Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1036: Cổ mộ dưới đáy biển Vẫn Thần

Sóng lớn mãnh liệt trên đại dương ngưng lại trong nháy mắt.

Mây đen và sấm sét vang dội trên bầu trời cũng như bị cố định.

Tất cả đều trở nên bất động.

Chỉ có hai tấm bản đồ kỳ lạ phân giải, sau đó bắt đầu bắn ra sức mạnh, một cột sáng màu trắng nối liền trời đất, đâm thẳng vào lòng biển cả.

Ầm ầm...

Cột sáng khuấy động nước biển hơn nghìn dặm.

Trên đại dương bao la có một vòng xoáy to lớn vô cùng bắt đầu xuất hiện.

"Đi thôi."

Lam Tiểu Nghê nhìn người đàn ông ở phía trước, mím cánh môi hồng phấn óng ánh, vụng trộm nuốt nước miếng một cái, đôi mắt lộ ra sự nhút nhát như con mèo con, trong lòng không ngừng suy nghĩ sau khi tiến vào cổ mộ, thì phải làm như thế nào, mới có thể chạy thoát nanh vuốt ma quỷ của An Lâm.

Trải qua muôn năm tháng, nhưng không bị mài mòn chút nào.

Càng đi sâu về phía trước, dòng nước chảy xiết do vòng xoáy gây ra dần dần biến mất, chỉ còn sự yên tĩnh và tối tăm là tồn tại vĩnh viễn. Nếu như không có cột sáng chiếu rọi, bọn họ thậm chí không nhìn thấy sinh linh biển cả xung quanh.

An Lâm ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, mượn ánh sáng của cột sáng, có thể lờ mờ nhìn thấy có một cánh cửa lớn màu lam đóng chặt, đứng yên lặng dưới đáy biển, mặt ngoài cực kỳ bóng loáng sạch sẽ.

Cho dù con đường phía trước long đong, khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cô đại diện cho Linh Ngư tộc, gánh vác tương lai của toàn bộ chủng tộc, thì vẫn phải liều mạng chiến đấu.

Nhất định đừng để ý tới cô, hoàn toàn bỏ lơ cô là tốt nhất!

An Lâm nói tạm biệt với Đề Na, Cốt Ngọc Tiên Trùng, bắt đầu bay về phía trung tâm vòng xoáy.

"Ừm, chỗ kia chắc là cửa vào rồi." An Lâm khẽ gật đầu, bắt đầu đi ra cột sáng, đi tới trước cửa cổ mộ.

Hai người tiến vào cột sáng màu trắng, đi dọc theo thông đạo cột sáng màu trắng, đi một đường về phía đáy biển.

Lam Tiểu Nghê nghiến chặt răng, yên lặng đi theo sau An Lâm.

Cũng không biết đã đi xuống bao lâu, cuối cùng đã đáp xuống đáy biển.

Thân thể mềm mại của Lam Tiểu Nghê run rẩy, ánh mắt có chút trốn tránh: "Sao... Sao vậy?"

Cảnh tượng xung quanh trở nên an tĩnh lại, tiếng dòng nước cũng dần dần biến mất.

"Cô, đi vào trước." An Lâm mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê nhắm mắt theo sau lưng, không nói một lời. Trong lòng cầu nguyện lão đại trước mắt,

Kết quả, An Lâm bỗng nhiên dừng bước, ngoái nhìn nhìn về phía Lam Tiểu Nghê.

"Được... Được!"

Đường đường là công chúa Linh Ngư tộc, là hòn ngọc quý trên tay tộc trưởng Lam Tiên Dương, có từng chịu uất ức như thế này sao? Cô lại không thể khuất phục, đánh cược tôn nghiêm của Linh Ngư tộc, cũng không thể ép dạ cầu toàn như thế này!

Lam Tiểu Nghê đi đến trước cổng chính, duỗi hai tay ra dán chặt lấy cửa, muốn đẩy ra.

"Tại sao anh có thể làm thế..." Nhân Ngư công chúa vô cùng uất ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Lam Tiểu Nghê hét lên một tiếng, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Đôi mắt xinh đẹp của Lam Tiểu Nghê mở trừng trừng, đang muốn nổi giận, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của An Lâm, lại giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu, lòng cũng trở nên lạnh lẽo...

Lại nói, nếu truyền tống không gian vào trong cổ mộ, vậy chúng nó để cửa ở chỗ này, có tác dụng quái gì?!

Đây là tiến vào trong cổ mộ rồi sao?

An Lâm nhìn tới trợn mắt hốc mồm.

Cô biết mình bị An Lâm làm bia đỡ đạn dò đường.

Không ngờ cánh cửa như bức tường không thể phá vỡ, bất kể cô dùng lực như thế nào, cũng không thể đẩy ra.

Lam Tiểu Nghê hơi nhíu mày, đang định sử dụng những cách khác, đầu cá và đầu rùa bên cạnh cửa đồng thời bắt đầu chuyển động, Lam Tiểu Nghê nhìn tới mức há mồm, một luồng sức mạnh không gian kinh khủng truyền đến.

"A...!"

"Đừng có lề mề, nhanh đi!" An Lâm lớn tiếng quát.

Vì tương lai Linh Ngư tộc, cô tình nguyện chịu nhục...

Nhịn một lần gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.

Lam Tiểu Nghê cắn chặt đôi môi mỏng, cúi đầu đi tới trước An Lâm.

Đang do dự có nên đứng ngay trước cửa như Lam Tiểu hay không, thì cái đầu cá và đầu rùa giống như có cảm giác, đưa mắt nhìn sang An Lâm, há miệng ra.

"Đờ mờ!"

An Lâm hô lên một tiếng, cảm giác trời đất quay cuồng ập tới!

Dịch chuyển không gian mãnh liệt.

Hai mắt trở nên rõ ràng lần nữa, hắn đã đi tới một vùng thế giới kỳ lạ.

Bầu trời u ám, có ánh sáng bao phủ cả vùng.

Vô số cổ kiếm cắm ngược ở phía trên mặt đất, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Cảm giác sắc bén, thê lương, hoang vắng, bao phủ không gian xung quanh.

"Kiếm chế vô tận?!" Hai mắt An Lâm sáng ngời, vô cùng hưng phấn.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, đi tới trước thanh kiếm to lớn, cực kỳ dứt khoát cầm lấy dây chuyền, thu vào nhẫn không gian.

"Hừ, toàn là mấy thanh kiếm rởm, không có một thanh nào đánh được."

Tất cả phi kiếm đều nổ tung.

Rầm rầm rầm!

Vô số phi kiếm theo sau bóng người kia, người đàn ông quay người thoáng nhìn, chỉ dùng một chưởng vỗ về phía những phi kiếm kia, sức lực cũng đủ để khiến hư không vặn vẹo.

Lúc này, bóng người kia đã vượt qua Lam Tiểu Nghê, xông lên phía trước!

"Cô ta đang đánh cái gì đấy?" An Lâm sửng sốt một chút, đi về phía Lam Tiểu Nghê rồi đưa mắt nhìn, hai mắt dần dần phát sáng...

Đuôi cá của Lam Tiểu Nghê đong đưa, mỗi một lần nhảy nhót, thì đều có thể khuấy lên gợn sóng, thân thể nhanh chóng vọt qua hư không, giống như bơi về phía trước trong nước.

Từng thanh cổ kiếm giống như bị kích thích, mang theo kiếm thế động trời, bay chém về phía Lam Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê uốn vòng eo linh hoạt, tránh né phi kiếm đánh chém, thật sự không trốn tránh được, nên dùng hai tay chứa sức mạnh của nước đẩy ra.

"Sắp rồi, tuy uy năng của những phi kiếm này cực kì kinh khủng, nhưng tôi còn có thể miễn cưỡng chống đỡ."

"Còn có mấy trăm mét thôi, sợi dây chuyền kia là của tôi!" Lam Tiểu Nghê dùng ánh mắt nóng rực nhìn chỗ cách đó không xa, nơi đó có một thanh cổ kiếm to lớn cắm ngược, trên chuôi cổ kiếm có buộc một sợi dây chuyền màu lam.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một luồng năng lượng cực kỳ kinh khủng cuốn đến từ phía sau.

"A...!" Lam Tiểu Nghê hét lên một tiếng, vội vàng né tránh.

Sức mạnh của nước tinh xảo va chạm với cổ kiếm, phát ra tiếng ầm động trời.

Vô số cổ kiếm trên mặt đất phóng lên trời, chủ động tấn công Lam Tiểu Nghê!

An Lâm ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện Lam Tiểu Nghê đang bay về một hướng khác, tay trắng xoay chuyển, bắn ra lấy từng cái thuật pháp mạnh mẽ.

Cách đó không xa truyền đến dao động năng lượng mạnh mẽ.

Rầm rầm rầm...

Hắn có thể cảm nhận được, mỗi một thanh cổ kiếm có lẽ đều có chinh chiến và máu tươi, có lịch sử của nó. Khi vô số cổ kiếm tụ tập cùng một chỗ, kiếm thế tích lũy được thậm chí có thể đâm thủng khung trời!

Lam Tiểu Nghê: "..."

An Lâm hài lòng gật đầu, rồi lại nhìn thấy Lam Tiểu Nghê đang nhìn mình.

"Cô trừng tôi làm gì?" An Lâm cau mày nói.

"Không có... Không có gì hết?" Lam Tiểu Nghê bị dọa đến mức không ngừng lắc đầu phủ nhận, ngay cả ngực cũng rung một cái theo, cưỡng ép áp chế sự bi thương và tức giận trong lòng, uất ức vô cùng.

Giật đồ một cách quang minh chính đại như thế này, sau khi giật xong còn không có một chút cảm giác tội lỗi nào, loại đàn ông này, nếu là Lam Tiểu Nghê của trước kia, chắc chắn sẽ băm hắn thành tám mảnh!

"Không có gì thì cũng đừng trừng người tôi bậy bạ, nếu không thì tôi còn tưởng rằng tôi làm chuyện gì khiến người người oán trách đấy." An Lâm thành khẩn mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê kinh ngạc, chẳng lẽ chính anh cũng không biết mình làm gì ư?

Sau khi cất sợi dây chuyền kia, cổ kiếm xung quanh trở nên yên tĩnh lại.

An Lâm có chút mờ mịt mà nhìn bốn phía, tạm thời không tìm thấy có chỗ nào đặc biệt.

Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn sang Lam Tiểu Nghê, lại nở nụ cười không có ý tốt lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận