Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1875: Thâm tàng công danh

An Lâm đeo bên mình quả cầu mà Bạch Linh đưa xuống địa cầu. Hắn xuyên qua hai cánh cửa không gian, liền nhìn thấy Thố Tử Cơ nhỏ nhắn xinh xắn.

Thố Tử Cơ mừng rỡ kể công với An Lâm, nói rằng nó đã chiến đấu khó khăn như thế nào, muốn kêu thét, muốn khóc vang ra sao, vì bảo vệ địa cầu mà đổ máu đổ cả nước mắt.

Tiểu Phúc và Tiểu Mập cũng đứng bên cùng nghe, không dám mở miệng.

Tinh Thần Thiên Thần đến bắt Thố Tử Cơ lại đánh, còn dọa ăn thịt Thố Tử Cơ, khiến cho Thố Tử Cơ kinh hoàng một phen, tinh thần sụp đổ...

Anh có chắc là không phải kinh nghiệm của hai người nói ngược lại với nhau không?

Cuối cùng Thố Tử Cơ đã bảo vệ được tín ngưỡng của toàn nhân loại, ngoan cường bất khuất, có chết cũng phải bảo vệ trận địa, liều mạng xông lên, như vậy mới có thể đảo ngược tình thế, chiến thắng Tinh Thần Thiên Thần.

An Lâm nhìn Thố Tử Cơ, mặt mày thần thái xán lạn, da dẻ trắng sáng không tì vết, hơi thở bình ổn, hoàn toàn không giống vừa mới quyết chiến sinh tử.

Trong lòng hắn biết rõ, thứ trắng tinh khiết trước mắt hắn hẳn là muốn có thêm bữa ăn đây mà.

Nấu ăn trong môi trường mất trọng lực, phải duy trì một trọng lực vừa phải trên chảo, như vậy chiên thức ăn mới tiện, do đó An Lân vừa cân bằng trọng lực nặng nhẹ vừa nhanh tay đảo thức ăn.

Nhưng... Thố Tử Cơ là ai? Kia là món ăn đặc biệt lâu nay mà, làm sao có thể chia sẻ chứ, ngay cả súp làm ra, cũng không cho Tiểu Phúc, Tiểu Mập nếm qua một chút, bản thân ăn một mình hết sạch.

"Bùm, bùm, bùm..."

Không những nó mà ngay cả Tiểu Phúc, Tiểu Mập vì cái dạ dày có thể nuốt trọn cả thế giới của mình mà nhìn không chớp mắt, muốn ăn thử xem thế nào.

Ông đây hào phóng cho hẳn 3 bữa, vậy mà ngươi còn muốn lấn thêm, chả lẽ ăn 4 bữa?

"An Lâm đại nhân, lúc nào ngài muốn trở về thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ hiện hình cùng ngài quay về." Từ trong thế giới vô hình vọng lại một đoạn âm thanh.

Này, cô nương.

Phục vụ đại gia Thố Tử xong xuôi, An Lâm trở lại địa cầu thăm những người bạn cũ.

An Lâm chỉ cười không nói lời nào, dù Thố Tử Cơ có nói thế nào thì hắn cũng không cho thêm thức ăn đâu.

Ngày trước đã nói rõ ràng chỉ cần hai bữa ăn là được.

Thố Tử Cơ vừa nhìn thấy thức ăn trong chảo liền thèm chảy cả nước miếng.

Bạch Linh từng nói với hắn rằng cần phải bù đắp cho trời cao, bù đắp cho những sai lầm mà Tử Tinh Văn Minh đã phạm phải. Không biết tiến độ của cô ta đến đâu rồi, An Lâm cũng chưa từng hỏi tới, hiện giờ hắn nghĩ cũng đã đến lúc hỏi chuyện này.

An Lâm làm thức ăn cho Thố Tử Cơ ở Thái Không.

Một khi Hải Dương Thiên Thần đến thì chắc chắn cục diện cuộc chiến sẽ có những thay đổi đáng kể, đến lúc đó yếu tố quan trọng nhất chính là thời gian, cũng không biết Bạch Linh đã có thời gian chuẩn bị chưa nữa.

Quả cầu mà Bạch Linh đưa đã tự bay lên trời, hòa vào thế giới vô hình.

An Lâm gật đầu cười: "Làm tốt việc của ngươi đi."

Ông là đại diện của tu sĩ được các quan cao chức trọng trong địa cầu kính trọng, và là đối tượng được mọi người sùng bái và ngưỡng mộ. Ngay lúc này, ông như càng rạng ngời và đóng vai trò quan trọng trên vũ đài quốc tế.

Toàn thế giới đang đặt sự chú ý rất lớn đến buổi nghị sự đó.

An Lâm đứng ngay bên cạnh An Minh Xuyên, nhưng xung quanh không một ai có đủ năng lực để nhìn thấy hắn.

Mà hắn muốn xem xem khi không có hắn ở địa cầu, mọi thứ sẽ ra sao.

An Lâm nhớ lại lúc An Minh Xuyên hỏi hắn về thực lực thực sự của tộc Thiên Nhân, hắn đã kể tất cả những gì mình biết về sức mạnh của tộc Thiên Nhân cho cha hắn nghe, lúc đó ông đã lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

Sau khi An Lâm quay trở lại, việc đầu tiên hắn làm không phải là thông báo cho các bạn bè thân thích.

Cũng ngay lúc đó, An Lâm Xuyên mặt mày nghiêm nghị nói với An Lâm: "Con trai, con cũng phải cố gắng sống, đừng quá liều mạng! Thần Nhân ở đại lục Thái Sơ nhiều như vậy, con không cần phải lúc nào cũng xông lên tiền tuyến, trời có sập thì nhanh chân trốn, đừng để bị thương nhé..."

An Lâm tò mò hỏi cha sao ông không sợ nữa, cha hắn trả lời cực "mặn": "Sợ gì chứ, trời sập hả, có trời cao dõi theo rồi, việc duy nhất chúng ta nên làm lúc này là nỗ lực sống tiếp."

Nhưng mà Anh Minh Xuyên có thể điều chỉnh lại tâm trạng, trở lại bình tĩnh một cách nhanh chóng.

Trên diễn đàn, Hoa Thái đối kháng với tộc Thiên Nhân đang leo đà đỉnh điểm.

Sự hiểu biết của địa cầu cấp cao đối với thực lực của tộc Thiên Nhân chỉ dừng lại ở Thiên Khải Cảnh Nguyên Soái. Còn đối với tình trạng của tộc Thiên Nhân, thì bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được sự tồn tại của quyền lực hay quyền lực tối cao của Thiên Thần, dù có biết đi chăng nữa thì cũng chẳng có lợi ích gì.

Nếu họ biết rằng còn có một thế lực còn mạnh hơn nữa tồn tại, có thể quay vòng vòng địa cầu trong lòng bàn tay bọn họ còn có đủ dũng khí chiến đấu không?

Khi không biết thì còn có thể ôm chút hy vọng và động lực để chiến đấu, nhưng đợi đến lúc biết hết mọi chuyện, chắc chắn sĩ khí sẽ rơi hết xuống vực thẳm.

An Minh Xuyên ăn mặc trang trọng, lòng đầy chính nghĩa, hiên ngang đứng trên bục cao ngay trước mặt tất cả tướng lĩnh và những người tu hành phát biểu về việc liên quan đến đặc tính của tộc Thiên Nhân.

"Cho dù ông ấy không biết quá nhiều về sự đáng sợ khikẻ địch nhân loạitồn tại, nhưng ông ấy vẫn dũng cảm như một chiến binh không biết sợ là gì cứ tiến lên phía trước, xung mãn ý chí chọn lựa chiến đấu, không ngừng khích lệ dũng khí của mọi người trên địa cầu..."

"Cha thật là ngầu quá đi, cha còn rất tự tin nữa."

Bất cứ động thái nào của ông cũng có thể dấy lên những tranh cãi lớn trên thế giới.

Những lời này vẫn còn vang vọng bên tai.

Sự quan tâm của người làm cha đối với con mình chỉ đơn giản như vậy.

An Lâm than thở một chút lẩm bẩm: "Cha à, nói ra thì sợ cha không tin, chứ trời mà có sập xuống thì con cũng là đứa cao nhất đó..."

Hắn nhìn thấy An Minh Xuyên khảng khái hiên ngang, chí khí ngút trời đứng trên bục cao, lại thêm những câu nói "mặn mà" của ông lúc trước khiến khóe môi của hắn khẽ cong lên.

Toàn thân An Lâm dần dần biến mất khỏi chỗ cũ.

An Minh Xuyên đáng lẽ ra vẫn đang thao thao bất tuyệt diễn thuyết, lại chợt dừng, có chút bối rối nhìn bốn phía xung quanh, ông cảm giác được có cái gì đó thực sự rất quen thuộc... đến rồi, nhưng cũng đi rồi...

Các tu sĩ và quân đội cấp cao dưới bục cao đều không rõ có chuyện gì đang xảy ra.

Đang nói đến các bộ phận, tự nhiên lại dừng không nói lời nào nữa?

Lẽ nào tiền bối của An Minh Xuyên tu luyện thành đoạn chương, thẻ?

"Lão nương cuối cùng có cũng duyên gặp gỡ rồi?!!"

"Nắm... nắm cỏ!!'

Mắt mở to, nhìn chằm chằm những thứ trước mắt, miệng há hốc.

Điền Linh Linh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, não như đóng băng.

Ngay lập tức, ánh sáng thần tiên thoát ra thật là chói mắt.

Tiếng nổ vọng lại.

Đỉnh núi chợt nổ.

Núi đá cứng như vậy mà còn bị nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay vào không trung.

Một ngọn núi đang yên đang lành bị Điền Linh Linh làm cho nổ tung.

Phi tiêu đó rõ ràng là một quả bom mà!

"Tiểu Ni Tử đang nghiên cứu pháp thuật sao? Đúng là chăm chỉ thật... Nhưng mà kiểu pháp thuật kỳ diệu như thế này... chẳng trách phải tìm một nơi xa xôi hẻo lánh." An Lâm đứng bên cạnh, không nhịn được phải nói một hồi.

Nhìn thiếu nữ này chăm chỉ luyện công, lòng An Lâm cũng yên tâm phần nào, hắn lặng lẽ đứng ở một góc đỉnh núi, chôn xuống những tiên khí có liên quan đến phi tiêu.

Điền Linh Linh tiếp tục luyện công mà hoàn toàn không hề biết rằng đã mất phi tiêu.

Phi tiêu cắm vào đỉnh núi, đột nhiên nổ tung.

"Bùm!!"

Bùm!!

Điền Linh Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô xoay bàn tay ném ra một mũi phi tiêu xuyên qua lớp không khí lạnh lẽo đâm thẳng vào đỉnh núi, dường như không có động tĩnh gì.

"Hứ!"

Hợp pháp Điền Linh Linh mặc một bộ váy liền để lộ cánh tay trắng nõn và đôi chân thon thả cân đối, có vẻ rất ngầu, ngồi trên đỉnh núi phủ tuyết Hy Mã Lạp Nha.

An Lâm đi thăm lại những người bạn ngày xưa.

"A...aaaa...!!"

Điền Linh Linh hét lên thật to, đôi mắt lóe lên màu xanh lục mãnh liệt theo hướng phi tiêu.

"Ngọc tiên quy hiếm đây mà!"

"Ngọc tiên trong truyền thuyết đó..."

"Trời ơi! Cảm ơn ông trời, cảm ơn hắc ám, cảm ơn tất cả!"

Điền Linh Linh ôm lấy phi tiêu tiên cấp, lòng đầy cảm kích, nước mắt như mưa không nói được lời nào.

An Lâm đứng bên cạnh thân hình kích động như sắp ngất đến nơi, nghe thấy câu cảm ơn hắc ám, trong lòng cảm giác thật thoải mái, lộ ra nụ cười hiền dịu, thâm tàng công danh, rồi dần dần biến mất tại chỗ cũ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận