Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 980: Đánh nhau với Đông Hải Long Vương (1)

Ngao Mông cảm nhận được thần uy mà An Lâm phóng ra, sắc mặt hơi đổi một chút.

"Cậu đây là đang từ chối chuyện để Tiêu Trạch làm nô bộc?"

Giọng nói của ông ta như tiếng sấm tền, chấn động khiến cả không gian như cũng rung theo.

An Lâm cầm kiếm Thắng Tà trong tay, hít sâu một hơi, nói: "Tôi đã nói rồi, ông còn chưa xứng!"

Đạo lý cũng không thèm nói mà chỉ cho hắn đúng hai lựa chọn bảo hắn chọn, thật sự coi hắn là bột nhão mặc cho người khác tùy ý nắn bóp sao?

"Sư phụ, con và người cùng chiến đấu!" Tiêu Trạch đứng bên cạnh An Lâm, trên mặt là thần sắc đầy kiên quyết.

Không chỉ có mỗi vậy, Đề Na, Tuyết Trảm Thiên cũng đi đến bên cạnh An Lâm, hiển nhiên là có ý định muốn cùng tiến cùng lui với An Lâm.

"Ha ha, thật sự cho rằng chỉ bằng mấy kẻ cảnh giới Phản Hư, là có thể địch lại được ta?"

Ầm ầm rầm rầm rầm!

Cả đám cường giả Long Tộc nhìn thấy cảnh tượng này đều ngớ hết người, vốn dĩ đang chờ xem tiết mục Long Vương ngược tông chủ Tứ Cửu tiên tông, sao mà mới chỉ giao thủ một lần, lão đại của mình đã kêu gào thảm thiết như thế kia rồi?

"Cái gì?!" Ngao Mông biến sắc, nhưng phản ứng cũng cực nhanh, lập tức ngưng tụ một bức tường chắn trước người mình: "Thần Lôi Bình Chướng!"

Tiếng hét thảm thiết và tiếng rống giận dữ của Ngao Mông vang vọng giữa trời đất.

Ông ta vừa ra tay là cũng sử dụng luôn sức mạnh Thần Đạo, hiển nhiên là muốn trực tiếp phế luôn An Lâm ngay tại đây.

Đám Tiêu Trạch và Đề Na thấy Ngao Mông sử dụng lôi pháp, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm liếc qua mà đã có thể biết được kết quả.

"Ta sẽ cho cậu biết, Phản Hư cảnh nắm giữ sức mạnh Thần Đạo so với những Phản Hư cảnh không có sức mạnh Thần Đạo, rốt cuộc là cách biệt nhau lớn đến mức nào. Bất luận là một, hay mười người, đối với ta mà nói, hoàn toàn chẳng khác gì nhau!"

Cách biệt thực lực giữa cả hai lớn đến thế sao?!

Đối mặt với hơn một trăm cột lôi có uy năng khủng bố, tốc độ cực nhanh, sắc mặt An Lâm vẫn không thay đổi, hai tay hắn vẫn chắp phía sau lưng, những cột lôi màu tím kia lại đột nhiên thay đổi phương hướng, bổ ngược về phía Ngao Mông với uy năng còn mạnh mẽ hơn trước!

Hai mắt Ngao Mông ngưng tụ, Lôi Vân Phong Quyển khắp toàn thân đột nhiên kích phát ra hơn một trăm đạo lôi quang màu tím, trông giống hệt một con rắn lôi lượn trên bầu trời, mang theo sức mạnh Thần Đạo cực kỳ đáng sợ đánh úp về phía An Lâm!

Sau khi bức tường chắn lôi quang nổ tung, hơn trăm cột lôi màu tím ẩn chứa sức mạnh Thần Đạo liền đập thẳng vào người ông ta.

Ngao Mông thở hổn hển, áo bào trắng phiêu dật nay đã trở nên rách rưới, trên người còn có đến mấy vết cháy đen, hiển nhiên cũng chẳng dễ chịu gì.

Ngay sau đó, Thần Lôi Bình Chướng liền dán sát rạt đến chỗ Ngao Mông...

"Ha ha... Ta cũng lỡ quên mất đại danh Tôn giả Độ Hóa, có khả năng khống chế thiên lôi, có lẽ cột lôi của ta cậu cũng có thể khống chế được. Đã như vậy, nếu ta không dùng lôi, thì cậu có thể gây khó dễ cho ta thế nào!"

Còn đám người thuộc Tứ Cửu tiên tông nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên là phấn chấn không thôi, luôn miệng khen hay.

Sau khi lôi mang tản hết đi.

"Đối diện còn có hai đại năng Long Tộc vẫn chưa ra tay, mấy đứa nhớ bảo vệ mọi người cẩn thận." An Lâm lên tiếng nhắc nhở, "Về phần Đông Hải Long Vương trước mặt... một mình tôi là đủ!"

"Còn không tin tưởng vi sư sao?" An Lâm quay đầu, cười vô cùng tự tin.

Thân ảnh của hắn so với rồng nước phải nói là cực kỳ nhỏ bé, trong nháy mắt đã bị sức mạnh vô cùng vô tận của nước nuốt mất, tất cả trời đất như hóa thành một hải vực mênh mông.

"Mấy đứa bảo vệ cho các đệ tử của Tứ Cửu tiên tông chúng ta, nơi này tạm thời không cần mấy đứa ra tay." An Lâm nói với thú sủng và đồ đệ của mình.

Thân Thể Chiến Thần của An Lâm cũng bị rạch ra từng vết máu rất nhỏ, nhưng vẻ mặt hắn lại không hề thay đổi chút nào, huyết dịch trong cơ thể dần dần sôi trào, chẳng biết từ bao giờ mà làn da đã biến thành màu đỏ vàng.

Ngao Mông đột nhiên hét lớn một tiếng, trong nháy mắt sương mù đã tràn ngập khắp phạm vi hơn mười dặm, từng con rồng nước mặt mày dữ tợn, khí thế hùng hồn bắt đầu xuất hiện, lượn quanh trên bầu trời, giương nanh múa vuốt với An Lâm.

Ầm ầm! Khắp cả một vùng biển rộng lớn mênh mông, nghênh đón một tiếng nổ mạnh cực kỳ đáng sợ.

Đột nhiên, ánh sáng tựa như mặt trờ lấy An Lâm làm trung tâm được phóng ra.

"Hửm?" Ngao Mông cảm thấy có gì đó là lạ.

"Nhưng mà sư phụ ơi, đối diện là Long Vương có thực lực Phản Hư hậu kỳ!" Tiêu Trạch có phần khẩn trương.

"Không biết tự lượng sức mình." Khuôn mặt Ngao Mông lộ vẻ mỉm cười, bỗng nhiên vỗ hai tay.

Mấy con rồng nước màu lam này bắt đầu hung hăng cắn xé, va cham với thân thể An Lâm, mỗi một lần công kích đều ẩn chứa trong đó sự lĩnh ngộ Thần Đạo của Ngao Mông.

Kiểu đánh trình độ thế này, cho dù là đại năng Phản Hư hậu kỳ cứng rắn đối chọi thì cũng sẽ bị thương.

Tiêu Trạch há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Cùng lúc đó An Lâm cũng đạp mạnh bước chân, lao lên bầu trời, chủ động xông về phía rồng nước.

Mấy con rồng nước màu lam to đến ngàn trượng nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo lực lượng cực lớn của vạn quân đánh về phía An Lâm.

"Gràoooo!"

Hảo diễm vô biên vô tận tạo thành hình vòng mây nổ tung.

Thủy Long gào lên thảm thiết, bị công kích tầng lớp và nhiệt độ cực độ kinh khủng kia chấn động đến mức chia năm xẻ bảy sau đó bốc hơi đến mức hầu như không còn nữa.

"Đây là..." Đồng tử Ngao Mông hơi co lại, có phần khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Toàn thân An Lâm biến thành màu sắc đỏ vàng đầy quỷ dị, cả người đang có thần hỏa và thánh hỏa đồng thời cháy hừng hực, nhiệt độ nóng rực khiến bầu không khí sôi trào, hư không vặn vẹo.

Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, mấu chốt nhất chính là khí tức mà An Lâm phát ra đã càng lúc càng thêm kinh khủng!

An Lâm hơi mở miệng, phun ra một luồng khí nóng.

Hắn sử dụng thuật pháp nòng cốt nhất của cường giả đứng đầu nước Nam Thiên Vũ, hình thức Hỏa Thần!

Kích phát một trăm phần trăm viêm lực bên trong cơ thể, chuyển hóa chúng thành động năng và nhiệt năng của thân thể, trở thành vị chiến thần hỏa diễm danh xứng với thực!

"Tiếp theo, hãy để tôi mở mang kiến thức cho ông, lục đại thần hỏa và nhất đại thánh hỏa cùng dung hợp với thân thể ta, có thể phát ra được sức mạnh to lớn đến mức độ nào..."

"Đến hay lắm!" An Lâm cười ha ha một tiếng.

"Gràooo! Cậu chết chắc rồi!" Hiên nhiên là Ngao Mông đã bị đánh ra lửa giận, toàn thân được bao bởi vảy rồng màu xanh, hai tay hóa thành vuốt rồng, thế lui về sau bỗng nhiên ngừng lại, đảo ngược lại mà đánh về phía An Lâm.

Sau khi An Lâm đánh ra một quyền kia, thân thể lại một lần nữa xé rách hư không, tiếp tục bổ về phía Ngao Mông.

Cả đám người đều không thể ngờ nổi, sau khi Ngao Mông từ bỏ việc dùng lôi mà vẫn lại bị An Lâm đánh bay như cũ, đường đường là một đại năng Phản Hư hậu kỳ đỉnh phong, ấy vậy mà lại không ngăn nổi một quyền của An Lâm?

Ngao Minh Ngọc: "..."

"Nếu như anh muốn ra tay, cũng đừng có mà tách tôi không khách khí." Tiêu Trạch nhìn về phía Ngao Minh Ngọc, thản nhiên mở miệng nói, "Hi vọng anh có thể đánh được hơn nhị thái tử Ngao Thư Ngọc kia, đừng để tôi chỉ không cẩn thận đánh cho anh một chưởng mà đã chết ngắc rồi."

Ngay sau đó, dưới ánh mắt đầy vẻ khó tin của Ngao Mông, chưởng lớn do chính ông ta đánh ra lại bị một quyền đập vào rồi tạo thành một cái lỗ lớn.

Trong chớp mắt tiếp theo, An Lâm đã vọt đến trước mặt ông ta, nhiệt độ nóng rực kinh khủng khiến làm da của hắn như được ngọn lửa vô tận đốt cháy.

"Đông Hải Long Vương?" Hai mắt An Lâm sáng như đuốc, tiếng tay nắm lại vang lên côm cốp, đánh thẳng vào ngực Ngao Mông một quyền với tốc độ cực nhanh!

Bình!

Một quyền này là một kích toàn lực sau khi An Lâm sử dụng hình thức hỏa thần, lấy tất cả viêm lực hóa thành sức mạnh để đánh ra ngoài, không gian của những nơi nó đi qua đều ầm ầm sụp đổ, cuối cùng hung hăng nện vào trên ngực Ngao Mông.

Rắc rắc... tiếng xương cốt lõm vỡ vang lên.

Hai mắt Ngao Mông mở trừng trừng, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hệt như đạn pháo bay ngược về phía sau.

"Phụ vương!" Ngao Minh Ngọc nhìn thấy một màn này, cuối cùng cũng không kìm được mà hô to.

Hắn vừa định ra tay, ngay lập tức đã bị khí thế của một làn sóng cực kỳ mạnh mẽ khóa chặt.

Hỏa diễm cực kỳ mạnh mẽ, năng lượng khủng khiếp xông đến chỗ bàn tay lớn màu xanh, ép cho nó bị lõm xuống rất sâu.

Sóng xung kích va chạm bao phủ khắp mấy nghìn mét.

Ầm ầm!

An Lâm lại lại đánh ra thêm một quyền nữa về phía bàn tay lớn màu xanh!

Ngao Mông đối mặt với một chưởng mà An Lâm đánh ra, một bàn tay lớn màu xanh bỗng cuồn cuộn nổ lên, năm ngón tay hơi thu lại, có vẻ như muốn nắm chặt sao băng làm từ hỏa diễm từ trên trời giáng xuống vào trong lòng bàn tay.

An Lâm cười nhạt một tiếng, thân thể bỗng nhiên xé rách không khí, âm bạo vân kích khuấy động hơn ngàn mét, hỏa diễm tựa như sao băng rơi thẳng về phía Ngao Mông!

Hắn được thần hỏa và thánh hỏa bao phủ, tựa như một vị quân vương hỏa diễm chí cao vô thượng, đạp trên biển lửa đi tới, cánh tay chủ động co lại, nắm đấm với sức mạnh càng thêm khủng khiếp đánh về phía Ngao Mông!

Vuốt rồng của Ngao Mông xé rách không khí, đối chọi trực tiếp với nắm đấm của An Lâm.

Ầm ầm!

Làn sóng dao động còn sót lại do va chạm đó mang đến trong nháy mắt đã khiến đất đai trong phạm vi một ngghin mét hóa thành bụi.

Ngao Mông cảm nhận được một luồng sức mạnh không có cách nào nói rõ được, theo cánh tay ông ta bắt đầu lan tràn khắp toàn thân.

Ông ta thét lớn một tiếng, hai chân bấm chặ vào mặt đất, chống cự lại luồng sức mạnh lao đến như dời núi lấp biển này.

Cả một vùng đất rộng lớn phía sau không chịu nổi gánh nặng, bị dư âm của một quyền này chấn động đến nứt thành rất nhiều hố sâu.

Một giây sau, tất cả sức mạnh bỗng nhiên trống rỗng.

Ngao Mông còn chưa kịp thở phào một hơi, nắm đấm thứ hai của An Lâm đã lại rơi xuống!

Vẫn còn nữa!

Trong cơn giận dữ, Ngao Mông chọn cách dùng thân thể để đón lấy quyền kia của An Lâm, hai vuốt vạch ra một đường quỹ tích sáng chói màu xanh trên không trung, dùng tốc độ nhanh hơn nữa hướng về phía lồng ngực An Lâm như muốn xé rách nó ra!

Hai vuốt của ông ta phá vỡ ngọn lửa bảo vệ thân thể trực tiếp chạm vào trên người An Lâm, bạo phát ra một âm thanh sắc nhọn. Thần quang ngũ sắc lưu chuyển trên người An Lâm, đòn tấn công ẩn chứa sức mạnh của Phản Hư hậu kỳ này liền bị cản lại.

Trong lòng Ngao Mông cảm thấy kinh hãi, không ngờ nhục thể của An Lâm lại khủng bố đến như vậy.

"Phá cho ta!" Ông ta hét lớn một tiếng, hai vuốt lại được tăng sức mạnh Thần Đạo đến mức cao nhất.

Phụt.. Máu đỏ bắn tung tóe, sáu vết máu liền xuất hiện trên người An Lâm.

Cùng lúc đó, trên ngực Ngao Monga lại một lần nữa bị đập lõm, lục phủ ngũ tạng như bị quyền kình xoắn đến vỡ nát.

Một ngụm máu tươi phụt ra từ trong miệng Ngao Mông, cả người lại một lần nữa bay ngược về phía xa.

An Lâm cũng không ngừng lui về phía sau, sức mạnh Thần Đạo đang tàn phá bừa bãi ngay tại miệng vết thương trên ngực, khiến hắn cực kỳ không dễ chịu.

Thế nhưng hắn không hề có bộ dạng sợ hãi, mà ngược lại còn cười ha hả, một lần nữa lao về phía Ngao Mông.

Sau khi An Lâm nhìn thấy Ngao Mông bị thương nặng lại cứ như một kẻ phát điên tiếp tục dốc hết sức lao về phía chính mình, trong lòng không khỏi nổi lên hàn ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận