận ba lần, vào trại tạm giam hai lần, nghe giáo dục tư tưởng một lần, hắn đã đi ngang qua một nửa Hoa Quốc luôn rồi...

Những trưởng lão phái Hoa Sơn kia bị chưởng môn chọc cho tức điên nên quyết định để chưởng môn ở trại tạm giam suy ngẫm mười ngày nửa tháng rồi mới bàn về chuyện chuộc người.

Đường Tây Môn: "..."

Sau một hồi bị làm khổ, cuối cùng cũng chuộc được Đường Tây Môn ra.

Cho dù quần áo có chút rách tả tơi, thế nhưng phong thái của hắn vẫn chỉn chu, giống như những công tử nho nhã thời xưa.

Chủ trì công tác giáo dục tư tưởng nghiêm khắc này là người của tổ tác chiến đặc biệt cấp quốc gia.

Ừm, một ngày phong phú như vậy, quả thực khiến người ta cảm động!

Còn Ngô Phong? Hắn càng không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đờ đẫn ngồi trong trại tạm giam mà suy nghĩ về cuộc đời.

Không chỉ có Đường Tây Môn và Ngô Phong phải nghe, ngay cả An Lâm cũng bị giáo dục một lúc.

"Cút mẹ mày đi cái chức đội trưởng!"

Đường Tây Môn lúng túng cười vài tiếng: "Đầu tiên tôi chỉ muốn cùng anh Ngô Phong thảo luận qua loa một chút về những điều thu hoạch được khi tu luyện, cùng nhau trau dồi kiến thức một chút. Ừm... sau đó hai bên bất hòa và căn bản là không dừng lại được..."

Bất tri bất giác đã đến lúc mặt trời lặn.

An Lâm đầu tiên là sững sờ, sau đó xoa xoa ấn đường, không biết nên nói cái gì mới phải.

"Đội trưởng An Lâm, chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi." Đường Tây Môn khom người xin lỗi.

An Lâm xua xua tay: "Đây việc tôi nên làm, chỉ là tôi có chút hiếu kỳ, vì sao học trưởng đi thăm bạn lại biến thành đi tranh đấu với người khác vậy?"

"Đạo sĩ rởm, chị Đông Phương nghe nói cậu trở về, hỏi cậu có muốn tới nhà chị ấy ăn cơm không?" Tay cô chỉ vào điện thoại di động rồi đột nhiên mở miệng nói.

Nhìn học trưởng rời đi, trong lòng An Lâm vẫn thấp thỏm, không biết học trưởng có nghe vào tai những lời hắn nói hay không.

"Nhìn vẻ mặt này của cậu chắc là đồng ý rồi hả?"

Sau khi Đường Tây Môn nói chuyện với An Lâm một lúc thì hắn lại rời đi, đi tìm một người bạn cũ khác của hắn.

An Lâm đã tải về hết những bài hát mới ra trong hai năm nay của Đông Phương Tuyết vào trong điện thoại, trên đường nghe từng bài từng bài một, mỗi một bài hát đều rất hay, nghe đến mức say sưa ngây ngất.

Công tử mang vẻ phong độ nho nhã như Đường Tây Môn khi đánh nhau sẽ không thể dừng lại được, chuyện này thực sự khiến cho người ta không biết nên nói gì. Vậy mà trước đây An Lâm còn cảm thấy người học trưởng này rất đáng tin cậy, khiến người ta đỡ lo, xem ra hắn đã trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Lúc An Lâm và Điền Linh Linh cưỡi Đại Bạch đến, Đông Phương Tuyết đang mặc một chiếc váy dài màu trà, đi ra cửa đón hai người.

Sự phồn hoa của thành thị và sự yên tĩnh của vườn cây kết hợp lại, mang đến cho người ta một loại cảm giác rời xa ồn ào náo nhiệt, chỉ lặng yên ngắm nhìn sự phồn hoa.

Nhà của Đông Phương Tuyết là một căn biệt thự nhìn ra sông, phong cảnh khiến người ta vô cùng thoải mái, có thể xuyên qua ngoài cửa sổ nhìn thấy những tòa nhà cao ốc san sát, những ánh đèn nê ông đỏ bên bờ kia sông.

Lần này An Lâm sợ đến mức phải nhắc nhở học trưởng vài câu, hy vọng hắn có thể yên lặng làm một mỹ nam, ra sức kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp "Động khẩu không động thủ" của quân tử.

Điền Linh Linh nhìn thấy An Lâm cười khúc khích ở bên cạnh, không khỏi trợn tròn mắt, tức giận mà nói.

"Chắc chắn đồng ý rồi! Tĩnh Tâm tiên nữ đã nhiệt tình như thế đương nhiên không thể chối từ được, tôi sẽ đi một chuyến." An Lâm định hình lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng nói.

Điền Linh Linh bĩu môi, không nhiều lời nữa mà cùng An Lâm cưỡi Đại Bạch bay về phía nhà của Đông Phương Tuyết.

Điền Linh Linh ngồi chếch trên lưng Đại Bạch nghịch điện thoại, đôi chân trắng mịn thẳng tắp đón lấy ánh hoàng hôn khẽ đung đưa, có chút thoải mái dễ chịu.

Điều này có lẽ chính là khổ tận cam lai trong truyền thuyết, thần tượng mời mình đến nhà cô ấy chơi, khà khà...

Giọng ca tuyệt vời mà êm tai của Đông Phương Tuyết đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, chưa thể tan biến.

An Lâm nghe Điền Linh Linh nói vậy, bỗng dưng cả người run rẩy, một cảm giác hạnh phúc của fans cuồng lập tức xuất hiện.

Dáng người cô thon thả uyển chuyển, nước da trắng hơn tuyết, đôi mắt như nước mùa thu khiến người ta say mê, dịu dàng nhìn về phía cậu thanh niên đang cưỡi chó trên bầu trời, trên mặt khẽ lộ ý cười.

"An Lâm đạo hữu, đã lâu không gặp." Đông Phương Tuyết tươi cười chào hỏi.

"Tĩnh Tâm tiên nữ, có thể đến ăn bữa cơm cô làm, tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh, mùi vị đó hai năm nay tôi vẫn luôn nhớ rất kỹ." An Lâm nhảy từ trên lưng Đại Bạch xuống, vui vẻ chào hỏi.

Đông Phương Tuyết che miệng cười: "Một bữa cơm mà hai năm nay cậu vẫn chưa quên? Không nói mấy chuyện khác, nhưng mới hai năm thôi mà trình độ mồm mép cậu đã tiến bộ không ít rồi đấy."

"Chị Đông Phương, trình độ mồm mép này đã là gì đầu chứ, da mặt của đạo sĩ rởm mới là thứ đáng nói ấy." Điền Linh Linh chạy tới kéo cánh tay của Đông Phương Tuyết, cười nói.

"Tôi nói thật mà, đi dạo quanh nhiều quán ăn ngon ở giới Cửu Châu cũng coi như là hiểu sâu biết rộng rồi. Tài nấu nướng của cô nếu so với các tiên bếp đó, chắc chắn là hạng nhất." An Lâm không để ý tới sự phá đám của Điền Linh Linh mà nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Tiên bếp ở giới Cửu Châu là một nghề nghiệp rất được người ta ngưỡng mộ, mỗi một người đều là người hốt bạc dựa vào thực lực, mà tài nghệ nấu nướng của Đông Phương Tuyết, đối với một người từng được ăn hết những món ngon như An Lâm mà nói đúng là xứng đáng với cái hạng nhất.

Chỉ có điều nguyên liệu nấu ăn hảo hạng ở trái đất tương đối ít, rất ít tu sĩ có thể tìm ra giá trị của nó, nếu như đến giới Cửu Châu, Đông Phương Tuyết chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Ừm, Đông Phương Tuyết là một đầu bếp bị sự nghiệp ca hát làm lỡ.

Đông Phương Tuyết nhìn thấy dáng vẻ thành thật của An Lâm, không khỏi bật ra tiếng cười.

Cho dù có tin hay không, được người như vậy khen ngợi, trong lòng cô chắc chắn vẫn thấy hơi vui sướng, lập tức gọi Điền Linh Linh và An Lâm vào nhà, đằng sau còn đi theo một con chó to mắt tròn xoe.

Hương thơm nồng nàn của thức ăn lan tỏa trong phòng, chỉ ngửi thôi mà bụng An Lâm đã kêu ùng ục, Đại Bạch thì chảy cả nước miếng, lộ ra dáng vẻ của một con chó đang đói.

Một bàn thức ăn thịnh soạn, chỉ riêng cách bày biện thức ăn cũng đã khiến người ta thèm ăn vô cùng, không ít món ăn vẫn đang tỏa ra những gợn sóng năng lượng lăn tăn, xem ra cô đã dùng không ít những nguyên liệu nấu ăn hảo hạng.

Thấy Đông Phương Tuyết đã tốn không ít tâm tư vì bữa ăn này, nghĩ tới đây, An Lâm lấy ra một viên linh đan màu xanh lục, đưa cho cô.

"An Lâm đạo hữu, đây là...?" Đông Phương Tuyết nói với vẻ kinh ngạc.

"Xa cách đã lâu giờ mới gặp lại, dù sao cũng muốn tặng cho bạn cũ một chút quà. Đây là linh đan Thanh Thần Trú Nhan, có công dụng khiến da dẻ luôn tươi sáng và trẻ đẹp mãi mãi, hy vọng cô có thể nhận lấy." An Lâm nói với vẻ mặt chân thành.

"Ai ya, như vậy sao được, không cần khách khí như thế!"

"Viên linh đan này cô nhất định phải nhận lấy, đều là bạn bè cũ, đừng từ chối!"

Cứ như vậy, Đông Phương Tuyết cố nhận lấy linh đan, trên mặt khẽ lộ ý cười, dễ nhận thấy cô rất hài lòng với viên linh đan này.

Điền Linh Linh ở bên cạnh khóe miệng co lại, cô hiển nhiên nghĩ đến tình huống của chị San San.

Đan dược giống nhau, lời thoại giống nhau...

Mẹ kiếp, da mặt của An Lâm vẫn còn có thể dày thêm một chút nữa sao!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận