Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2036: Tiểu Tà ra tay

Hồng Linh sợ ngây người: "Lực lượng của trời? Anh..anh không đùa chứ?"

Tiểu Hồng Linh biết rất rõ lực lượng của trời đại biểu cho cái gì, đó chính là sức mạnh của Thiên Đạo, cô chỉ là một tu sĩ Phản hư bình thường làm sao có thể đạt được năng lực đặc biệt như vậy?

"Sẽ không nhầm đâu, tôi tiếp xúc với loại năng lực này không chỉ một hai lần đâu, thật không ngờ sức mạnh của cô lại là cái này." An Lâm cũng rất ngạc nhiên.

Thiên Nhân tộc biết sử dụng lực lượng của trời cũng là do Thiên Đạo ban cho bọn họ năng lực đó. Theo như các tu sĩ, chỉ có Thiên Đế mới biết sử dụng lực lượng của trời, bởi vì Thiên Đế lĩnh ngộ sâu sắc Thiên Đạo mới có thể dùng lực lượng của trời. Thế thì Thần Đạo của Tiểu Hồng Linh sao có thể là lực lượng của trời đây?

"Nhưng mà...Thần Đạo của tôi chẳng phải là biến thành người trưởng thành sao? Cũng chỉ có tác dụng biến lớn thôi mà."

An Lâm cũng lúng túng, kết quả này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Đúng vào lúc này, sau lưng hắn đột nhiên có ánh sáng màu đen nhánh chợt loé, sau đó một mùi thơm mát nhàn nhạt truyền tới, một tiểu loli xinh xắn xuất hiện bên người hắn.

Tiểu loli mặc váy màu đen, mái tóc đen nhánh, đôi mắt cá chết đen như mực, còn có gương mặt mũm mĩm trắng mịn tròn vo.

"Cút!" Tiểu Tà lạnh lùng nói.

Vô cùng kích thích!

Dáng người Tiểu Hồng Linh không cao, còn thấp hơn Tiểu Tà một cái đầu, nhưng cô cảm thấy Tiểu Tà rất đáng yêu, trong lòng dâng lên một trận rung động.

Loại xúc cảm này thật thích, rất mềm mại.

Tiểu Tà không nói gì, đôi mắt cá chết vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Linh.

Roạt!

"Tiểu Tà, nhóc ra đây làm gì?" An Lâm hơi kích động hỏi.

"Buông tôi ra!"

"Wow, thật là đáng yêu!" Tiểu Hồng Linh cũng ngẩng đầu, mắt đẹp chớp động nhìn về phía Tiểu Tà.

Đúng vậy, tiểu loli đáng yêu đã lâu không gặp này chính là kiếm linh Tiểu Tà của hắn.

"Nhóc còn chưa nói vì sao lại đột nhiên đi ra đây, nhớ tôi rồi hả?" An Lâm nhanh hơn một bước ôm Tiểu Tà vào lòng, xoa nắn gương mặt của Tiểu Tà như nhào bột mỳ vậy.

"Ui da! Đau quá đi!"

"Tông chủ An Lâm, đây là kiếm linh của ngài sao? Có thể cho tôi sờ một cái hay không?" Tiểu Hồng Linh nhìn gương mặt của Tiểu Tà, sắp không khống chế được hai tay. Gương mặt mập mập tròn tròn như vậy nhất định sờ rất thích nha!

"Có buông tôi ra hay không?"

"Không buông!"

Kiếm Thắng Tà tàn nhẫn đâm vào eo An Lâm, máu tươi chảy ra.

"Là người được Thiên Đạo thiên vị." Tiểu Tà lạnh lùng nói.

"Tôi hiện ra bản thể bởi vì cô." Tiểu Tà chỉ ngón trỏ nhỏ xinh về phía Tiểu Hồng Linh, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần non nớt "Tôi biết cô là cái gì."

"Cô nghĩ kỹ đi, phần lớn sinh linh đều truy cầu cái gì?" Tiểu Tà bỗng nhiên nói.

An Lâm cười ha ha, nhưng vẫn không chịu buông lỏng hai tay.

Tiểu Tà nhìn cô bé ba bốn tuổi trước mặt, nghiêm túc nói: "Cô vừa sinh ra đã có được sự bất tử, vĩnh viễn không bao giờ già đi, mãi mãi giữ bộ dạng của đứa trẻ ba bốn tuổi, dùng trạng thái sinh mệnh hoàn mỹ nhất mà sinh tồn, lực lượng sinh mệnh của cô cũng không vì năm tháng trôi qua mà yếu đi."

"Buông, buông, buông! Lâu lắm rồi không gặp, thật là làm người ta nhớ nhung mà."

"Tiểu Tà đã nói như vậy thì đó là sự thật, Tiểu Hồng Linh, cô luôn giữ bộ dạng đứa bé ba bốn tuổi, không mất đi bất kỳ bản nguyên sinh mạng nào." An Lâm dùng công pháp Thanh Mộc Trường Sinh dò xét thân thể Tiểu Hồng Linh, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói.

Tiểu Hồng Linh nghe mà trợn mắt há miệng: "Lực lượng sinh mệnh của tôi sẽ không yếu đi sao?"

"Đây là ước mong cả đời của tất cả sinh linh, vậy mà cô mới ba bốn tuổi đã có được rồi, chẳng phải là Thiên Đạo thiên vị cô đó sao?"

Hai mắt Tiểu Hồng Linh sắp rớt ra ngoài đến nơi, An Lâm đường đường là Chiến Thần oai phong cao lớn, vậy mà lại bị thương? Kiếm linh này quả không đơn giản chút nào.

Mắt Tiểu Hồng Linh mơ mơ màng màng, những vẫn mở miệng nói: "Truy cầu...truy cầu tận cùng của đạo? Truy cầu sự siêu thoát?"

"Sai!" Lúc này Tiểu Tà lắc đầu, hai con ngươi trở nên thâm thuý, chậm rãi nói: "Hàng tỷ sinh linh trên thế gian, dù là sinh mệnh có trí tuệ cao hay không có trí tuệ cũng đều truy cầu sự sống, thứ mà bọn họ truy cầu, chính là sự bất tử."

An Lâm nghe Tiểu Tà giải thích như vậy, khẽ gật đầu đồng tình.

An Lâm nhất thời thấy thú vị, hỏi: "Cô ta là cái gì?"

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hồng Linh chính là không tin, lắc đầu nói: "Không thể nào, tôi không thể trưởng thành, hơn nữa thân thế còn thê thảm như vậy, làm sao có thể là người được ông trời chiếu cố đây?"

"Đúng vậy. Cô là sinh linh nhận được thiên vị đặc biệt của ông trời." Tiểu Tà gật đầu, nói: "Tôi nhìn thấy cô, nghe được những gì cô kể, trong đầu tôi liền hiện lên đoạn tin tức này."

"Người được Thiên Đạo thiên vị?" An Lâm và Tiểu Hồng Linh đồng thời ngẩn ra, lẩm bẩm nhắc lại một lần.

"Nhưng mà tôi muốn lớn lên cơ, đây là nguyện vọng từ bé đến giờ của tôi, ông trời không thể để tôi đủ mười tám tuổi rồi mới bất tử sao?" Tiểu Hồng Linh uất ức nói.

"Thiên Đạo làm sao biết cô muốn lớn lên chứ? Chẳng qua chỉ đơn giản muốn ban cho cô khả năng bất tử mà thôi. Sau này nó biết được nguyện vọng của cô, nên Thần Đạo của cô mới là lớn lên đó." Tiểu Tà nói.

Một câu này thức tỉnh người trong mộng.

Tiểu Hồng Linh và An Lâm đều ngây dại.

Má nó! Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

"Đó cũng là lý do cô càng mắng ông trời thì tu vi của cô càng tăng lên. Bởi vì lúc cô mắng Thiên Đạo, ý thức của Thiên Đạo sẽ cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực của cô. Nó quan tâm đến cô, nhưng nó lại không phải một sinh mạng độc lập, nó cũng không biết cô nghĩ gì, chỉ còn cách dùng phương pháp đơn giản trực tiếp làm cô vui vẻ, đó chính là làm tu vi của cô tăng lên nhanh chóng." Tiểu Tà tiếp tục giải thích.

An Lâm kinh ngạc.

Còn Tiểu Hồng Linh chu ra cái miệng nhỏ nhắn.

Tiểu Tà giải thích như vậy nghe rất kỳ lạ nhưng tại sao lại có vẻ chân thực như vậy?

"Bây giờ cô cẩn thận suy nghĩ lại quá trình tu hành của cô xem, có phải những năm gần đây vận khí của cô rất tốt, gặp nhiều kỳ ngộ đúng không?" Tiểu Tà tiếp tục hỏi.

Tiểu Hồng Linh khó khăn gật đầu một cái, cô lấy ra một thanh Tiên kiếm cao cấp có dao động thủy hỏa từ trong ngực, nói: "Lúc tôi rèn thanh kiếm này bị thiếu hai Tiên vật thuần tính thủy và hỏa, đúng lúc gặp hai con thú dữ cấp Phản Hư chạy đến Lưu Vân phá hoại, giết bọn nó xong thì tôi lấy được hai món đồ này. Còn có rất nhiều chuyện nữa, ví dụ như: tôi rơi xuống vách núi nhặt được bí tịch tiên pháp, gặp được tiên nhân sắp chết nên được thừa kế tài sản của đối phương, giết thú rừng thì nhặt được bản đồ bảo tàng trong bụng chúng nó."

An Lâm nghe mà cằm muốn rớt xuống đất. Những thứ chuyện ly kỳ Tiểu Hồng Linh gặp, tại sao hắn chưa gặp một lần nào?

"Thấy chưa? Đó cũng do Thiên Đạo chiếu cố nên cô mới gặp may nhiều như vậy."

Tiểu Tà nói chắc như đinh đóng cột.

"Nhưng mà, nếu như Thiên Đạo thật sự chiếu cố tôi, sao bây giờ tôi mắng nó, nó lại không cho ta tu vi nữa? Chẳng lẽ nó không thích tôi nữa?" Tiểu Hồng Linh hiếm khi lộ ra vẻ đau thương.

Tiểu Tà cười: "Một tình yêu đơn phương không có hồi đáp, tất nhiên sẽ đến lúc nhiệt tình không còn nữa. Đều do cô không chịu thay đổi phương thức sống chung với nó."

"Đổi phương thức khác?" Tiểu Hồng Linh chớp chớp đôi mắt to tròn.

Tiểu Tà cười một tiếng, chỉ bầu trời nói: "Mắng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cô thử khen ngợi nó xem sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận