Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1870: Hoài nghi đời khỉ

"Có thật không vậy... An Lâm tông chủ lại chỉ dùng một quyền?"

"Đấu Chiến Thắng Phật chính là cường giả đệ nhị của Tây Phương Phật quốc đấy, là thiên tử mới của bang Phá Thiên đấy... Làm sao lại ngay cả một quyền của tông chủ chúng ta cũng không đỡ nổi?"

Các đệ tử biết tông chủ của bọn họ trâu bò, nhưng căn bản không nghĩ tới tông chủ lại sẽ trâu bò đến mức chỉ dùng một quyền, đã hoàn toàn đánh bại một kẻ địch cường đại.

Đã nói là thân thiện mài dũa có thể đánh trên trăm hiệp, ra tay toàn lực cũng có thể đánh mười mấy hiệp cơ mà?

Làm sao vừa ra quyền, đối diện lập tức gục ngay tại chỗ vậy?

Là Hầu Tử quá yếu sao?

Không...

Sự chấn động đến từ Chiến Phật – Tạc Liệt Thế Giới Đại Thiên của Hầu Tử vẫn còn ở trước mắt bọn hắn.

Một đám đệ tử kẻ thì khiếp sợ kẻ thì sám hối.

"Mong muốn cùng hắn sóng vai trở nên mạnh mẽ, thật là áp lực cực lớn... " Trên mặt Hứa Tiểu Lan nở nụ cười tươi đẹp, "Tôi cũng phải cố gắng lên mới được!"

"Thần An, tôi thật sự xin lỗi cậu! Tôi chính là một kẻ ngu!!!" Diêu Minh Hi làm fan thiếu não số một, giờ phút này đã chảy xuống giọt nước mắt sám hối.

"Lần An Lâm đi Tây Hải, rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì?" Bạch Lăng lẩm bẩm nói.

Các đệ tử lại bị kinh hãi.

Giờ phút này Đấu Chiến Thắng Phật đã khôi phục dáng vẻ bản thể, chỉ là mất đi một cánh tay, bộ ngực cũng bị nổ mất một nửa, đang còn không ngừng ho ra máu.

Chuyện này không thể trách Hầu Tử.

Giờ phút này, An Lâm đã vọt tới bên người Đấu Chiến Thắng Phật, cho đối phương một viên tiên đan chữa thương.

Bởi vì không đủ hiểu rõ mức độ trâu bò của tông chủ, mà bọn họ cảm thấy xấu hổ không dứt.

Hoàn toàn là vì tông chủ của bọn họ quá trâu bò ấy!!!

Đám người có chức có quyền như Hứa Tiểu Lan, Tiểu Hoàng, Long Ngạo Thiên và Bạch Lăng thì lại càng bị giật mình, bọn họ rất rõ ràng một quyền này của An Lâm có ý nghĩa như thế nào, đó là lực lượng ở một loại cấp bậc siêu việt!!!

"Không, anh không kém, là tôi quá trâu bò thôi." An Lâm an ủi.

"Hu hu hu... anh ơi, em cũng sai rồi... " Diêu Tú giống cũng khóc lóc như mua, "Em lại cho rằng Thần An phải dùng đến mười mấy quyền thì mới có thể đánh bại Đấu Chiến Thắng Phật, em thật sự không ngờ được rằng em đã xem thường thần tượng của em, em có tội!!!"

Nghe An Lâm an ủi, Đấu Chiến Thắng Phật ngước lên ánh mắt không có thần thái, hốc mắt có phần ướt át: "Ta thật khờ, thật..."

"Ngộ Không lão ca, thật lòng xin lỗi... Tôi không nghĩ tới chính mình lại ra tay nặng như vậy, sau khi lực lượng tăng vọt, tôi còn chưa định vị chính xác được sức mạnh của mình, thật sự rất xin lỗi... " An Lâm ôm Đấu Chiến Thắng Phật, đầy mặt áy náy, luôn miệng nói xin lỗi.

Sắc mặt của hắn có phần mờ mịt, nhìn An Lâm nói: "Ta... Ta thật sự yếu như vậy ư, thậm chí ngay cả một quyền của cậu cũng..."

Đấu Chiến Thắng Phật còn đang chìm trong nỗi hoài nghi của mình.

Song, không đầy một năm sau, hai bên lần nữa gặp mặt mài dũa, tại sao hắn lại bị hạ gục trong tích tắc vậy?

Lực chiến đấu của hắn, đã vượt qua cấp bậc Hợp Đạo đỉnh phong.

Rõ ràng lần trước lúc tách ra, chiến lực giữa hắn và An Lâm ngang sức ngang tài.

An Lâm đánh một trận với Đấu Chiến Thắng Phật, đã tạo thành chấn động rất lớn ở Tứ Cửu tiên tông. Trong lúc lơ đãng, hắn lại thu hoạch được một lớp fan hâm mộ cuồng nhiệt thiếu não, vô số đệ tử đều tôn sùng hắn là thần linh, cuồng nhiệt tín ngưỡng hắn.

Đáng lẽ ban đầu hắn không nên hẹn cái cuộc chiến này!!!

An Lâm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là triệu tập các chủ của Tứ Cửu tiên tông cùng với các trưởng lão, mở ra một lần hội nghị cấp cao quan trọng. Trong buổi hội nghị hắn tập trung trình bày trải nghiệm của mình về chuyến đi tới Tây Hải, vinh quang chiến đấu, dáng vẻ vô địch, cùng với luyện thành thần công, sau đó còn gặt hái được một tràng khiếp sợ và sùng bái.

Nếu còn tiếp tục như vậy, cả Tứ Cửu tiên tông sẽ trở thành trại tập trung fan thiếu não của hắn mất!

Song, thật ra thì đây cũng không phải là thứ An Lâm muốn nhìn thấy.

Cho dù An Lâm lợi hại hơn hắn, nhưng cũng chỉ lợi hại hơn một chút, Đấu Chiến Thắng Phật vốn còn cảm thấy đây chỉ là một cuộc chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ.

Cụ thể là đến mức độ nào, hắn cũng không có đối tượng để cặn kẽ tham khảo.

Hắn nhớ lại đến những cường địch trước kia, nếu một hai phải so sánh, hắn cảm giác lực lượng của mình kém bao với Ma Thần Man Cổ Sáng Thế ở Linh giới là bao...

Về phần vận dụng lá bài tẩy cuối cùng, sau khi mở ra trạng thái ngũ hành chiến thể, chiến lực sẽ mạnh bao nhiêu, thì hắn không biết, mà hắn cũng không dám nghĩ.

Hắn là muốn thu hoạch linh cảm thông qua chiến đấu, không phải là muốn thể nghiệm cảm giác lấy trứng chọi đá!!!

Sau trận đánh lần này của mình, An Lâm đã càng thêm nhận thức rõ ràng về chiến lực của mình.

Bạch Lăng đưa Đấu Chiến Thắng Phật vào khu an dưỡng trị liệu.

An Lâm dịu dàng an ủi hắn, nhưng mãi mà cảm xúc của đối phương cũng chẳng ổn hơn chút nào, cuối cùng vẫn là Bạch Lăng tự thân xuất mã, lúc này mới khiến cảm xúc của Đấu Chiến Thắng Phật ổn định lại.

Dĩ nhiên, chuyện về Hải Dương Thiên Thần, hắn vẫn muốn giấu diếm một chút. Cũng không phải là phòng bị các người bạn tốt của mình, mà là lo lắng quyền hành chí cao còn lại ở trong tối sẽ nhận thấy được sự khác thường.

Một lúc lâu sau.

An Lâm trâu bò lải nhải xong, sảng khoảng đi ra khỏi phòng hội nghị.

Hắn đã trải qua một cuộc đại chiến, chuẩn bị muốn làn cá mặn một thời gian, lẳng lặng đợi chờ ba tháng sau Thiên Thần Hải Dương phủ xuống đại lục Thái Sơ.

Hứa Tiểu Lan đi theo phía sau An Lâm, dắt ống tay áo An Lâm, ánh mắt sáng ngời như thu thủy nhìn chàng trai, nhỏ giọng nói: "An Lâm, chung quy em vẫn thấy sau khi anh trở lại, thần kinh vẫn căng thẳng, rõ ràng là đã trở nên mạnh đến như vậy rồi, rốt cuộc là cái gì, lại khiến cho anh chịu áp lực lớn như thế?"

An Lâm hơi sững sờ, ấm áp cười nói: "Chuyện này cũng bị em nhìn ra à? Thật không hổ là Tiểu Lan mà... Chẳng qua chuyện này... Anh tạm thời không thể nói rõ, sợ cách không có tai..."

Hứa Tiểu Lan nhấp nhẹ cánh môi, chân thành nói: "Không có chuyện gì, em hiểu, nếu là có gì cần em làm, anh cứ việc nói."

An Lâm không nhịn được vuốt xuôi sống mũi tinh xảo như bạch ngọc của cô gái, vui mừng cười nói: "Bây giờ anh muốn em ngày ngày nấu ăn cho anh, lâu lắm rồi không được thưởng thức tay nghề nấu nướng của thần bếp Tiểu Lan rồi."

"Được chứ, rau ria thịt cá, gia cầm chim thú, trên trăm loại khẩu vị, hơn ngàn loại nguyên liệu nấu ăn, hơn vạn loại cách làm, cho dù quân chọn lựa, chỉ có ngài không nghĩ tới, không có thứ Lan đầu bếp ta không làm được!" Hứa Tiểu Lan vỗ ngực, tràn đầy kiêu ngạo nói.

Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau trở về chỗ ở.

Buổi tối hôm đó, An Lâm đã được thưởng thức bữa ăn tối tình yêu của Hứa Tiểu Lan.

Kia mùi ấy... chính là mùi vị của tình yêu!!!

Ăn ngon đến mức An Lâm còn chưa đã thèm, biến thành gã đàn ông lẳng lơ chưa thỏa mãn dục vọng.

Ăn no nê rồi, hai người chạy lên đỉnh núi Vọng Nguyệt núi ngồi tựa vai nhau cùng ngắm sao trời.

Vội tranh thủ thời gian, cố gắng hưởng thụ hết mức có thể, là trạng thái sinh hoạt hàng ngày của hai người ở tông môn, cuộc sống trôi qua vừa phong phú vừa hạnh phúc.

"An Lâm,, anh nhìn kìa, bây giờ Bạch Nghuyệt càng ngày càng sáng ngời rồi, ngược lại Hồng Nguyệt trên bầu trời đã bắt đầu trở nên ảm đạm." Hứa Tiểu Lan vươn ra ngón tay trắng trong như ngọc, chỉ lên hai vầng trăng tròn trên bầu trời, vẻ mặt rất là vui vẻ nói.

Ánh trăng chiếu vào gương mặt trắng trẻo tươi cười dịu dàng của cô, làm cho cô càng tỏa sáng giống như Thánh nữ cửu thiên giáng trần.

Hiển nhiên là An Lâm biết hai vầng trăng trên bầu trời sáng hay tối có ý nghĩa gì. Hắn cũng hết sức mừng rỡ, nói: "Hằng Nga lại chiếm thượng phong rồi? Không phải lần trước chị ấy còn có vẻ như là sắp thua ư?"

"Lần trước là bởi vì chị ấy ở bản thể loài người, thế nên mới bị lực lượng Thiên Đạo nào đó nhằm vào, rơi vào thế yếu... Nếu không chị ấy chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể bại bởi một kẻ mới vừa Hợp Đạo chứ." Hứa Tiểu Lan giải thích.

An Lâm tò mò: "Vậy vì sao lần này chị ấy lại lấy được ưu thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận