Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1297: An Lâm "treo máy"

Đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành cũng xông vào để thêm phần náo nhiệt.

Phải nói Liễu Minh Hiên vẫn cực kì lợi hại, hắn ra sức chém mấy đường kiếm cực mạnh, làm bị thương Quỳ ngưu và Chu Húc Trạch, lại còn trực tiếp nốc-ao hơn mười cường giả.

Sau đó, hắn đã bị một đống thuật pháp khổng lồ nuốt sống.

Lá chắn vàng bảo vệ lập tức xuất hiện chung quanh người hắn.

Không biết là ai bổ đao cuối cùng, nhưng chắc chắn mọi người đều là hung thủ...

"Không... Minh Hiên cứu em với... Á...!"

Một tiếng thét đầy đau đớn truyền tới.

Chu San nằm trên mặt đất, tóc tai bù xù, khóe miệng còn thấm máu tươi, dáng vẻ cực kì thê thảm.

Bà ta sợ thật rồi đó, bà ta không ngờ là đám sinh linh này lại hận bà ta tới như vậy, lúc đè vào đánh bà ta không hề nể nang gì luôn.

Hắn không nói lời nào thì may ra.

Một đám đại năng vây chung quanh, hừ lạnh, trào phúng và khinh thường Chu San.

"Hẹn gặp lại nhé, Liễu Minh Hiên, Chu San, tôi sẽ giữ lấy sự cố gắng của hai người để tiếp tục đi về trước." An Lâm nằm trong quan tài nói to một câu, còn phất tay chào tạm biệt nữa.

"Còn bảo chúng ta là một đám ô hợp nữa chứ, có núi dựa thì nghĩ là mình giỏi lắm à?"

Đặc biệt lúc này, An Lâm không cần làm bất kì chuyện gì cả, chỉ nằm trong quan tài mở miệng thôi, mà Liễu Minh Hiên và bà ta đã bị đánh hội đồng cho gần chết...

Lớp lá chắn màu vàng đã bao phủ xung quanh người bà ta, sợ là bà ta không ở đây lâu nữa đâu.

Hắn vừa nói xong, Chu San đã tức tới mức phun ra một ngụm máu tươi.

"Tôi còn chưa đánh đã tay đâu, sao mà sức chịu đựng yếu thế nhỉ."

"Nhìn coi bà ta đáng thương chưa kìa, không phải lúc nãy còn kiêu ngạo, còn hung hăng ngang ngược lắm à?"

Có đôi khi, miệng mồm nhanh nhẩu quá, rất dễ bị ăn đòn tập thể thế này.

Chu San chỉ vào An Lâm đằng xa, đang định để lại một câu cảnh cáo, thì một luồng sức mạnh không gian mãnh liệt đã bao lấy toàn thân bà ta, lập tức bà ta biến mất tại chỗ.

Chu San ôm lấy thân thể đầy vết thương của mình, mặt đầy vẻ sợ hãi và đau đớn nhìn đám đại năng đứng chung quanh mình.

Ngay sau đó, bà ta xuất hiện trong đại trận trị liệu của đại điện Vòm Trời.

Chu San hận An Lâm đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta sắp bị tức tới bật khóc luôn rồi. Giờ nhớ lại thì hình như mỗi lần bà ta có xung đột với An Lâm, thì bà ta chưa từng thắng thế lần nào cả, lần nào cũng mặt xám mày tro cả.

"An Lâm, cậu..."

Bên trong vùng trời Càn Khôn Ngộ Đạo.

Chu San tức tới bật khóc: "Hu hu hu!"

Cả đám cường giả đều vô cùng hài hoà sóng vai bước vào trong rừng đào.

Ngón tay Chu San vẫn còn vươn ra giữa không trung, nhưng đối diện bà ta lúc này là một con heo yêu đang lạnh lùng nhìn bà ta.

"An Lâm lão đại đừng sợ nhé, tôi sẽ bảo vệ anh mà!" Lam Tiểu Nghê lén lút truyền âm cho hắn, đôi mắt xanh biếc của cô còn lén quay lại nhìn An Lâm một cái.

"... nhớ kỹ chuyện này cho tôi!"

Ngay cả khi bây giờ hắn chỉ có thể nằm trong quan tài, tay trói gà không chặt, thì hắn cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Vừa có đạo lữ bảo vệ, lại vừa có thằng đệ bảo vệ, ngày tháng thế này không tệ chút nào.

Trong lòng An Lâm cũng an tâm hơn phần nào.

Heo yêu móc móc lỗ tai, khịt mũi vài cái hỏi: "Nhớ kỹ chuyện gì? Chẳng lẽ tôi với bà có chuyện gì mà tôi không biết à?"

"An Lâm, sau khi vào bên trong, chúng ta chính là kẻ địch, cậu phải cẩn thận tôi đấy nhé, ha ha ha..." Quỳ Ngưu cười vui như mở cờ, mặt lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.

Mặt An Lâm đen hết cả lên: "Tiền bối Quỳ Ngưu, tôi chỉ là một người nằm trong quan tài không thể nhúc nhích được gì, vậy mà ông cũng nhẫn tâm xuống tay à?"

"Đương nhiên là được rồi, giờ mà không lo ăn hiếp cậu, sau này ra ngoài muốn ăn hiếp cũng đâu có dễ." Quỳ Ngưu mặt cười vui vẻ trả lời, sấm sét toàn thân hắn chớp nháy liên tục, thấy An Lâm hoảng sợ, hắn lập tức nhún chân nhảy về phía lối vào.

Buộc cho Chu San nói một câu làm màu cũng không nói được hết, còn làm bà ta tức tới bật khóc, đúng là chuyện hiếm thấy.

Cảnh tưởng vung tay đánh nhau không nể mặt ai lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

Bởi vì mọi người vừa chung tay đánh Liễu Minh Hiên một trận, nên lúc này ai cũng không tiện ra tay đánh nhau giành quyền vào rừng hoa đào đầu tiên, hoặc là loại trừ các đối thủ khác.

Cả đám người đều đánh vô cùng thoải mái, lúc này họ tiếp tục đi vào phía rừng hoa đào.

"Đạo hữu An Lâm, câu yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ câu an toàn mà." Hồng Đấu dùng bàn tay thô to của mình vỗ vỗ lên quan tài, sau đó hắn quay đầu lại, nở một nụ cười cực kì đáng tin cậy.

Sau đó xoay người, chừa lại một cái bóng lưng to lớn cho An Lâm.

"Đã vậy, xin cảm ơn đạo hữu Hồng Đấu nhé." Xuất phát từ lễ phép, tuy rằng trong lòng An Lâm vẫn không yên tâm cho lắm, nhưng hắn vẫn nói cảm ơn.

"Nhớ đi theo sát sau lưng tôi, rừng hoa đào đằng trước chắc chắn có lạ thường, rõ ràng chúng ta ở ngoài có thể nhìn thấy người ở bên trong, nhưng người bên trong lại như hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ đi loanh hoanh tại chỗ." Hứa Tiểu Lan cầm chặt kiếm Long Tước trong tay, đi tuốt đằng trước, nhưng cũng không quên mở miệng căn dặn Hống Đầu.

Hồng Đấu gật đầu, cõng An Lâm trên lưng, cũng đặt chân bước vào trong rừng hoa đào.

Vừa bước chân vào rừng hoa đào, cảnh tượng trước mặt họ lập tức biến ảo khôn lường, đồng thời còn có một sức mạnh không gian cực mạnh, làm trời đất vặn vẹo xoay tròn.

"Đây không chỉ là mê trận và sát trận đơn giản đâu, nó còn có cả đại trận không gian nữa đấy!"

Sắc mặt Hồng Đầu lập tức thay đổi, sợ tới mức la lên.

Lần thứ hai nhìn về phía trước, Hồng Đấu phát hiện bóng Hứa Tiểu Lan đã hoàn toàn biến mất.

Hắn than thở, mà so ra ăn dưa thì còn có trò hay để xem, nếu tính đúng ra thì hắn thế này là tro máy mợ rồi, cả tư cách ăn dưa cũng không có luôn ấy, chỉ có thể đứng yên một chỗ thôi.

"Ai, xem ra trận chiến tranh giành bàn đào này, mình đã định trước sẽ làm một khán giả quần chúng ăn dưa rồi."

An Lâm đương nhiên cũng bị đầy bi kịch té lăn lốc xuống đất theo quan tài.

Vừa nãy Hồng Đấu còn đang cõng quan tài sau lừng, dùng cái Hồng Đấu đã biến đâu mất tăm.

"Sau khi vào rừng hoa đào này, cứ như là xuyên qua một thế giới khác vậy, mỗi một thể sinh mệnh đều bị ép phải tách ra, có cần khoa trương tới vậy không." An Lâm lên tiếng oán trách.

Thật đúng là làm người ta tuyệt vọng.

Hồng Đấu: "???"

Ầm ầm!

Như thể vừa bị sét đánh, Hồng Đấu muốn phát điên la làng: "A... An Lâm! Cậu ở đâu vậy? Trời ạ... tôi làm mất cậu ấy rồi!!"

Giờ này khắc này, An Lâm còn muốn phát điên hơn cả Hồng Đấu luôn đấy.

Trên một con đường với mặt đất phủ kín những cánh hoa đào, có một cái quan tài bằng Huyết Ngọc lẳng lặng nằm yên.

An Lâm đang nằm tại quan tài bên trong, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

"Thả tôi ra ngoài với... ai đó mau cứu tôi ra ngoài với!"

An Lâm muốn điên mất thôi, sức mạnh của hắn còn chưa khôi phục lại bao nhiêu cả, hoàn toàn không thể đẩy cái quan tài cấp bậc tiên khí này ra được. Nói một cách khác, hắn đã bị nhốt cứng trong quan tài này!!

Trong hoàn cảnh nguy cơ bao vây tứ phía, hắn chỉ có thể năm yên trong quan tài như chết rồi, thế có khác gì đang đùa giỡn hắn đâu chứ!

Kết quả, hắn chỉ vỗ được vào cái mông của mình chụp đến chính mình mông.

Hắn muốn vươn tay vỗ vỗ cái quan tài trên lưng mình, xêm như an ủi.

"An Lâm, đừng hoảng sợ nhé, tôi... tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!" Như nhận ra được nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, Hồng Đấu vội vàng trấn an An Lâm trong quan tài.

Thật quá đáng!!

Đại trận không gian cấp bậc Hợp Đạo, dùng để đối phó với đám người cảnh giới bị đè ép xuống chỉ có Đạo Chi Thể cấp mười như họ..

"Nguy rồi, từ bên ngoài nhìn vào, là một điểm nối không gian khác, nhưng khi đi vào bên trong, lại là một điểm nối không gian khác nữa..." Hồng Đấu cảm thấy chuyện này không ổn chút nào, trận pháp trước mắt này còn mạnh hơn và cao cấp hơn những gì họ nghĩ, nó ít nhất cũng là đại trận khogn6 gian cấp bậc Hợp Đạo.

Mười mấy phút sau.

"Sư phụ, sư phụ! Thầy mau nhìn kìa, đằng trước có một cái quan tài màu máu kìa!"

Một giọng nói giòn tan đầy hưng phấn vang lên.

"Đồ nhi con phải cẩn thận đấy, trong quan tài đó, chắn là ma vật nào đó bị phong ấn bên trong đại trận này, là một cái bẫy cực kì nguy hiểm, chúng ta không nên động vào nó đâu!"

Một giọng nói có hơi già nua vang lên, lời nói ra còn khá là có lý nữa chứ.

Trong lòng An Lâm không ngừng oán thầm, ma vật cái đầu ông đấy chứ, cả nhà ông toàn là ma vật cả.

Thứ bị phong ấn trong quan tài, rõ ràng là một thiếu niên phong độ đẹp trai, phong thái ngời ngời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận