Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1413: Thánh tử mạnh nhất Ám Mang Đại Đế

"Ha ha, có thể khiến cho Huyết Tổ thành vũ khí của mình, hình như rất lợi hại đấy." An Lâm có chút đắc ý nói.

Yêu quái đầu lâu cười khì khì nói: "Chủ nhân, tôi chỉ là thi thể Huyết Tổ thành tinh, nói đúng hơn, quan hệ với Huyết Tổ không lớn, Huyết Tổ thực sự đã qua đời từ lâu rồi... Tôi chính là tôi, không phải Huyết Tổ."

An Lâm nghe vậy cũng không thất vọng, hỏi ngược lại: "Vậy ông là ai? Tôi nên gọi là gì?"

"Tôi còn chưa có tên thưa chủ nhân." Yêu quái đầu lâu gãi đầu nói.

"Thế thì..." An Lâm như đang suy nghĩ : "Vậy tôi sẽ đặt tên cho ông nhé."

"Được, được!" Vẻ mặt yêu quái đầu lâu rất chờ mong.

An Lâm nhìn thoáng qua bộ áo choàng đỏ, khung xương toàn thân trắng muốt, trầm ngâm nói: "Ngươi được hóa từ thân thể của Huyết Tổ, là thân thể quý nhất trên đời này, tu vi lại là Huyết Chi Đại Đạo, xét về sinh tử, chiếu theo Âm Dương, sớm muộn sẽ có một ngày có thể rung chuyển càn khôn..."

Yêu quái đầu lâu hưng phấn đến đến nỗi hô hấp dồn dập, gật đầu lia lịa.

Bây giờ thi thể Huyết Tộc thành tinh gọi là Huyết Manh Manh, cũng coi như giải mộng cho hắn rồi.

"Thì ra là thế." Yêu quái đầu lâu bỗng gật đầu, thân thể phát ra tiếng cót két, hai tay vòng lên đỉnh đầu, xương đùi uốn lại ngồi xổm, làm một trái tim thật to hướng về An Lâm: "Chủ nhân, vậy từ nay về sau tôi chính là Huyết Manh Manh!"

"Sao thế, có vấn đề gì sao?" An Lâm tò mò hỏi.

An Lâm sờ lên cái xương sọ tròn tròn của yêu quái đầu lâu, cười tủm tỉm nói: "À không đâu, thật ra thì ông rất dễ thương đấy, chỉ là ông không nhận ra mà thôi."

Huyết Manh Manh? Đây là thứ quỷ gì?

"Đáng yêu!"

"Chi bằng, gọi ngươi là Huyết Manh Manh đi!" Hai tay An Lâm vỗ một cái, nói với vẻ giải quyết dứt khoát.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu rung động lòng người, khóe miệng không nhịn được mà co lại: "Ngươi trở mặt cũng nhanh thật.

Yêu quái đầu lâu nhất thời không kịp phản ứng, miệng há hốc, vẻ mặt ngây ngốc nhìn An Lâm.

Yêu quái đầu lâu: "???"

"Tôi không hiểu lắm, tôi có liên quan gì đến dễ thương..." Yêu quái đầu lâu nghiêng cổ nói.

Điều thuận tiện duy nhất của Huyết Manh Manh chính là có thể để nó vào nhẫn không gian, giống như cảnh giới Chu Tước, cứ coi như một linh khí là được rồi.

Em trai của Tuyết Trảm Thiên tên là Tuyết Manh Manh, lúc ấy hắn đã cảm thấy cái tên này không tệ.

Huyết Manh Manh rất hiếu kỳ với chuyện của An Lâm, hỏi cái này hỏi cái kia, hỏi hắn sao có thể tu luyện được Huyết Chi Đạo, sao có thể tu luyện được thứ huyết dịch hoàn hảo đến vậy, lại hỏi hắn được kế thừa từ đâu, còn hỏi hắn những dự định trong tương lai...

"Đáng yêu không?"

An Lâm xử lý xong chuyện của Huyết Manh Manh thì dẫn theo nó tiếp tục đi tìm kiếm tung tích đám người Khả Khả Tư Đế.

An Lâm giật mình, hắn có cảm giác rất quen thuộc với luồng sức mạnh kia.

Vài phút sau, phía trước có một ngọn núi thần to lớn xuất hiện tại trong tầm mắt.

"Ở chỗ đó!"

Hiện tại việc cấp bách cần làm là đi cứu Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá và Mạch Luân, nào có thời gian trò chuyện mấy thứ này với Huyết Manh Manh? À không, có thời gian cũng không trò chuyện!

Một người đàn ông thân hình gầy yếu, hai con mắt đen nháy sâu thẳm, mái tóc đen dài choàng sau lưng, đang dùng dây xích kéo ba chiếc quan tài đen có họa tiết mặt quỷ, chậm rãi tiến lên trước.

Những câu hỏi của nó cứ kéo dài mãi không dứt, An Lâm càng nghe thấy phiền, liền hỏi Huyết Manh Manh có thể đánh nhau không, trị số chiến đấu là bao nhiêu? Huyết Manh Manh nói cơ thể nó bây giờ không ổn định, vẫn chưa thể đánh nhau. An Lâm nói "Biết" một tiếng, sau đó lập tức bỏ Huyết Manh Manh vào nhẫn không gian.

Một đường kiếm đen kịt từ trời giáng xuống, giống như lưỡi đao chia cắt trời đất, đánh xuống đầu người đàn ông với tốc độ vô cùng nhanh!

"Dừng lại cho ta!" Một tiếng hét lớn từ xa truyền tới.

Tuy nói là chậm rãi tiến về phía trước, nhưng tốc độ thật ra cũng rất nhanh, giống như phép súc địa thành thốn vậy, mỗi một bước, cơ thể có thể vượt qua trăm mét.

An Lâm lần theo manh mối mà hắn đã phát hiện khi dùng thuật Thần Diễn, nhanh chóng tiến về phía trước.

An Lâm quay người lại, không do dự chạy đến một hướng khác.

Sẽ kịp, hi vọng mọi thứ đều kịp...

Trên vùng đất cát vàng mù mịt.

Núi thần cao đến vạn trượng, đỉnh núi đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp nào đó xẻ ra, không chỉ có vậy, sườn núi còn có những vết nứt, có những chỗ còn có cả sức mạnh đỏ ngòm đang khuấy động.

Không thể sử dụng Thần Diễn thuật để tìm kiếm manh mối, vậy thì dùng Thông Thiên Nhãn cũng có thể tìm kiếm manh mối.

Thông Thiên Nhãn là một trong những kỹ năng bị thất truyền của Thiên Đế, lấy mắt để quan sát trời, lấy trời để quan sát đất, có thể hiểu rõ được đạo lý vạn vật!

"Thần Diễn thuật một tháng chỉ có thể dùng một lần, không thể lại cố sử dụng. Trận chiến có lẽ xảy ra cũng không lâu, manh mối sẽ rất rõ ràng..." Hắn chần chờ một lát, cơ thể bay lên hướng về trời xanh, hai mắt hiện lên vô số kí hiệu : "Thông Thiên Nhãn!"

Người đàn ông đưa tay nắm lấy đường kiếm.

Chiêu kiếm uy thế kinh khủng ấy, lại bị hắn nắm chặt trong tay.

"Ầm!"

Thanh kiếm bị người đàn ông bóp nát thô bạo, hóa thành vô số những mảnh năng lượng vỡ tiêu tan trong không trung.

"Ngươi chính là cái người đã xâm nhập vào Thánh Địa của tộc ta?" Người đàn ông ngẩng đầu, sau khi thấy rõ ràng diện mạo của thanh niên áo trắng vừa ra tay, tròng mắt hơi nheo lại: "Là ngươi sao, An Lâm?"

An Lâm bay là là xuống mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba chiếc quan tài phía sau người đàn ông kia, sát ý nồng nặc giống như hóa thành vật chất thật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám người Khả Khả Tư Đế sao rồi?"

Người đàn ông không trả lời, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào An Lâm, lẩm bẩm một mình: "Tông chủ của Tứ Cửu Tiên tông, được Huyết Tổ thừa nhận, đi vào thánh địa... Thì ra là thế, ngươi chính là Thánh Tổ mà bọn họ nhắc đến sao? Thú vị, thật thú vị, thế gian lại có chuyện kỳ diệu vậy sao..."

Ầm ầm!

Trời đất đột nhiên hóa thành một vùng tăm tối, không có sự vật, không có không gian.

Khu vực thần khí!

An Lâm bỗng nhiên vọt tới trước mặt người đàn ông, đâm xuống một kiếm, chấn động như sấm!

Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, đưa tay lên chống đỡ, một lần nữa lại bắt được kiếm của An Lâm, góc độ chính xác, hai ngón tay kẹp thật chặt thanh kiếm, sức mạnh kinh khủng từ trong ngón tay truyền đến, lại ngăn chặn được chiêu kiếm.

Ám Mang Đại Đế đạp mạnh một cước, Ám Hắc Thần Quang bay ngút lên trời, vô cùng thô bạo xông về phía khu vực Thần Khí của Tiểu Tà, ngay sau đó một chưởng khác cũng đánh tới trước mặt An Lâm!

"Ta là Ám Mang Đại Đế, được ca tụng là người mạnh nhất trong các đời thánh tử của Huyết tộc, nắm trong tay sức mạnh điều khiển sự sống cái chết, ngươi... Có tư cách gì mà chiến đấu chống lại ta chứ?"

An Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, dường như thấy được bóng đêm vô tận và vực sâu vô hình, điều khiển sự sống chết và trầm luân của chúng sinh.

Oành!!

Máu tươi bắn tung tóe.

Hộp sọ của người đàn ông đột nhiên nổ tung, bị bào mòn thành những hạt phân tử rất nhỏ.

Lửa giận trong lòng An Lâm đã không cách nào kìm lại được, không thèm để ý vừa bắt đầu đã sử dụng chiêu bom vương, khiến hắn chết hoàn toàn!

Hắn vừa mới định thu kiếm, thì lại phát hiện kiếm Thắng Tà vẫn bị đôi tay này ép chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông lỏng ra...

An Lâm kinh sợ nhìn về phía trước, người đàn ông bị chặt đầu kia, huyết dịch đang không ngừng nhúc nhích, phân chia, nhanh chóng tách ra, lại một lần nữa ngưng tụ thành một cái đầu khác.

Người đàn ông cười nói: "Thật không hổ danh là Thánh Tổ, thực lực quả thực rất mạnh, nhưng ngươi hình như, không biết ta là ai, nếu không ngươi sẽ không có dũng khí để ra tay với ta..."

Ầm ầm!

Lấy người đàn ông kia là trung tâm thì không gian xung quanh bắt đầu sụp lún xuống, đêm tối đang hút lấy mọi thứ.

An Lâm hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên mở miệng nói: "Đã như vậy, ngươi cũng đi theo bọn họ đi. Lăng Thiên Thắng Tà, bào mòn!"

"Bọn họ đã chết rồi." Người đàn ông nhếch miệng lên, cười nói.

"Ta đang hỏi ngươi, đám người Khả Khả Tư Đế sao rồi?!" An Lâm cắn răng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận