Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2207: Sư phụ Trần Trần

Đại lục Thái Sơ Tử Tinh di tích.

Một mảnh quang địa vĩnh hằng, Phá Thiên Lưu Ly điện cao cao đứng vững.

Bên trong đại điện, dáng vẻ của Tây Lý Nhĩ không còn thoải mái như lúc trước.

"Thiên Thần Quang Minh đã rục rịch chuẩn bị tung chiêu rồi, chúng ta phải tăng thêm tốc độ thôi."

Trần Trần nghe vậy thì gật đầu theo: "Nếu như cô ta tấn công tới đây, chúng ta cũng chỉ có thể phòng ngự, may là, bây giờ chúng ta đã bày xong phá thiên đại trận, chúng ta có thể trong ở Phá Thiên Lưu Ly điện chờ tụ lực hoàn thành."

"Bây giờ tụ lực đã tiến hành đến bao nhiêu phần trăm rồi? " Tây Lý Nhĩ hỏi.

"Nếu tính về cấp độ lực lượng, thì đã có thể tiến hành phá thiên rồi, nhưng bây giờ tỷ lệ phá thiên thành công quá thấp, tôi muốn tiếp tục gia tăng năng lượng. " Trần Trần nói với giọng điệu bình thản.

" Hấp thu năng lượng của đại vũ trụ thì thế nào, cần tôi đánh thêm mấy cái lỗ ở hàng rào Bàn Cổ không? " Tây Lý Nhĩ lại hỏi.

Tây Lý Nhĩ: "..."

"Đúng rồi, nghe nói An Lâm còn nuốt xương của sư phụ anh. " Tây Lý Nhĩ đang ném từng cục tinh thạch có mật độ năng lượng cao vào phá thiên đại trận, đột nhiên quay đầu nói.

"Thế nếu như Bàn Cổ đánh anh thì sao? " Tây Lý Nhĩ đột nhiên hỏi.

Trần Trần là người con tở ời kỳ cổ vực Thái Sơ, mà sư phụ của hắn, có thể nói là tồn tại cường đại nhất cả cổ vực Thái Sơ, cũng vô cùng có khả năng chính là người ghi chép biên soạn kiến thức hủy diệt cổ vực Thái Sơ, cũng là người khởi xướng công cuộc hủy diệt cổ vực Thái Sơ...

"Hỗn độn tổ thần a... Cũng không biết hắn và sư phụ của anh, rốt cuộc ai mạnh ai yếu? " Tây Lý Nhĩ cười nhìn thoáng qua Trần Trần.

Tây Lý Nhĩ cười nói: "Anh không sợ sư phụ của anh đánh hắn hả? Đây chính là xương cốt bổn nguyên của sư phụ anh đó, quý giá lắm ấy chứ..."

Trần Trần lắc đầu: "Hay là thôi đi, lỡ đâu phá hư quá nhiều, bị Bàn Cổ cảm ứng được, đột nhiên quay ngược về cái thế giới này, thế thì thiên thần chí cao chưa chọt chân vào, kế hoạch của chúng ta đã bị phá hủy hoàn toàn rồi."

Trần Trần trầm mặc.

Trần Trần nghe vậy thì vẫn bình tĩnh như nước, nhàn nhạt cất giọng nói: " Sau khi sư phụ siêu thoát khỏi tam giới, liền không để ý tới thế tục rồi, cho dù Bàn Cổ có muốn đánh nhau với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không chịu đánh."

Tây Lý Nhĩ hồi tưởng đến cái bóng dáng thông thiên triệt địa kia, hiếm có lúc lại không có đi phản bác lời Trần Trần nói, chỉ có đã từng tiếp xúc với lực lượng của Bàn Cổ, thì mới biết được rốt cuộc là nó kinh khủng đến nhường nào.

Được rồi, xem ra một khi con người tiến tới một tầng thứ nhất định, thì chuyện gì cũng không đáng để tâm.

"Ặc... " Tây Lý Nhĩ thấy Trần Trần thản nhiên nói ra lời như thế, cũng cảm thấy không có cách nào nói tiếp.

Trần Trần suy nghĩ một lúc: "Ông ấy sẽ cầm dưa hấu ngồi ở bên cạnh vừa xem vừa ăn."

Sư phụ của Trần Trần, còn có một cách gọi, đó chính là thiên ngoại chân tiên.

Một hồi lâu sau, hắn mới nói: "Đây là tiên duyên của An Lâm."

Trần Trần lắc đầu: "Tôi sẽ bảo vệ An Lâm."

Tây Lý Nhĩ cười cười, hiển nhiên là rất đồng ý với lời Trần Trần nói, tiếp tục ném một miếng tinh thể năng lượng vào vòng xoáy trong đại điện.

Đáng thương cho An Lâm, sợ rằng hắn còn không biết là mình đã trêu chọc tới cái dạng tồn tại gì.

Chỉ có quỷ mới biết rốt cuộc cái cột sáng phá thiên này ẩn chứa bao nhiêu năng lượng.

Đừng nói cảnh giới Hợp Đạo, coi như là Thần Linh Sáng Thế đã trải qua vô số năm tháng, cũng cảm thấy vị tồn tại này thần bí không thôi, giống như là tồn tại vô hình giấu mình giữa con đường lớn, chỉ có ông ta quan sát trần thế, chứ sinh linh trần thế căn bản là không thể nhận ra sự hiện hữu của ông ta.

"Kế tiếp, ta còn muốn đi làm một chuyện cực kỳ quan trọng... Có thể quyết định chiến cuộc sau này, chuyện quan trọng nhất để có thể giải quyết chiến cuộc một cách dứt khoát..."

Là một tồn tại cực kỳ thoát tục mộng ảo.

Thiên Thần Nhân Quả hỏi, ánh mắt đầy nóng cháy.

"Không biết chuyện quan trọng của Thiên Thần Quang Minh đại nhân ngài là cái gì?"

Giọng của cô gái trong suốt dịu dàng, không nhanh không chậm.

Bị một loại tồn tại như vậy nhìn chằm chằm vào, nhất định sẽ đứng ngồi không yên a.

Bọn họ chỉ biết là, một khi cột sáng năng lượng bộc phát, thì sẽ gây nên hủy thiên diệt địa =.

Đông Thiên môn.

Một cô gái mặc một bộ váy lụa mỏng màu đen, vòng eo tinh tế, đang đứng ở trước mặt một đám thiên thần, đôi con ngươi đỏ sẫm của cô không hề có lệ khí, mà là tràn đầy mỏi mệt.

"Đừng suy nghĩ linh tinh, chúng ta vẫn nên tập trung chú ý vào chuyện phá thiên đi, nếu như chuyện này thất bại, chúng ta đều sẽ thành mây khói. " Trần Trần cất giọng nói.

Cột sáng năng lượng phóng lên cao càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng cao.

Loại đồ vậy đấy đáng sợ như thế, vậy mà bây giờ Tây Lý Nhĩ lại ném như ném kẹo vào trong cái vòng xoáy.

Trong mỗi một miếng tinh thể năng lượng này, đều ẩn chứa năng lượng tương đương với tất cả năng lượng bên trong trái tim cuả một cái hành tinh, thả ra có thể trực tiếp khiến một lãnh thổ nổ thành phế tích.

Thiên Thần Quang Minh cất giọng nói: "Đi tới cổ vực Thái Sơ, chế tạo một thanh vũ khí thuộc về ta, thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo."

Thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo...

Các thiên thần nghe được cái danh từ này, thì hai mắt đều sáng ngời.

Chiến lực của nữ thần Quang Minh, đã vứt xa chiến lược của những thiên thần chí cao còn lại cách mấy con phố rồi, bây giờ cô còn muốn chế tạo một thanh kiếm Thiên Đạo? Nó sẽ giúp cho chiến lực của cô cao thêm biết bao nhiêu đây?

Chẳng trách Thiên Thần Quang Minh sẽ nói, đây là một việc quan trọng có thể dứt khoát quải quyết việc lớn.

Chỉ có điều, cái chế tạo thanh kiếm Thiên Đạo thì có thể lý giải, nhưng tại sao lại gọi là thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo, có ý nghĩa gì đây?

Đang lúc này, Thiên Thần Quang Minh tiếp tục mở miệng: "Ta sẽ rời đi một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này phải dựa vào các ngươi thủ hộ Đông Thiên môn rồi."

"Thiên Thần Lượng Độ, ta sẽ ban cho ngươi một phần lực lượng quang minh, phải nhở ngươi tới giả trang ta, để cho những địch nhân khác cho là ta vẫn còn ở Đông Thiên môn."

Một cái mỹ nam tóc vàng bồng bềnh, da thịt như ngọc cung kính hành lễ, cười nói: "Tuân lệnh, Thiên Thần Quang Minh đại nhân, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ!"

Thiên Thần Quang Minh điểm đầu ngón tay, một đạo kim quang bắn vào cái trán của Thiên Thần Lượng Độ, khiến cho hơi thở toàn thân tăng hắn vọt, lực lượng quang minh từ trong cơ thể khuếch tán ra ngoài.

Hải quy nhảy xuống nước biến rồi bơi đi mất.

Thiên Thần Ô Lam mở trừng hai mắt, mượn danh nghĩa tuần tra, đi tới trên tòa hải đảo nào đó ở Đông Hải, xoa đầu một con hải quy nào đó.

Các thiên thần đều sục sôi ý chí chiến đấu, giống như gánh vác sứ mạng nào đó.

"Nhất định phải bảo vệ tốt Đông Thiên môn!"

"Kế tiếp phải dựa vào chúng ta."

"Xin hỏi lúc nào thiên thần đại nhân mới có thể trở lại? " Thiên Thần Ô Lam nói.

"Ngắn thì ba ngày, lâu là mười ngày, sẽ không quá lâu. " Thiên Thần Quang Minh nhàn nhạt lên tiếng.

Các thiên thần nghe vậy thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ chỉ sợ là Thiên Thần Quang Minh trở lại quá muộn. Thời gian quá lâu, nếu như kẻ địch đã phá thiên xong hoặc là bổ thiên xong, cho dù Thiên Thần Quang Minh mang lục thần trở lại cũng vô dụng a!

Mười ngày, thời gian này không lâu lắm.

"Còn có vấn đề gì khác không? " Thiên Thần Quang Minh lại hỏi.

Các thiên thần đều không có dị nghị.

Cứ như vậy, Thiên Thần Quang Minh ở trước mắt các thiên thần, mạnh mẽ xé mở một cái cửa không gian thông hai giới, gánh lấy áp chế của ý thức Thiên Đạo, bước vào cửa rồi hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

"Thiên Thần Quang Minh đại nhân đi nha..."

"Ô Lam, ngươi nói đi. " Thiên Thần Quang Minh gật đầu.

"Ta có một vấn đề. " thiếu nữ núp ở mai rùa vàng giơ lên cánh tay trắng noãn mảnh khảnh.

"Tốt lắm, kế tiếp các ngươi còn có vấn đề gì không? " Thiên Thần Quang Minh nhìn các thiên thần trước mắt, tiếp tục nói.

Thiên Thần Lượng Độ không nhịn được mà khẽ ngâm nga.

"A... Lực lượng này thật đẹp, thật cường đại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận