Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 819: Mấu chốt để đi ra ngoài

An Lâm không chỉ lấy được Kỳ Lân Huyết Ngọc, ngay cả Ma Huyết Kỳ Lân chết đi sống lại thành Đông Phương Tráng Thực, cũng thu vào trong đội ngũ, loại cơ duyên này thật sự khiến hắn không nhịn được mà cảm thán.

Hắn và Đông Phương Tráng Thực đã xác lập một loại quan hệ chủ yếu và phụ thuộc nào đó, như vậy thì sủng vật của Đông Phương Tráng Thực, Thao Thiết và chuột chũi, bất kể như thế nào thì cũng gần như là sủng vật của An Lâm nhỉ?

Ừm... Sau đó, cái đội ngũ này bắt đầu hài hòa lạ thường.

"Ầy, rõ ràng là BOSS cuối, mà sao lại trở thành người không thể rời bỏ mình vậy?" An Lâm sâu kín cảm thán.

Bây giờ đã xử lý xong mâu thuẫn, và là lúc giải quyết vấn đề đi ra ngoài của Đông Phương Tráng Thực.

Đông Phương Tráng Thực đã bị Bàn Cổ hành hình ở đây, để trừng phạt hắn đã phạm tội lúc trước.

Loại hành hình này đáng sợ hơn cái chết nhiều, chẳng phải sức sống của Ma Huyết Kỳ Lân mạnh mẽ sao? Vậy thì dùng từng thủ đoạn tra tấn trong một vạn loại sức mạnh khác nhau, sau đó tổ hợp các thủ đoạn lại với nhau, rồi tiếp tục.

Hắn đã trải qua sự tra tấn và luyện hóa vô cùng đáng sợ, cuối cùng bị tra tấn sống tới chết, hóa thành Kỳ Lân Huyết Ngọc. Nếu như coi là đây là điểm kết thúc, vậy thì quá ngây thơ rồi.

An Lâm mở miệng hỏi thăm nguyên nhân Đông Phương Tráng Thực bị Bàn Cổ trừng phạt hành hình. Hành vi phạm tội bình thường thì ai mà rãnh rỗi hết việc mà trừng phạt một con thần thú Hợp Đạo cảnh, chắc chắn tình hình bên trong rất đáng sợ.

"Vì sao ông phải làm như vậy?"

Thời kỳ tối tăm không thấy ánh mặt trời này, bởi vì An Lâm đến, mà xảy ra sự thay đổi.

An Lâm nghe được chuyện này, lông tơ không khỏi dựng thẳng lên. Hắn nhìn ông chú mang vẻ mặt ôn hòa trước mặt, thực sự có chút khó có thể tưởng tượng ông chú sẽ làm chuyện như vậy.

Nhưng mà loại tình huống này, hoàn toàn trở thành cơ hội để hắn lấy được sự hồi sinh.

A... Lại nói một nửa thì muốn thừa nước đục thả câu rồi hả? Không biết tôi có chứng cưỡng ép à?

Ý thức cá nhân của hắn vẫn không thể thoát khỏi Kỳ Lân Huyết Ngọc, mà bị chia ra, không vào luân hồi, không có cách nào tiêu tan, tiếp tục chịu sự thống khổ.

Làm chuyện gì thì cũng nên có lý do chứ, hắn rất tò mò rốt cuộc là vì lý do gì, mà khiến ông chú làm ra chuyện như vậy.

Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu.

Chuyện này thật sự là quá thảm, muốn chết cũng không chết được.

Đông Phương Tráng Thực không hề giấu diếm, chuyện mà hắn vi phạm, là giết hại sinh linh của một đại lục, dùng toàn bộ sinh linh để huyết tế, lúc này mới chọc giận tới Bàn Cổ.

Cả người Đông Phương Tráng Thực run lên, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn còn hơi khó khăn mà mở miệng nói: "Sinh linh thống trị đại lục kia, phái quân tiêu diệt thành trấn của người mà tôi thích, ngay cả cô ấy cũng chết trong trận tai họa bất ngờ kia, cho nên, bọn chúng đều đáng chết!"

Mọi người nghe được những chuyện mà Đông Phương Tráng Thực trải qua, thì cũng có chút thổn thức.

Vẻ mặt của An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều ngẩn ra, không biết nên nói cái gì.

Đông Phương Tráng Thực nghe vậy thì lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Làm thì cũng đã làm, tất cả chuyện này đã là quá khứ, nói những chuyện này thì có ích lợi gì nữa?"

"Đông Phương Tráng Thực! Tôi ra lệnh cho ông nói ra sự thật!" An Lâm nghiêm nghị nói.

Đề tài lúc nãy khá nặng nề, rất nhanh đám người An Lâm đã chuyển lực chú ý đến một chuyện khác, chuyện đó chính là làm thông con đường ra ngoài của vùng đất Thương Huyết, để Đông Phương Tráng Thực quay về thế gian.

An Lâm cảm thấy mình đúng là Andersen thấu tình đạt lý.

"Cái lối đi này có dấu ấn Băng Hàn của Bàn Cổ, có tác dụng niêm phong cực kỳ kinh khủng đối với kẻ như tôi, nhưng đối với tu sĩ Hóa Thần như mấy người thì có sức mạnh rất nhỏ." Đông Phương Tráng Thực chỉ cánh cửa lớn màu xanh lam ở xa xa, mở miệng nói.

An Lâm không chỉ trích ông chú này được, không nói nên lời có tình có nghĩa gì cả, nếu tôn trọng sinh mệnh, thì không thể nói những lời mất trí như thế. Bởi vì nếu như Hứa Tiểu Lan bị người nào đó hại chết, không chừng hắn cũng sẽ làm chuyện còn điên cuồng hơn.

Vị Kỳ Lân lão đại này, có phải là có hiểu lầm gì với kỳ Hóa Thần hay không? Bọn nó mới là loại Thú tộc kỳ Hóa Thần bình thường! Hai tên nhân loại kia là yêu nghiệt, bọn tôi không giống nhau!

Bởi vì người mình thích chết, cho nên báo thù toàn bộ đại lục sao? Chuyện này rất điên cuồng!

Áo Ngưu, con ếch Độc Thần, chuột chũi quỳ luôn rồi.

An Lâm thở dài một hơi: "Tôi cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Thần bình thường, nhiệm vụ quá khó khăn thì không làm được, ông miêu tả cụ thể chi tiết một chút trước đi."

Nhưng mà, tuy bọn nó oán thầm trong lòng không thôi, nhưng trên mặt lại chỉ có thể mỉm cười, mang dáng vẻ lão đại nói đúng.

Ừ, hắn lại bắt đầu suy nghĩ ở vị trí người khác, đó là thói quen tốt, có thể cảm nhận được cảm nhận của nhân vật phản diện.

Khóe miệng An Lâm giật giật, chỉ vào cường giả Thú tộc Hóa Thần bị đông sống tới chết trong cánh cửa ánh sáng, nói một cách cạn lời: "Đây chính là cái sức mạnh rất nhỏ đối với tu sĩ Hóa Thần mà ông nói ư?"

Mặt Đông Phương Tráng Thực lộ vẻ khinh thường: "Những tên vô dụng kia thì tính là Hóa Thần gì? Vô dụng như con ếch xanh và con trâu cậu dẫn tới! Trong mắt tôi, chỉ có hai người mới giống như là Hóa Thần!"

Áo Ngưu và con ếch Độc Thần nghe vậy thì suýt chút phun ra một ngụm máu, không nói lời nào mà đờ mờ cũng bị trúng đạn?

Chuyện bất ngờ nhất là, hắn không ngờ hắn thật sự có thể dùng cách ra lệnh, khiến cho ông chú nói ra bí mật, xem ra hắn vẫn vô cùng có tác dụng. Vậy sau này hắn có thể ra lệnh cho ông chú làm một số chuyện kỳ quái hay không đây?

"Chúng ta nên làm như thế nào?" An Lâm tò mò hỏi.

"Phía trước chính là lối đi thông nhau giữa hai thế giới." Đông Phương Tráng Thực chỉ cánh cánh cửa màu xanh to lớn cách đó ngàn mét, khí lạnh âm u quanh quẩn, giống như có thể đóng băng hư không.

Đông Phương Tráng Thực dẫn mọi người, đi dọc theo kiến trúc hình cây nấm khổng lồ, đi một đường về phía dưới, tiến vào vùng đất bên trong, đi tới vị trí trung tâm của vùng đất lơ lửng giữa trời.

An Tiểu Lâm là Hóa Thần bình thường!

"Được!" Đông Phương Tráng Thực gật đầu nói, "Dấu ấn Băng Hàn của Bàn Cổ, càng vào bên trong thì càng mạnh, mấy người còn có thể dùng thuật pháp Hỏa Diễm để chống lại Hàn Lực. Ở bên trong cánh cửa ánh sáng màu xanh thông hai thế giới khoảng 1000 mét, có một hạt nhân vận chuyển năng lượng, mấy người giúp tôi phá hủy hạt nhân đó là được."

"Đúng rồi, đám vô dụng kia đi được nhiều nhất sáu trăm mét thì sẽ bị đông lại. Ầy, thật là quá yếu, lại còn là nguyên thú Hóa Thần đỉnh phong? Đời sau kém hơn đời trước!"

Trong lúc ông chú trung niên lắc đầu cảm khái, trên mặt lộ vẻ tang thương.

Thân thú của ếch xanh, Áo Ngưu, chuột chũi đều run lên, trong lòng âm thầm thấy may mắn, may mà không chọn bọn nó, cái trách nhiệm này thì vẫn nên giao cho nhóm người bật tool hack làm đi!

"Ngoại trừ sức mạnh Băng Hàn ra, không có nguy hiểm gì khác à?" An Lâm mở miệng lần nữa.

"Không có, vốn sức mạnh kia cũng không phải là nhằm vào cậu, mà chính là nhằm vào tôi. Chỉ có thể nói là do những Thú tộc đó thực sự quá yếu, chỉ một chút xíu uy năng tiêu tán mà cũng không chịu đựng được." Đông Phương Tráng Thực ngẩng đầu lên, trên mặt có chút kiêu ngạo, giống như là đang nói, các vị đang ngồi đều là kẻ vô dụng.

An Lâm trợn trắng mắt: "Bị thuật pháp mạnh mẽ hành hình mà đáng để kiêu ngạo vậy sao? Nếu ông còn đắc ý thêm lần nữa thì ta sẽ trực tiếp ra ngoài, để ông tiếp tục trâu bò ở chỗ này!"

"Ấy, An Lâm đạo hữu, đừng như vậy chứ!" Đông Phương Tráng Thực tranh thủ thời gian cười làm lành nói, "Lúc nãy tôi nói sai rồi, tôi gây sự vô cớ, tôi xin lỗi!"

Thao Thiết mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn ông chú, trước kia Ma Huyết Kỳ Lân khinh thường Cửu Thiên, xem quần hùng như sâu kiến, chưa từng bày ra dáng vẻ thấp bé này mà?

Chỉ sợ đây là Kỳ Lân giả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận