Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2350: Thiên Không Ngạc ngã xuống.

"Đạo hữu Chúc Âm..." An Lâm thấy Chúc Âm Lão Tổ bay tới, trong lòng không khỏi quýnh lên: "Tại sao anh lại trở lại?"

"Tôi tới để giúp anh!" Chúc Âm Lão Tổ với vẻ mặt kiên quyết: "Vết thương của tôi đã khỏi hoàn toàn rồi, anh không cần lo lắng đâu!"

An Lâm nhìn kỹ một chút, quả nhiên cảm giác được vết thương của đối phương đã tốt hơn phân nửa. Hắn không khỏi ngạc nhiên cực kỳ, nhưng sau khi cảm nhận được dược lực mạnh mẽ đang phát tác trong cơ thể đối phương, An Lâm chợt hiểu ra. Thì ra đây cũng là một người chơi nhân dân tệ!

Vài giây sau, Chúc Âm Lão Tổ hóa thành chân thân thông thiên triệt địa cao hơn triệu trượng, đánh về phía kia mấy chục Con cự thú hồng hoang, khuấy động mưa giông bão táp!

"An Lâm, anh đi giúp Đề Na đi." Chúc Âm Lão Tổ khí phách muôn vàn nói.

An Lâm rất vui vì Chúc Âm có thể trở lại chiến trường, hắn cũng rất tín nhiệm đồng đội, gật đầu nói: "Được! Ngươi kiên trì một chút nhé, chỉ cần Đạo Chi Bổn Tương của Nữ Thần Sinh Mệnh kết thúc, đó cũng chính là lúc chúng ta chiến thắng cuộc chiến này!"

Tay hắn cầm kiếm Thắng Tà lập tức bay về phía của Đề Na.

Đề Na dùng kiếm pháp siêu tuyệt chống đỡ công kích từ trâm ngọc của Nữ Thần Sinh Mệnh, pháp khí hai bên va chạm vào nhau khiến cho mấy nghìn dặm hư không đều trở nên tan tành, còn chưa kịp lành lại thì đã vỡ ra một lần nữa, nghiễm nhiên biến thành bước đường cùng của sinh mệnh.

Lúc này, hải vực ở trung tâm biển Bạch Quỳnh.

Tiếng kêu thảm thiết của Thiên Không Ngạc vang vọng đất trời, thân thể khổng lồ như đại lục rơi xuống hải dương. Sau khi sức mạnh của nó tăng vọt lên, da thịt vô cùng cứng rắn cũng bị cây giáo trắng bạc đâm ra vô số lỗ máu.

Có thể kề vai chiến đấu với An Lâm, cô sẽ không sợ hãi!

Đột nhiên có ngọn giáo vô cùng vô tận xé rách bầu trời đêm, phản chiếu sao trời thành một màu trắng bạc.

Lúc này, một ánh kiếm màu đen nhoáng lên, lấy một góc độ xảo quyệt bổ về phía trâm ngọc đang ẩn chứa sát khí lành lạnh, một lần nữa An Lâm gia nhập chiến trường đối chiến với Nữ Thần Sinh Mệnh!

"Giết thần!!"

Kiếm Thần Kính Thế Giới của Đề Na siêu cấp cường đại, đã vượt ra khỏi phạm vi của Thần Khí, vũ khí thuộc đẳng cấp thiên đạo, mà kiếm pháp lại đứng ở đỉnh cao nhất của đại lục Thái Sơ.

Hai tay Hắc Thạch nắm lấy cây giáo trắng bạc, hai cánh đen nhánh trải dài mấy trăm ngàn mét, che lấp toàn bộ bầu trời. Ngọn giáo trắng bạc sắc bén đến mức tận cùng trở thành màu sắc duy nhất ở giữa trời đất, không khác gì tuyệt thế Thiên Kiếm ở trong Vạn Cổ Trường Da.

"Người khổng lồ An Lâm!" Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Đề Na nở một nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.

Nhưng ngay cả khi như vậy, Cô vẫn bị sự tấn công điên cuồng của Nữ Thần Sinh Mệnh ép đến không thở nổi, từng vết máu và lỗ máu xuất hiện ở trên cơ thể xinh xắn đáng yêu. Mặc dù không có vết thương chí mạng nhưng vẫn khó chịu cực kỳ.

Va chạm hết lần này đến lần khác, long trời lở đất, giống như mặt trời lóe lên rồi lại chợt tắt.

Ngọn thương mang theo sức mạnh trước nay chưa từng có, đâm xuống từ trời cao.

Hai người lần nữa tiến hành công kích một cách điên cuồng với Nữ Thần Sinh Mệnh, thế cục lần thứ hai xoay chuyển, Nữ Thần Sinh Mệnh lại rơi vào thế bị động!

Nguyên Lực trắng bạc chiếu rọi bầu trời và biển cả thành màu trắng bạc. Chỉ một giáo, chân lý duy nhất, nối liền trời đất, đâm phá biên giới, trực tiếp phá vỡ phòng ngự không trung tuyệt đối của Thiên Không Ngạc, trực tiếp xuyên thủng chiếc đầu khổng lồ của Thiên Không Ngạc!

"Ngọn giáo sáng thế chân lý duy nhất!"

Hai tay Hắc Thạch nắm ngược cây giáo, cách không đâm về phía Thiên Không Ngạc ở bên dưới.

Cô dựa vào thực lực tuyệt đối, thành công làm thịt Thiên Không Ngạc đã tăng vọt sức mạnh, chuyện này cũng không dễ dàng gì. Cô đã thành công hoàn thành nhiệm vụ mà nữ thần đại nhân giao cho, đây mới là chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất.

"Hô..." Hắc Thạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, khuôn mặt tái nhợt có chút mồ hôi lạnh. Cô thu hai cánh lại, cánh tay đang nắm cây giáo màu trắng bạc vẫn còn có chút run rẩy, hiển nhiên một chiêu vừa rồi đã dùng quá sức.

Dần dần, trong lòng Hắc Vũ Đế Vương không khỏi xuất hiện một cỔ ý chí chiến đấu, ông cảm thấy ông độc thân nhiều năm như vậy cũng có ý nghĩa rồi!

Ngọn giáo trắng bạc tiêu tan.

Tam Sinh Linh và Hắc Thạch, sau khi giải quyết xong kẻ địch, thân thể cũng rơi vào trạng thái suy yếu cực độ, căn bản không thể nào ra

Cơ thể của Thiên Không Ngạc run lên. Vào giờ phút này căn nguyên ở chỗ sâu cũng bị ngọn giáo trắng bạc xé rách chôn vùi. ..

Nhưng hắn cũng đang ở trong trạng thái thương nặng, chiến lực có thể phát huy tương đương với cấp bậc Thần Linh Sáng Thế Vô Hạn Tinh Vực, có khi còn yếu hơn một chút. Cấp bậc sức mạnh như vậy, nói không chừng đi lên còn gây thêm phiền phức cho người ta...

Người duy nhất có thể ra tay trợ giúp, có lẽ chỉ còn một mình Lưu Kim thôi.

tay được.

Thân thể không lành lặn rơi xuống hải dương, bị xoáy nước sâu không thấy đáy cắn nuốt.

Lúc này, nữ tử được vô số người để mắt thu hồi cây giáo, đập hai viên tiên đan.

"Đáng tiếc, lực lượng của tôi cạn kiệt quá nhiều, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa..." Hắc Thạch nhìn hai vị đồng bạn còn lại đang khổ chiến, cô không khỏi có chút lo lắng.

Hai người bây giờ vẫn còn đang khổ chiến là Mặc Ngữ và Thiên Y.

"Thắng rồi." Hai mắt của cô trở nên sáng ngời, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp xuất hiện một nụ cười, cho dù gương mặt có chút tái nhợt nhưng nụ cười kia vẫn khiến người ta phải chấn động.

Đây mới là tư thái nên có của cường giả cấp cao nhất Hắc Vũ Tộc, cũng không biết nữ thần Hắc Thạch cảm thấy ông thế nào, có thể sinh ra một chút hứng thú với ông hay không...

Hắc Vũ Đế Vương nhìn đến nỗi hai mắt tỏa sáng, trong lòng có một loại tình cảm kỳ lạ bốc lên.

Lúc này, liên quân Phá Thiên đang đứng ở đằng xa dõi theo cuộc chiến, tất cả đều phấn khởi không thôi. Lại là một lần thắng lợi nhẹ nhàng vui vẻ, mỗi một lần thắng lợi đều đáng để bọn họ cảm thấy phấn khởi!

Lưu Kim cảm thấy hắn vẫn cần chút thể diện này.

Lúc này, Kiếm Nữ và Lâm đánh đôi hỗn hợp với tảng đá tròn vo trước mặt. Kiếm Nữ hung hãn đập tảng đá xuống rồi đánh bay nó. Sau đó Lâm dùng tơ Thiên Chi điên cuồng cắt, đan thành một tấm lưới rồi lại tiếp tục đánh bay.

Sau khi tảng đá bị đánh bay, Thiên kiếm trong tay Kiếm Nữ đánh về phía tảng đá đang bay tới, sau đó lại bị đánh bay...

Nó cứ như vậy bị Kiếm Nữ và Lâm chém tới chém lui, bổ tới bổ lui, căn bản không tìm ra cơ hội để đánh trả. ..

Đương nhiên, nó cũng không phải là không có chút thành tích nào trong chiến đấu. Ít ra giờ phút này hai vị mỹ nữ cũng đánh nó đến mức mồ hôi đổ đầm đìa, mệt mỏi không thôi.

"Chết tiệt, thứ này sao lại cứng như vậy chứ?!" Kiếm Nữ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm nhìn những vết cắt mờ nhạt không đồng nhất ở bên ngoài tảng đá, cũng cảm thấy đau đầu không thôi.

Các cô có thể thương tổn Mặc Ngữ, tạo ra vô số vết cắt lớn nhỏ ở trên người nó, nhưng lại không có cách nào chém tảng đá lớn này thành hai nửa, cũng không có cách nào chém chết căn nguyên Sáng Thế của Mặc Ngữ. Vì vậy tảng đá này chính là một cái đại thế giới.

Trừ khi các cô có thể lập tức chém một đại thế giới thành hai khúc, nếu không thì không cách nào tạo ra vết thương chí mạng cho Mặc

Ngữ. ..

Hai đại nữ Thiên Nhân, cho đến giờ phút này mới cảm nhận sâu sắc được Mặc Ngữ khó giải quyết và khó dây dưa đến mức nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, các cô không phải là bị Mặc Ngữ đụng chết mà sẽ tự khiến bản thân mệt mỏi chết.

"Lâm, chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể cứ tiếp tục như vậy được!" Kiếm Nữ nhìn thấy từng vị trong Thập Đại Hoang Cổ lần lượt ngã xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy nóng nảy.

Hai tròng mắt lạnh lẽo của Lâm nhìn thoáng qua chiến trường, cuối cùng dừng lại ở trên người Hắc Thạch.

"Nếu thứ này khó giết, vậy thì chúng ta chuyển mục tiêu thôi. .." Lâm lạnh nhạt mở miệng.

Đôi mắt của Kiếm Nữ cũng sáng lên.

Đúng rồi, nơi này còn một người đang sống dở chết dở, cần gì phải đuổi theo cái tên da dàu thịt béo kia chứ?

Sau khi Kiếm Nữ một lần nữa chém bay Mặc Ngữ, lúc này ngự kiếm giống như lưu quang xuyên thủng hư không, đánh về phía Hắc Thạch ở đằng xa.

Lâm dùng tơ Thiên Chi đâm vào không gian, chân đạp trên tơ mỏng màu trắng, thân thể đè trên tơ mỏng tạo thành một độ cong vô cùng khoa trương, sau đó giống như một mũi tên bắn thẳng ra!

Hai Thiên Nhân Đại Hoang Cổ, ra khỏi dự kiến của mọi người, đột nhiên đánh về phía Hắc Thạch đã vô cùng suy yếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận