Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 292: Khoác lác thôi khoác lác thôi

Đây là một kì nghỉ cực kì phong phú, đây cũng là lần thứ hai An Lâm nhận ra thế giới này muôn màu muôn vẻ thế nào.

Bạn xem đi, Tiểu Long Nữ xinh đẹp biết bao nhiêu.

Công chúa Ngân Ngư xinh đẹp biết bao nhiêu.

Kỳ Kỳ xinh đẹp biết bao nhiêu.

Thế giới này vô cùng vô cùng xinh đẹp luôn!

An Lâm vừa cưỡi Đại Bạch, vừa ca hát, vui vui vẻ vẻ chạy về trường học.

Vườn trường thân quen, hoàn cảnh thân quen, còn cả những người bạn thân quen.

Lúc An Lâm đang đi trong khu Bích Thuỷ dành cho các sinh viên năm ba, chợt thấy có một người thanh niên đen thùi xông tới.

Chỉ nhìn mặt đã có thể nhận ra? Trò đùa này không vui chút nào đâu!

"Chúc mừng, chúc mừng!" An Lâm cũng thật lòng mừng thay cho Lưu Đại Bảo, sau đó lại nói: "Kì nghỉ này cậu cũng tới Đông Hải à, trùng hợp vậy, tôi cũng ghé Đông Hải chơi suốt kì nghỉ luôn đó."

Lưu Đại Bảo: "..."

Lưu Đại Bảo dùng hai năm thời gian, từ Đạo Chi Thể cấp bốn thăng cấp lên Đạo Chi Thể cấp tám, bàn về tốc độ, đã nhanh hơn người khác rất nhiều rồi.

Lưu Đại Bảo nghe vậy tỏ ra rất kích động, vươn tay ra trước nói: "An Lâm, cậu là người đầu tiên nhận ra tôi đó!"

Hoá ra mấy chỗ thú vị ở Đông Hải là đây à? Hắn không ghé qua cái nào hết luôn!

"Nè! An Lâm, lâu rồi không gặp!" Một người thanh niên da đen như than, môi đỏ đỏ, chỉ có đôi mắt là màu trắng chạy tới, nhiệt tình chào hỏi An Lâm.

Hai mắt Lưu Đại Bảo sáng lên: "Chơi cái gì? Có nhìn thấy người cá thần bí không? Hay là Hải Thần Nữ cao không thể với? Có gặp được đế quốc Ải Mã Nha một trong trăm tộc ở đó không, hoặc là đế quốc Thủy Dương nữa, gái ở đó đẹp lắm đó!"

"À ừm... Thật ra thì tôi nhận ra cậu dựa vào giọng nói thôi đấy." An Lâm nghiêm túc đáp.

Khoé miệng An Lâm run rẩy, quan sát người thanh niên đứng trước mặt mình một lúc lâu, mới nói được một câu: "Lưu Đại Bảo, sao cậu chạy đi phơi nắng cho đen thui thế này?"

Không biết có phải bị đánh mặt quá nhiều lần rồi không, vì không lâu sau đó Lưu Đại Bảo đã lấy lại tinh thần, mặt vẫn lộ ra nụ cười thân thiết: "Đừng nhìn người anh em này đen thui mà khinh, tôi đã thu được không ít lợi ích đâu đấy. Kì nghỉ này tôi đã tới đảo Thái Dương ở Đông Hải để hấp thu tinh hoa mặt trời, giờ thần công Thái Dương của tôi đã thành công được chút rồi! Cả cấp bậc của tôi cũng đã đột phá được tới Đạo Chi Thể cấp tám!"

"Xung quanh đế quốc Trân Châu? Chỗ đó gần Ma Quỷ Thất Vực lắm đó, còn có bảy con yêu đế lớn nổi tiếng xa gần, qua đó dạo chơi không an toàn đâu, nói không chừng còn sẽ gặp được phiền toái." Lưu Đại Bảo nghe vậy nghiêm túc nhận xét.

Đúng như lời An lâm nói, mặt mũi Lưu Đại Bảo bây giờ đã đen tới mức không phân rõ ngũ quan.

An Lâm gật đầu oán giận: "Phải đó, gặp không ít phiền toái đâu, cực khổ lắm mới giết được sáu con yêu đế, vậy mà mẹ nó ngay sau đó còn lòi ra một con Thánh Ma, đúng là phiền toái vô cùng, thiếu chút nữa thì tôi bỏ mạng lại ở đó luôn rồi."

"Hở..." Mặt An Lâm lộ ra vẻ xấu hổ.

"Chủ yếu là tôi tới đế quốc Trân Châu, và mấy hòn đảo nhỏ chung quanh đó dạo chơi thôi." An Lâm kể thật.

Lưu Đại Bảo nhìn An Lâm, khóe miệng run rẩy, không biết nên nói gì mới phải.

Giết sáu con Yêu đế? Còn nhận một con quy hàng? Còn tham gia cái trận chiến đại chiến Thánh Ma gì mà vừa nghe tên đã thấy rất lợi hại?

Lưu Đại Bảo quả thực muốn hộc máu tại chỗ, không đáng nhắc tới vậy thì cậu im luôn đi! Mắc gì còn tỏ ra vui vẻ đắc ý như vậy! Tôi chắc một trăm phần là cậu cố ý!

"Phải, còn có một con muốn làm việc cho tôi, nhưng trong trận đại chiến Thánh Ma cuối cùng, nó đã hy sinh oanh liệt rồi." Mặt An Lâm hiện lên vẻ tiếc hận, lắc đầu cười.

Không ngờ mới đi được nửa đường, đã gặp một người thanh niên khí chất ngời ngời, áo trắng tung bay bước tới.

Lưu Đại Bảo nghe câu này, thiếu chút nữa sặc nước miếng: "Má tôi ơi! Bảy đại yêu đế, cậu đã giết tận sáu con?"

"Ha ha, anh Thành, chúc mừng anh đã xuất quan!" An Lâm vu ra mặt lên tiếng chào hỏi.

"Bạn học An Lâm! Lâu rồi không gặp nhỉ!" Người thanh niên cất giọng nam hiền hoà của mình lên, chào An Lâm.

Mặt mày người thanh niên thoải mái tươi trẻ, còn mang theo nụ cười tươi như gió xuân, hiển nhiên tâm trạng hắn đang khá tốt.

Lưu Đại Bảo sững sờ.

"Đại Bảo, không phải tôi khoác lác chứ, lần này tôi đi Đông Hải không phải chỉ chiến đấu với các loại Hải yêu thôi đâu, tôi còn gặp được không ít người đẹp nữa đó! Cậu biết Tiểu Long Nữ không, cậu biết công chúa Ngân Ngư của Long Đình không, không biết cũng không sao, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe..."

Gương mặt đen như than của Lưu Đại Bảo càng đen hơn nữa, rõ ràng là một ngày nắng đẹp tới thế, nhưng hắn nhìn sao cũng thấy khó chịu cả, hắn tốn cả nửa ngày đứng đây chỉ để nghe An Lâm khoác lác về kì nghỉ của mình.

An Lâm sảng khoái kể hết mọi chuyện, sau đó cười chào tạm biệt Lưu Đại Bảo, đi về ký túc xá của mình.

Mẹ tôi ơi! Cái này giống ngày nghỉ chỗ quái nào chứ? Ma Quỷ Thất Vực đều bị cậu càn quét sạch sẽ rồi đó!

"Hì hì, chỉ toàn mấy chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến đâu." An Lâm cười cười, tỏ ra khiêm tốn khoát tay.

"Bạn học An Lâm đúng là lòng mang đại lục nhỉ, nghỉ hè mà cũng không quên trừ gian diệt ác..." Lưu Đại Bảo nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nghẹn ra được câu này.

Ngày nghỉ giữa hai bên chênh lệch quá lớn, lúc hắn làm cá mặn phơi nắng, An lâm đã chạy đi cứu vớt thế giới.

Phải biết anh Thành hiện có thể xuất hiện trước mặt hắn, tức là anh Thành đã đột phá đến Dục Linh hậu kì, đây đúng là một chuyện đáng để chúc mừng!

Hiên Viên Thành cười sang sảng, lắc đầu nói: "Chuyện này có gì đáng chúc mừng đâu chứ, tôi vốn đã chậm trễ việc tu hành khá lâu, nên lúc này mới quyết chí cố gắng hơn, để bắt kịp bước chân của mọi người."

Lập tức, hắn lại cổ vũ thêm: "An Lâm cậu cố gắng thêm tí nữa, nói không chừng không lâu sau sẽ thăng cấp lên Dục Linh trung kì thôi."

An Lâm gãi đầu: "À ừm... thật ra trong kì nghỉ này tôi đã thăng cấp tới Dục Linh trung kì rồi."

Hiên Viên Thành nghe vậy ngẩn ra, sau đó vui vẻ chúc mừng: "Bạn học An Lâm quả là lợi hại! Tin rằng không lâu nữa cậu sẽ đạt tới Dục Linh hậu kì thôi!"

"Ừm... Thật ra thì bây giờ tôi là Dục Linh hậu kì rồi." An Lâm ngại ngùng cười nói.

Hiên Viên Thành trực tiếp sững người: "Hả?"

"À, anh Thành, trong kì nghỉ này tôi giành được vài kì ngộ, nên đã thăng cấp tới Dục Linh hậu kì rồi." An Lâm nghiêm túc giải thích.

Hiên Viên Thành nghe xong câu này, mặt nhăn lại, hít sâu một hơi.

Mẹ nó! Kỳ ngộ kiểu gì có thể giúp một người trong vòng chưa tới một tháng đã trực tiếp đột phá hẳn hai cấp bậc thế này?

Hắn liều chết liều sống bế quan nguyên một kì nghĩ, mới có thể đột phá từ đỉnh Dục Linh trung kì đến Dục Linh hậu kì. Vậy mà An Lâm chỉ dùng một kì nghỉ, đã đột phá từ Dục Linh sơ kì đến Dục Linh hậu kì?

Mọi người đều cầm giấy giới thiệu của Chân Thần để nhập học như nhau, sao bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Cuối cùng, An Lâm hơi bị thất vọng chào tạm biệt Hiên Viên Thành, khoác lác khoe khoang với anh Thành đúng là vô nghĩa mà.

Mẹ nó, đây toàn là những chuyện nổi bật hắn đã làm đó, anh Thành anh khen một câu "sao bạn học An Lâm lại mạnh như vậy" cũng được mà!

An Lâm thấy hơi bị buồn rồi đó.

"Anh Thành, sao mắt anh đỏ ửng vậy!" An Lâm hoảng sợ.

"Hửm? Có à? Có lẽ là do gió lớn quá thổi bay cát vào mắt tôi thôi ấy mà." Hiên Viên Thành xoa mắt nói.

An Lâm: "..."

Cái cỡ cũ rích như này, người ở Oa Giới đã vứt lâu lắm rồi!

Sau đó, Hiên Viên Thành như nghĩ thông chuyện gì, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, vẻ bi thương và tự trách trên mặt hắn biến mất sạch sẽ.

Phải rồi! Sao mình phải tự so sánh với cái cậu biến thái này chứ, bạn học An Lâm hồi còn mới ở cấp Đạo Chi Thể, đã có thể giết chết đại năng kì Phản Hư rồi, tự so mình với người như thế, có khác nào tự làm khó mình đâu chứ?

Hiên Viên Thành xem như nhìn thấu mọi chuyện, mỉm cười thân thiết vỗ vai An Lâm, nói: "Bạn học An Lâm, chúc mừng cậu, cấp bậc tăng nhanh nhỉ!"

An Lâm bị cái tốc độ biến sắc của Hiên Viên Thành doạ cho hoảng sợ, nghĩ thầm trong lòng, sao anh Thành lại trở nên thiện biến như thế này, nhưng hắn vẫn vui vẻ kể tiếp cho Hiên Viên Thành nghe cuộc phiêu lưu mạo hiểm của mình ở Đông Hải.

Nhưng khiến An Lâm buồn bực là, dù hắn nói mình dùng kiếm chém hải yêu cấp đế, hay là tức giận nổ chết Thánh Ma, anh Thành cũng phản ứng rất bình thường, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả, cứ như mọi chuyện đương nhiên phải thế vậy.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy tư chất tu tiên của mình chỉ là một bãi cứt chó, tại sao hắn muốn tự hào, tại sao hắn nghĩ mình là thiên tài, tại sao mới đột phá tới Dục Linh hậu kì, hắn đã vui vẻ tới vậy làm gì...

Hiên Viên Thành im lặng không nói được lời nào.

Sau đó, Hiên Viên Thành bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác: lúc hắn vừa nhập học đã là Dục Linh sơ kì, cố gắng phấn đấu hai năm rốt cục tới được Dục Linh hậu kì; hồi An Lâm vừa nhập học là Đạo Chi Thể cấp không, cố gắng phấn đấu hai năm đã bay thẳng tới Dục Linh hậu kì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận