Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 537: Người trâu bò nhất ở nơi này

Việc vừa sử dụng bí thuật vừa nuốt thuốc thế này, rất có hại đối với thân thể hắn.

Nhưng An Lâm không được lựa chọn, trong nỗi sợ hãi phải làm thái giám mấy chục ngàn năm, hắn nhất định phải liều mạng!

Huyễn Tinh Y trong người hắn phát ra ánh sáng lấp lánh, công năng ngụy trang khí tức được tận dụng tối đa.

Hơi thở của hắn tiếp tục tăng vọt, Phản Hư sơ kỳ, Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, Phản Hư trung kỳ, Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, Phản Hư hậu kỳ...

Hơi thở đáng sợ khuếch tán ra bốn phía, khiến không gian ba dặm xung quanh đều trở nên trì trệ.

Ngay cả năm ngọc thạch hình người kia cũng giật mình dừng lại, đưa mắt nhìn sang một phương hướng nào đó.

Toàn thân Cổ La và Ngao Minh Ngọc phát lạnh, sau đó khiếp sợ nhìn về phía An Lâm.

"Hơi thở này... Làm sao có thể!" Cổ La mang vẻ mặt không thể tin.

"Grừ! Không có khả năng, chỉ là một tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần mà thôi, dựa vào đâu mà dám đoạt tinh nguyên với tôi, chỉ biết giả thần giả quỷ!" Thân thể hình rồng của Ngao Minh Ngọc uốn lượn trên bầu trời, ngưng tụ ra tia sét cực lớn, uy thế mạnh mẽ của loài rồng bắt đầu lan ra, hắn hung ác nhìn chằm chằm An Lâm, không thèm che dấu địch ý.

Lực lượng mà thanh kiếm trắng kia ẩn chứa, rõ ràng còn mạnh hơn sấm chớp do bản thân Bạch Long phóng ra, năng lượng khủng bố đâm xuyên qua thân thể Bạch Long chỉ trong nháy mắt.

Đôi mắt đẹp của Khả Khả Tư Đế trừng lớn, kinh ngạc nói: "Đây là chủ nhân của chúng ta sao?"

Đột nhiên, những tia sét bao quanh thân thể Ngao Minh Ngọc hội tụ vào một chỗ, tạo thành một thanh kiếm trắng bóng, tia sét ẩn hiện trên thân kiếm, lộ ra màu vàng đáng sợ, chứa đựng lực lượng hủy diệt cực lớn.

Dứt lời, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng vàng, dư chấn tản ra xung quanh, ẩn chứa oai phong chí cao vô thượng, cứ như thần linh trên chín tầng trời đang quan sát sâu bọ dưới thế gian.

"Ôi..."

"Không đâu, nhất định hắn đã sử dụng pháp bảo đặc biệt nào đó che mắt chúng ta!" Thân thể Ngao Minh Ngọc bộc phát tia chớp màu vàng chói mắt, uy thế mạnh bạo phóng ra bốn phía, có lẽ hắn muốn xua tan áp lực mà An Lâm gây ra.

"Grào!" Ngao Minh Ngọc hét thảm, sấm chớp nổ tung giữa trời, máu tươi vương vãi khắp nơi.

Mọi người đều bị hơi thở vương giả bá đạo này làm giật mình, Tuyết Trảm Thiên hưng phấn kêu lên.

An Lâm lạnh lùng nhìn qua đám người đằng xa, bước từng bước về phía tinh nguyên thế giới màu vàng: "Lúc đầu tôi cũng không muốn dùng đến lực lượng này, là các người ép tôi thôi! Dám tranh đoạt tinh nguyên thế giới với tôi, kết quả chỉ có chết!"

"Không cần nói nhảm!" Bàn tay của An Lâm chụp vào khoảng không trước người Ngao Minh Ngọc, nắm đấm nhẹ nhàng siết lại.

Ngay cả lực lượng của chính Ngao Minh Ngọc mà An Lâm cũng có thể điều khiển, thậm chí còn mạnh hơn một bậc...

Mạch Luân cũng khó tin nhìn tình huống đang xảy ra trước mắt: "Chẳng lẽ chủ nhân của chúng ta là tu sĩ tài năng tuyệt thế, thâm tàng bất lộ? Cũng đúng ha, nếu không phải nhân vật tuyệt thế, sao máu của cậu ấy lại ngon như vậy được!"

Thực lực của hắn quá mức kinh người rồi!

Đòn tấn công này thật sự quá mức quỷ dị và bất ngờ, Ngao Minh Ngọc không tránh kịp nên đã trúng chiêu.

Mọi người lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Một ngọc thạch hình người nhào về phía Ngao Minh Ngọc, một tên khác nhào đến chỗ Cổ La, ba tên còn lại vọt thẳng tới tấn công An Lâm.

Vẻ mặt Cổ La hết sức nghiêm trọng, nó tự bao bọc toàn thân trong một màn nước, tựa như muốn đề phòng An Lâm đột nhiên công kích.

Thứ hắn ném ra chính là Tuyết Bạo Cầu được cất trữ trong nhẫn không gian của Thanh Ly, là vũ khí có khả năng tấn công một lần do tự tay Mộng Chi luyện chế, uy lực tương đương với một đòn toàn lực của Tuyết Nữ Phản Hư trung kỳ!

Cứ như vậy, An Lâm chậm rãi đến gần tinh nguyên thế giới màu vàng, không một người nào dám ra tay ngăn cản!

Đây là đòn có tác dụng trước phá sập, sau đóng băng tất cả mọi thứ, là lực lượng xung kích hai tầng.

Cổ La vốn còn vô cùng nghi ngờ, hiện tại nhìn thấy An Lâm xuất ra chiêu này, sự nghi ngờ đã biến mất hơn một nửa. Nó chỉ có thể nói, thật không hổ là tu sĩ Phản Hư hậu kỳ...

"Sao Băng Sương Thiên Địa chưởng của hắn lại kinh khủng đến như vậy!" Cổ La vừa lui lại, vừa khiếp sợ nói.

Ngay cả Ngao Minh Ngọc và Cổ La đứng cách đó mấy cây số cũng bị năng lượng kia quét qua, gấp gáp lui về phía sau, vẻ mặt kinh hãi.

Ba ngọc thạch hình người đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị cú nổ thổi bay, sau đó bị đóng băng, thân thể không còn cử động nữa.

Thân thể hình rồng của Ngao Minh Ngọc bị thủng một lỗ lớn, lỗ thủng không ngừng chảy máu, hắn thở hổn hển, ánh mắt nhìn An Lâm đã chất chứa thêm nỗi sợ hãi.

Tuyết Bạo Cầu bay tới trước mặt ba ngọc thạch hình người, nổ tung.

Bụi mù màu lam từ vụ nổ quét sạch mười dặm không gian xung quanh, mặt đất cũng bị ảnh hưởng đến nứt ra.

Ngay lúc đó, bụi mù màu lam phủ kín trời đất, sau đó khí tức cực lạnh của quả cầu khuếch tán ra mười dặm xung quanh, đóng băng mọi thứ!

Trải qua mấy giây bất động ngắn ngủi, năm ngọc thạch hình người lại không sợ hơi thở khủng bố của An Lâm, lần nữa tiến lên, mục tiêu chính là ba người đứng gần tinh nguyên thế giới màu vàng nhất!

Mặc dù trong lòng hắn rất khẩn trương, nhưng nét mặt lại cực kỳ lạnh lùng. Hắn tiện tay lấy ra một vật trông như một quả cầu tuyết, trực tiếp ném vào ba ngọc thạch hình người: "Chỉ là ngọc thạch mà cũng dám cản đường tôi? Hãy xem Băng Sương Thiên Địa chưởng của tôi đây!"

Trong khoảnh khắc đó, An Lâm chỉ cảm thấy vô cùng áp lực!

Má ơi!

Lúc này, Ngao Minh Ngọc hối tiếc không thôi, không ngờ cái tên tu sĩ loài người hắn không thèm để vào mắt kia lại che giấu thực lực Phản Hư hậu kỳ!

Chẳng lẽ... Tên loài người kia sợ bị pháp tắc của thiên địa cắn trả, cho nên trước đó mới cố ý áp chế cảnh giới của mình?

Đúng! Nhất định là như vậy!

Ngao Minh Ngọc cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, liền có suy nghĩ phải bỏ trốn.

An Lâm thừa dịp ba ngọc thạch hình người bị đánh trọng thương lui xa ra sau, hắn dang rộng đôi cánh, đồng thời sử dụng thêm Phong kiếm, chỉ trong chớp mắt, tốc độ của hắn đã vượt qua vận tốc âm thanh, nhanh gấp tám lần vận tốc âm thanh!

Cơ thể hắn hóa thành một vệt màu trắng xẹt ngang bầu trời, chỉ sau ba giây đã vọt đến chỗ đặt tinh nguyên thế giới màu vàng.

Nhặt nhặt nhặt!

Hai tay An Lâm trở nên mờ ảo, hắn dùng tốc độ cực nhanh thu gom hai mươi mốt miếng tinh nguyên thế giới màu vàng bỏ vào trong nhẫn không gian!

Sau khi nhặt hết tinh nguyên, hắn lại sử dụng toàn bộ sức lực để chạy trốn.

Ngao Minh Ngọc và Cổ La đều cảm thấy đau lòng cùng mất mát, nhưng nhớ đến uy thế và thực lực An Lâm đã bày ra trước đó, bọn họ cũng không dám ra tay đánh đấm chính diện với hắn.

Lớp ngoài trắng bóng cứng rắn của ba ngọc thạch hình người bị Tuyết Bạo Cầu đánh bay kia, bắt đầu xuất hiện vết rạn, nhưng hơi thở của chúng cũng không yếu bớt, nhìn thấy An Lâm đã cướp đi tinh nguyên thế giới màu vàng, bọn chúng như phát điên, lần nữa đuổi theo hắn.

"Các người còn đứng đó sững sờ làm gì, mau tới đây giúp tôi một tay đi!" An Lâm giận dữ truyền âm.

Hơn nữa hắn còn thu được hai mươi mốt miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, thật là quá đã luôn mà!

Ra oai trước mặt một đám tu sĩ Phản Hư... cảm giác rất là kích thích!

"Ha ha... Đó là đương nhiên, cũng không xem thử chủ nhân của cậu là ai! Tôi chính là An Lâm Kiếm Tiên danh chấn Cửu Châu đấy!" An Lâm cười nham nhở, vẻ mặt hết sức tự tin và đắc chí.

Một chưởng kia mạnh mẽ cỡ nào chứ...

Không phải chủ nhân đối phó ngọc thạch rất dễ dàng sao, vì sao còn muốn bọn họ ra tay?

"Sức mạnh của tôi là có thời hạn! Không gian nơi đây không chứa chấp lực lượng kia, tôi không thể sử dụng nó mãi được, các người mau tới giúp tôi!" An Lâm giải thích.

Bởi vì không gian này không chứa chấp...? Thật là lợi hại! Thật là bá đạo!

Hai mắt Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân sáng lên, chủ nhân của bọn họ đã trâu bò đến mức đó sao? Thảo nào hắn lại cố ý áp chế lực lượng!

Hai tên tu sĩ Huyết tộc không nghĩ nhiều nữa, lập tức bay về phía An Lâm, thay hắn ngăn cản ba ngọc thạch hình người đang nổi điên.

An Lâm thì bay về phía Tuyết Trảm Thiên, bảo nó nắm lấy mình, sau đó bỏ chạy.

Bí thuật nguyên khí Hắc Minh đã kết thúc, toàn thân An Lâm bắt đầu xụi lơ không còn sức lực.

"Chủ nhân! Biểu hiện vừa rồi của anh thật sự là quá trâu bò! Cái loại khí phách khí thôn sơn hà, duy ngã độc tôn được anh phát huy vô cùng tinh tế! Khiến bản thú mở mang không ít!" Tuyết Trảm Thiên kích động nói.

Cảnh tượng An Lâm chỉ dùng một chiêu Băng Sương Thiên Địa chưởng đã đánh bay ba ngọc thạch hình người trước đó vẫn còn khắc sâu trong đầu bọn họ, không làm sao xóa được.

"Chủ nhân, cậu đã mạnh đến vậy mà cũng cần giúp đỡ sao?" Khả Khả Tư Đế không hiểu hỏi.

Đến giờ phút này, Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn theo hướng An Lâm bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận