Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1188: Hoàn cảnh khó khăn của Tiêu Đồ và biện pháp giải quyết

Các cao thủ của Long tộc đang lặng lẽ chờ đợi ánh sáng triệu hồi.

Hai ngày thử luyện này đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ bây giờ đã không còn lòng tranh đấu gì nữa.

Huống hồ còn truyền ra một tin tức mà trên cơ bản đã được xác thực, đó là dù có giết chết sinh linh Long tộc thì Long chi lực cũng không chuyển hóa ngược lại lên trên người giết rồng nữa, nên là còn đánh làm cái mịa gì!

Trừ khi hai bên có mối hận thề sống thề chết với nhau, nếu không tất cả mọi người đều chọn cách tránh xa nhau ra một chút, đề phòng phía bên kia.

Trên viên gạch đen to lớn của An Lâm, mấy vị đại năng của Long tộc đang thương lượng một chuyện vô cùng quan trọng.

Chuyện đó chính là Tiêu Đồ nên trở về đại lục Thái Sơ như thế nào!

Bởi vì, không giống với những sinh linh khác trên chiến trường này, ông là đi lạc từ đại lục Thái Sơ đến đây, do liên kết giữa đại lục Thái Sơ và nơi này là chặt chẽ nhất.

Có điều ông không đi vào từ cửa không gian nối liền hai giới, cho nên ánh sáng triệu hồi sẽ không có phần của ông! Sau khi tất cả cao thủ Long tộc ở đây trở về, khả năng cao là ông sẽ bị vất lại đây, lẻ loi một mình...

Tiêu Đồ tức giận nói: "Cút! Ông như thế là đang buộc tôi không nghe theo di huấn của tổ tiên sao? Long tộc không được học tuyệt học của dòng tộc khác họ, tuyệt đối không được có truyền thừa hỗn hợp, không được có quan hệ thầy trò với người khác họ."

Tiêu Trạch đã không có cách nào để ký kết khế ước được nữa, như vậy, dưới tình huống không vi phạm tổ huấn, trong những người ở đây, để An Lâm là nhân loại trở thành đồ đệ của ông cũng là một lựa chọn không tệ.

Hắn đường đường là Kiếm Tiên tuyệt thế, cả đời không thua kém ai bao giờ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bái sư.

Đáng tiếc khế ước thầy trò chỉ cho nhận một người thầy.

Tiêu Đồ kích động vô cùng: "An Lâm tiểu hữu, một thân tuyệt học của tôi không ai thừa kế, hay cậu làm đồ đệ của tôi đi! Tôi sẽ đem một thân tuyệt học Bất Tử Bất Diệt này truyền hết lại cho cậu, đảm bảo sau này cậu có muốn chết cũng không chết được!"

"Ngài nhìn Tiêu Trạch kia kìa, dưới sự dạy dỗ của tôi sống đến vô cùng dễ chịu, còn lĩnh ngộ ra lực lượng thần đạo lợi hại vô cùng. Còn có Đề Na và Tuyết Trảm Thiên đồng hành cùng tôi trở lại từ Thái Sơ Cổ Vực đều nhanh chóng đột phá Phản Hư, rõ ràng là con người tôi rất vượng đồ đệ, vượng thú sủng mà!" An Lâm vỗ ngực đắc ý nói.

Nhưng cũng may là chuyện này còn chưa nghiêm trọng đến mức không có biện pháp giải quyết.

Nhưng An Lâm lại từ chối yêu cầu của ông không chút do dự.

An Lâm tức giận nói: "Cút!"

Mà cái biện pháp này An Lâm đã từng thực hiện một lần ở đại lục Thái Sơ.

Tiêu Đồ có chút tiếc nuối liếc nhìn Tiêu Trạch, nếu Tiêu Trạch không có khế ước thầy trò với An Lâm thì tốt quá, ông ưng nhất là đứa bé này...

Không hiểu sao An Lâm dám nói ra những lời như thế, không biết da mặt phải dày thế nào mới làm được vậy?

Ngao Mông đứng ở một bên lại cung cung kính kính: "Tiền bối Tiêu Đồ, ngài xem ở chỗ này đây đều là con trai con gái của tôi cả, người người đều là thiên tài, thực lực cao cường, tư chất trác tuyệt, hay là ngài châm chước một chút?"

Khi ánh sáng giữa hai giới tiến hành triệu hồi thì có thể mang đi sinh linh mà nó đưa vào cùng những sinh linh đã ký kết khế ước, có liên hệ trực tiếp. An Lâm từng dùng cách đó mang Tiêu Trạch, Đề Na và Tuyết Trảm Thiên rời khỏi Thái Sơ Cổ Vực.

"Tiền bối Tiêu Đồ, hay là ngài làm đệ tử của tôi đi, không thì làm thú sủng cũng được?"

Khóe miệng Tiêu Đồ co quắp lại.

Có ký kết khế ước hay không, đối với An Lâm mà nói, thì chẳng có chút ảnh hưởng nào đến hắn.

Một màn này chọc cho Tiêu Đồ giận sôi lên.

"Người có thể vá trời có trâu bò hay không?" Tiêu Trạch hỏi.

Nhưng vào giờ phút này, bởi vì An Lâm và Tiêu Đồ ai cũng không chịu nhường ai nên vẫn chưa xác định nổi.

"Người biết điều khiển thiên lôi có vĩ đại hay không?" Tiêu Trạch hỏi tiếp.

Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản.

Tiêu Đồ nhìn các đại năng Long tộc đang đứng xung quanh, một vài người nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thấy thế yên lặng gật đầu một cái, hiển nhiên là ai cũng biết sự thật này.

"Danh hiệu Tôn Giả Độ Hóa của An Lâm đã vang dội khắp toàn bộ đại lục Thái Sơ, ngài có thể hỏi bất kỳ một vị đại năng Long tộc nào đó đang ở nơi này, bọn họ đều biết cả." Tiêu Trạch tự hào nói.

Tiêu Đồ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "An Lâm còn có thể điều khiển thiên lôi?"

"Dù sao tôi cũng không gấp, tiền bối Tiêu Đồ ngài cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi." An Lâm nằm trên gạch đen, thoải mái nhàn nhã huýt sáo, thích ý đến híp mắt.

Tiêu Đồ gật đầu công nhận: "Trâu bò."

"Đó, sư phụ có thể vá trời, ngài có thấy người tài giỏi hay không?" Tiêu Trạch lại hỏi.

Tiêu Đồ đã bắt đầu hiểu điều Tiêu Trạch muốn nói rồi, nhưng cũng chỉ có thể chật vật mở miệng thừa nhận: "Tài giỏi."

Không sai, bây giờ ông mới là người phải gấp!

Tiêu Đồ nhướng mày một cái: "Đổi sang góc độ nào?"

Thấy bộ dạng rối rắm không thôi kia của Tiêu Đồ, Tiêu Trạch cũng không đành lòng, đi lên khuyên bảo: "Tiền bối Tiêu Đồ, ngài cũng không cần cảm thấy mất mặt lắm đâu, làm đồ đệ của sư phụ thật ra rất tốt, ngài chỉ cần đổi góc độ suy xét vấn đề mà thôi.'

Ánh sáng triệu hồi vừa xuất hiện, hắn có thể lập tức phủi mông bỏ đi.

Tiêu Đồ nói: "Vĩ đại!"

Tiêu Trạch buông tay: "Sư phụ tôi vừa có thể vá trời vừa có thể điều khiển thiên lôi, ngài có thể bái một người toàn tài như thế làm thầy thì mất mặt chỗ nào?"

Tiêu Đồ cắn răng: "Nhưng mà... Nhưng mà cậu ta chỉ là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần thôi đó..."

"Tu sĩ cảnh giới Hóa Thần có thể làm đến mức độ này chẳng phải càng trâu bò hơn sao?" Tiêu Trạch hỏi ngược lại.

Tiêu Đồ há miệng, muốn nói gì đó rồi lại không nói ra lời.

Vì lời nói này... Mịa nó, đúng quá là đúng luôn!

"Nhưng mà... Nhưng mà cậu ta còn nhỏ như vậy, tôi lại là một Long tộc đã sống vô số năm, sắp thành lão tổ đến nơi rồi..." Tiêu Đồ vẫn cố chống cự lần cuối.

Tiêu Trạch mỉm cười nói: "Cảm thấy tuổi tác không thích hợp hả? Tôi cũng giống như ngài mà. Đã sống rất nhiều cái vạn năm rồi! Hơn nữa tôi cũng không ngại nói cho ngài biết, mấy thú sủng của sư phụ tôi, còn cả nô bộc nữa, không có ai ít tuổi hơn người! Dù sao... Sư phụ tôi năm nay mới hai mươi tuổi à!"

"Sư phụ tôi mới hơn hai mươi tuổi đã tài giỏi hơn vô số tên sống cả vạn năm như mấy người, thử hỏi loại yêu nghiệt tuyệt thế này, tiên duyên và tiền đồ đã không thể đo lường nổi, ngài thật sự không muốn đi theo sao?"

Lời của Tiêu Trạch... Như sấm đánh bên tai, thác xối vào đầu.

Tiêu Đồ há to miệng, trong nháy mắt đó đã bắt đầu do dự: "Tôi sống vô số vạn năm lại không sánh bằng một tiểu bối mới hơn hai mươi... Chẳng hiểu sao, sau khi nghe cậu nói, đột nhiên tôi cảm thấy..."

"Tự ti cũng không sao cả, sư phụ không ngại đâu mà! Sư phụ vĩ đại của tôi nguyện ý thu ngài làm đồ đệ, mang ngài đi khám phá một thế giới tu tiên mới tinh!" Tiêu Trạch kích động lừa người.

Tiêu Đồ là đồ đệ...

An Lâm là sư phụ.

Cứ thế, An Lâm và Tiêu Đồ vui vẻ thành lập khế ước thầy trò với nhau.

Con ngươi của Ngao Mông và Ngao Tình Ngọc trừng to đến mức sắp rớt cả ra ngoài.

Mấy người Hứa Tiểu Lan và Long Ngạo Thiên đều hấp tấp hít lấy một hơi khí lạnh, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đầu mình không đủ dùng rồi.

Cái gì đang xảy ra thế này?

Đang yên đang lành sao lại biến thành Tiêu Đồ xin làm đồ đệ của An Lâm rồi?!

Thế giới này điên rồi sao?!

Tiêu Đồ bị tẩy não thành công rồi này!!

Lúc này An Lâm chủ động đi tới, trên khuôn mặt là nụ cười mỉm hiền hòa: "Chỉ cần ông thành tâm thành ý bái tôi làm thầy thì tôi sẽ không ghét bỏ ông tuổi tác quá lớn, chỉ cần ông không từ bỏ trái tim tu tiên hỏi đạo là được."

Tiêu Đồ kích động gật đầu: "Yên tâm đi, tôi dừng lại ở Phản Hư đỉnh phong lâu như vậy, là do hoàn cảnh ép buộc mới không thể vào Hợp Đạo, tôi nhất định sẽ không khiến cậu mất thể diện!"

An Lâm gật đầu: "Được!"

Bầu không khí hiện tại yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Trên mặt Tiêu Trạch lại có vẻ khó xử: "Nếu không, ngài đi qua xác nhận với sư phụ chút đi..."

"Có thật thế không?" Hơi thở của Tiêu Đồ trở nên dồn dập, "An Lâm thật không ngại tôi, bằng lòng thu tôi làm đồ đệ thật à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận