Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1426: Sức hấp dẫn của thánh huyết

"A a a... " Chàng trai Huyết tộc thống khổ che trái tim của mình lại.

Đồng thời, sự sống của hắn đang bị rút đi nhanh chóng.

An Lâm thấy một màn như vậy, trong lòng có dự cảm không ổn. Xem ra chàng trai cảnh giới Phản Hư trung kỳ này không cách nào thừa nhận máu của hắn?

Chàng trai Huyết tộc còn đang giãy giụa, lúc trước thoải mái từng nào, thì bây giờ thống khổ bấy nhiêu.

Đều là đại năng Huyết tộc Phản Hư trung kỳ, thấy một màn như vậy, những người khác cũng sợ hãi.

Bọn họ không sợ chính mình thống khổ, mà là sợ chính mình không có cơ hội ăn thánh huyết nữa!

"Cố gắng lên! Sống sót đi!" Có Huyết tộc đã không nhịn được lên tiếng ủng hộ đối phương.

Chàng trai Huyết tộc che lại trái tim, tại vị trí trái tim của hắn lại lóe lên ánh sáng đỏ kỳ dị.

Ba chị em Ngả Đạt, Kim Linh và Kim Yêu, giống như tâm linh tương thông, cười vui vẻ.

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân vốn là Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, lại càng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, trong lòng cùng có quyết tâm mãnh liệt trước nay chưa từng có!

Tất cả Huyết tộc Phản Hư trung kỳ, cũng bởi vì chàng trai Huyết tộc này chết đi mà cảm thấy bi thương không dứt, tinh thần có phần sa sút.

Các đại năng Huyết tộc nghe vậy, cuối cùng vẫn khôi phục một chút ý chí chiến đấu.

"Đã chết?" Khả Khả Tư Đế bi ai chảy xuống hai hàng lệ trong suốt.

Hắn sợ đám đại năng Huyết tộc tổn thương người vô tội, lại bổ sung thêm một câu "À, đúng rồi, mọi người không được hút máu của những sinh linh vô tội khác, một khi làm ra loại chuyện này, tôi sẽ giết chết người đó."

Trong lúc bất chợt, ánh sáng đỏ lóe lên rực rỡ, chói mắt đến cực điểm.

"Thánh Tổ đại nhân, chúng ta nhất định sẽ cố gắng!" Khả Khả Tư Đế kiên định nói, trong lòng bổ sung một câu, cố gắng hút khô máu thơm ngon trên người của anh!

"Tôi vô duyên với thánh huyết rồi sao?" Mạch Luân cũng đỏ đỏ hốc mắt, đau lòng đến mức muốn chết đi.

Đợi lúc ánh sáng đỏ rút đi, chàng trai trừng trừng hai tròng mắt, há hốc miệng, toàn thân héo khô héo quắt, đã không còn sự sống.

An Lâm lên tiếng an ủi "Mọi người cũng đừng buốn, chỉ cần mọi người lĩnh ngộ Thần Đạo, đột phá tới Phản Hư hậu kỳ, là sẽ có thể thưởng thức thánh huyết rồi, mọi người nên phấn đấu vì mục tiêu này!"

An Lâm: "..."

Rốt cuộc Ngả Đạt đã hiểu được, lúc trước An Lâm nói máu của hắn gây nguy hiểm là chỉ cái gì rồi, ngoài việc trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng cảm thấy hết sức may mắn. Nhưng ngẫm lại thì, chẳng phải là sẽ bớt đi rất nhiều đối thủ cạnh tranh có thể thưởng thức máu tươi của Thánh Tổ ư?

Huyết tộc đã thưởng thức máu của An Lâm rồi, đều cảm thấy không thể nuốt được máu của các sinh linh khác.

An Lâm cười nhạt "Được rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, điều chỉnh trạng thái của mình một chút, tôi còn muốn xin Thiên Đế chứng nhận hợp pháp để mọi người ở lại giới Cửu Châu."

Tháp Bá mơ màng "Sao chúng tôi lại muốn ăn c*t chứ?"

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã "Được rồi, muốn giả ngầu cũng không phải là lúc này, thả ngươi ra ngoài, là bởi vì ta muốn trò chuyện với ngươi, tán gẫu về máu của ta."

Hắn lấy Huyết Manh Manh từ trong nhẫn không gian ra.

"Cái này thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi." An Lâm không từ chối.

(1) Từng trải biển xanh e gì nước: (Tằng kinh thương hải nan vi thủy) Câu thơ trích trong bài thơ "Ly tứ kỳ 4" của Nguyên Chấn.

Sở dĩ hắn hỏi Huyết Manh Manh, là bởi vì Huyết Manh Manh chính là di thể Huyết Tổ thành tinh biến thành sinh mệnh, hiểu biết về sinh mệnh hơn đại năng Huyết tộc tầm thường rất nhiều!

Vậy đại khái chính là "Từng trải biển xanh e gì nước" (1) rồi!

An Lâm "..."

"Ngài là tu sĩ bình thường? Ngài đùa ta chắc? " Huyết Manh Manh nói, "Ngài cho ta nếm thử thêm một giọt máu tươi, ta sẽ phân tích rõ ràng cho ngài."

"Ừm..." Huyết Manh Manh dùng xương ngón tay gõ sọ, ra vẻ trầm tư.

Sau khi sắp xếp một đám đệ tử Huyết tộc ổn thỏa, An Lâm trở về trụ sở của mình.

Ngay sau đó, hắn lại nói "Ngươi cảm thấy máu của ta là cái gì?"

Huyết Manh Manh giơ cao hai cánh tay xương khô, nhìn lên bầu trời "Máu của ngài là ánh sáng, là tương lai, là chân lý của sinh mệnh!"

An Lâm đen mặt, "Mẹ nó ít vuốt mông ngựa đi, ta muốn ngươi nói thật ấy! Ngươi nói xem, ta là một tu sĩ bình thường, sao lại có máu lợi hại như thế chứ?"

"Chủ nhân, sao vừa nãy ngài không thả ta ra gặp đám nhãi Huyết tộc kia?" Huyết Manh Manh rung đùi đắc ý nói "Bọn họ còn chưa bị tư thế oai hùng của ta thuyết phục đâu!"

"Tốt, tốt, ta thích nhất là máu của chủ nhân, ngài muốn nói chuyện gì cũng được, nếu có thể thưởng vài giọt máu tươi cho ta, thì càng hoàn mỹ!" Huyết Manh Manh hưng phấn nói.

Mặc dù nó không có hai mắt, nhưng hai cái lỗ lại phóng ra hào quang màu đỏ, trông rất đáng yêu.

Nói đến máu, Huyết Manh Manh lập tức hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên.

Cũng không quản có phải Huyết Manh Manh đang vòi ăn hay không, An Lâm đưa một mililit máu tươi cho Huyết Manh Manh.

Lúc này Huyết Manh Manh giống như rất đói, hút sạch, còn không ngừng phát ra âm thanh sảng khoái.

Một lát sau, nó mới chẹp chẹp miệng, coi bộ vẫn chưa đã thèm lắm, thế rồi nó cất giọng nói "Chủ nhân, ngài đâu phải là một tu sĩ bình thường! Ngài là sinh linh có dòng máu tinh khiết nhất ta đã từng thấy, quả thực không phải là sinh linh trên thế giới này có thể có!"

"Thông qua việc hấp thu máu của ngài, thật có thể khiến cho ta hiểu được chân lý của sinh mệnh. Ta cảm thấy Huyết tộc chúng ta muốn nâng cao một bước, tiếp tục tiến hóa, thì phải lấy máu của ngài làm mục tiêu và phương hướng!"

"Nói thực tế chút đi!" An Lâm nghiêm giọng nói.

Huyết Manh Manh run bộ xương lên, gật đầu nói: "Máu của ngài hoàn mỹ như thế, ta cảm thấy có hai phương diện, cái phương diện thứ nhất, chính là ngài có một loại thể chất đặc biệt trời sinh, đó là một loại thể chất cực kỳ thân thiết với Thiên Đạo, nếu như ta không đoán sai, đây hẳn là thể chất Thiên Minh Đạo!"

Trong lòng An Lâm kinh hãi, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như cũ "Không nghĩ tới, cái bộ xương khô thành tinh nhà ngươi, cũng biết nhiều như thế đấy..."

Huyết Manh Manh thẳng thắn nói: "Ta vẫn còn kế thừa một chút kiến thức và lịch duyệt của Huyết Tổ."

An Lâm gật đầu: "Mời tiếp tục."

"Thể chất Thiên Minh Đạo gần gũi với Thiên Đạo, sinh linh có loại đạo thể này, máu sẽ cực kỳ tinh khiết, dung nạp lực lượng liên quan đến Thiên Đạo và Minh Đạo cực mạnh, tu luyện cực kỳ dễ dàng, xưng là máu Thiên Đạo cũng không quá đáng... Loại máu này rất mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới mức độ hoàn mỹ."

Huyết Manh Manh nhìn An Lâm, ánh mắt sáng quắc, nói: "Thế nên, theo ta đoán, bên trong thân thể của ngươi, còn có một loại lực lượng ta không cách nào hiểu hoặc là một thứ nào đó."

"Nó có thể không ngừng cải tiến thân thể của ngươi, khiến cho dòng máu vốn đã rất tinh khiết của ngài, trở nên càng thêm hoàn mỹ! À không, không chỉ là máu, phải nói khiến cho cả sinh mệnh của bản thân ngài trở nên càng thêm hoàn mỹ!"

An Lâm đã hiểu.

Thể chất của hắn là trời sinh, cùng với hệ thống cải tạo, làm cho thân thể của hắn trở thành như hôm nay.

"Ta biến thành cái dáng vẻ này, rốt cuộc là phúc hay họa?" An Lâm thì thào lên tiếng.

Huyết Manh Manh kích động nói: "Nếu như đây là họa, thì ngài hãy để cho ta gánh chịu đi! Thân thể hoàn mỹ thế này, đó là sinh mệnh mà ta theo đuổi cả đời! Ngài đừng ở trong phúc mà không biết phúc!"

An Lâm nhẹ nhàng co rút khóe miệng.

Con mẹ nó, hẳn là ở trong phúc mà không biết phúc, nhìn thế nào cũng thấy cái hệ thống này đều là lừa bịp!

"Được, đây là ngươi nói, nếu như là họa, thì ngươi phải gánh chịu." An Lâm vui vẻ nói, "Cứ quyết định vậy đi."

"Chủ nhân, ngài có ý gì?" Huyết Manh Manh nhất thời không kịp phản ứng.

An Lâm không nói lời nào, lại thu Huyết Manh Manh vào nhẫn không gian.

Đồng thời, trong lòng cũng đã ra một cái quyết định.

Nếu như có thể dời cái hệ thống này đi, trước hết sẽ chuyển cho Huyết Manh Manh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận