Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1782: Bán đứng Bắc Lạc Thiên Vương

Màu xanh của thảo nguyên nhấp nhô lên xuống.

"Xèo xèo..."

Một tay An Lâm cầm muôi, tay còn lại nắm cán chảo, đảo đảo thịt thỏ.

Hứa Tiểu Lan ngồi một bên, mỉm cười nhìn chàng trai đang nấu ăn hết sức chăm chú.

Bỏ thêm hạt tiêu, gừng, dầu tiên...

Thỏ ở nơi này rất béo, vì vậy lúc nấu lên cũng tỏa ra hương vị rất thơm.

Hơn nữa tài nấu ăn của An Lâm lại còn là cấp bậc thần bếp, có thể nói sức hấp dẫn của một nồi thịt thỏ tê cay này là cực kỳ trí mạng.

Đám người Bạch Linh Xà và Đấu Chiến Thắng Phật cũng không nhịn được tiến lại gần, nhìn cái chảo đồ ăn tràn ngập mĩ vị bằng ánh mắt đầy chờ mong.

Tâm trạng của mọi người đều cực kỳ thoải mái thư sướng.

Mọi người cũng không rảnh quan tâm đến nó, đây chính là con thỏ không phục liền cắn chết ngươi, sức chiến đấu chỉ có năm phần, đối với bọn họ, cho dù có một vạn con cũng hoàn toàn không tạo thành uy hiếp.

An Lâm cạn lời luôn.

Một tiểu bạch thỏ nhanh nhẹn thân cao sáu thước xuất hiện ở xa xa, sau đó nhanh chóng nhảy tới bên cạnh An Lâm, ngồi trên cỏ, đôi mắt màu hồng nhạt nhìn chăm chú vào nồi thịt thỏ tê cay.

"Thành Phật rồi cũng có thể ăn thịt được sao?" An Lâm cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Thỏ không phục liền cắn chết ngươi lắc đầu: "Ta không có huynh đệ tỷ muội."

"An Lâm tiền bối giỏi quá, cái gì cũng làm được, ngay cả nấu ăn cũng lợi hại như vậy." Ánh mắt Bạch Linh Xà nóng rực nhìn chằm chằm nồi thịt thỏ, cái miệng nhỏ nhắn chép chép liên hồi.

Con thỏ không phục liền cắn chết ngươi khịt khịt cái mũi, hương thơm chui vào lỗ mũi, khiến cả người nó run run.

"Yêu quái tôi còn có thể ăn được, tại sao lại không thể ăn thỏ?" Đấu Chiến Thắng Phật lơ đễnh nói.

Đấu Chiến Thắng Phật cũng cảm thấy rất hứng thú: "Tuy rằng hiện tại tôi không cần ăn cơm, nhưng nhìn món ăn này, cảm thấy nếu ăn vào sẽ là một loại hưởng thụ, hay là An Lâm đạo hữu cũng cho tôi nếm thử một phần nhé?"

Trên thảo nguyên, mùi thơm lan tỏa.

Con thỏ trầm ngâm một lát đột nhiên nói: "Thơm quá đi, có thể cho ta một phần được không?"

Trời xanh mây trắng, nấu nướng trên thảo nguyên, một tổ hợp tuyệt vời biết bao.

"Bá..." Suýt chút nữa thì An Lâm quăng mất cái chảo ra ngoài.

An Lâm thấy vậy tâm có chút không nỡ: "Thật ngại quá, nhìn mấy con thỏ đáng yêu thật sự nhịn không được... Ở đây chắc là không có huynh đệ tỷ muội của ngươi đâu nhỉ?"

An Lâm thở phào, vậy thì cho dù hắn nấu là đồng loại của nó, nó cũng không quá mức thương tâm. An Lâm tiếp tục nấu, món ăn của hắn sắp xong rồi.

"Hơn nữa, ta to lớn như vậy, chúng nó lại nhỏ như vậy, rõ ràng không phải là đồng loại của nhau."

"Bản thân ngươi cũng là một con thỏ, ngươi lại muốn ăn đồng loại của mình?"

"Nhưng mà không phải là thỏ chỉ ăn chay thôi sao?" Liễu Thiên Huyễn cảm thấy vẫn không thể nào hiểu nổi.

Vẻ mặt mọi người cũng khiếp sợ nhìn con thỏ.

Con thỏ ngây ngẩn, đây quả là một vấn đề khó giải quyết.

"Cái gì cơ?" Vẻ mặt An Lâm khiếp sợ nói.

Ai ngờ con thỏ lại trực tiếp lắc đầu nói: "Tiểu thế giới này không có bảo vật, bởi vì linh vận không đủ, trình tự thế giới yếu ớt, ngay cả bảo vật cấp Linh cũng không có."

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Trừ phi ngươi nói cho ta biết, bảo vật trong tiểu thế giới này cất giấu ở đâu." An Lâm cười nói, lại bổ sung thêm một câu, "Chúng ta không lấy bảo vật của ngươi đâu, chỉ nhìn thôi..."

"Ta nói là, ngươi nấu thịt thỏ nhìn rất ngon, có thể cho ta ăn với được không?" Thỏ không phục liền cắn chết ngươi mở miệng lặp lại một lần nữa.

"Tiểu bạch thỏ mới ăn chay, Ta là Thỏ không phục liền cắn chết ngươi. Ta không ăn thịt, vậy thì làm sao cắn chết được đám động vật không phục ta?" Con thỏ nghiêm túc nói.

Mọi người bị thuyết phục rồi...

"Nhưng mà, thịt thỏ tê cay ở đây không nhiều lắm, ta còn muốn chia cho đồng đội của ta, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta cho ngươi ăn thịt thỏ tê cay hả?" An Lâm cười như không cười nói.

"Đây không phải là đồng loại của ta" Thỏ không phục liền cắn chết ngươi lắc đầu nói, " Ta gọi là 'Thỏ không phục liền cắn chết ngươi', chúng nó gọi là tiểu bạch thỏ, tên không giống nhau, sao có thể cùng loại được?"

Logic thiên tài ghê!

Vẻ mặt đám người Hứa Tiểu Lan thì đều khiếp sợ.

An Lâm mắt chữ A mồm chữ O.

Mọi người nghe vậy đều ngây ngẩn cả người.

Vậy Bắc Lạc Thiên Vương làm cái cấm chế cao cấp ở cái thế giới này để làm cái khỉ gì?!

Khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ đấy là một cái di tích rất cao cấp luôn cơ.

An Lâm dùng thần hồn dò xét con thỏ một chút, phát hiện cảm xúc của đối phương không hề giống giả bộ liền biết nó không hề nói dối, tiểu thế giới này đúng là không có bảo vật thật...

"Vậy thì, ngươi có đồ vật giá trị gì để trao đổi thịt thỏ mỹ vị với ta không?" An Lâm vẫn không từ bỏ, thánh hỏa hạ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía con thỏ.

Con thỏ suy nghĩ rất nghiêm túc một lát rồi mới nói: "Tiểu thế giới này là nơi Bắc Lạc Thiên Vương dùng để nhốt một Linh tộc rất mạnh, ta có thể dẫn ngươi đi nhìn nàng, nàng rất xinh đẹp, da trắng, chân dài, ngực bự, khuôn mặt cũng rất đẹp, chắc hẳn ngươi sẽ thích."

"Ta có thể dùng nàng để đổi lấy thịt thỏ được chứ?"

Hít... Tóc gáy An Lâm dựng đứng, đây là chủ đề nguy hiểm đến tính mạng đấy!

An Lâm nhanh chóng ổn định tinh thần, ánh mắt nhìn tiểu tiên nữ mặc áo xanh ở bên cạnh: "Tiểu Lan, em cảm thấy thế nào?"

Hứa Tiểu Lan lơ đễnh cười nói: "Anh đừng khẩn trương như vậy, em tin tưởng cách làm người của anh, khó khăn lắm chúng ta mới tìm được một ít manh mối, phải đi xem sao."

Sắc mặt An Lâm cổ quái, đi theo nó vào bên trong.

Con thỏ vươn móng vuốt chỉ vào gian nhà nhỏ, giọng nói trong trẻo: "Cô gái xinh đẹp ở ngay bên trong này."

Còn có một gian phòng nhỏ nằm tựa vào núi ở bên hồ, thoạt nhìn trông rất tinh xảo.

Có hồ nước sáng như gương.

Có tiếng thác nước ở xa xa truyền đến.

Dù sao thì, giao dịch này vẫn được đạt thành trong vui vẻ.

Thỏ không phục liền cắn chết ngươi và đám người An Lâm cùng nhau ăn thịt thỏ tê cay vui vẻ.

Mỹ vị tuyệt vời khiến cho con thỏ ăn xong liền khóc, nói thẳng những thứ trước kia nó ăn đều là bỏ đi hết, là An Lâm đã giúp nó tìm lại được ý nghĩa của cuộc đời một lần nữa.

Sau khi mọi người thưởng thức chút thịt thỏ tê cay cuối cùng, con thỏ bắt đầu nhanh nhẹn dẫn đầu, dẫn theo đám người An Lâm đi tìm nơi Bắc Lạc Thiên Vương nhốt kẻ địch.

Mọi người xuyên qua rừng cây.

Con thỏ nhanh nhẹn chạy lên va vào khoảng không phía trước, tạo nên một gợn sóng, sau đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

An Lâm biến sắc: "Hóa ra ở đây có kết giới của trận pháp? Xem ra cấp bậc rất cao, không ngờ với cấp bậc thần hồn của tôi mà lại không hề phát hiện ra."

Tuy rằng lúc ấy hắn chỉ đảo qua, nhưng cũng có thể chứng minh rằng kết giới này cực kỳ không tầm thường.

An Lâm bắt đầu đi vào đại trận, một hồi gợn sóng dao động, giống như bước vào mặt nước, sau đó cảnh vật trước mắt liền biến đổi, đi tới một sơn cốc hoa thơm chim hót.

Đấu Thiến Thắng Phật trợn mắt há hốc mồm: "Cái kiểu lằng xà nhằng gì vậy?"

"Được rồi, ta thừa nhận. Một mình ta bảo vệ tiểu thế giới mấy vạn năm, bán Bắc Lạc Thiên Vương một lần thì đã làm sao?" Vẻ mặt con thỏ u oán, "Đã nói là nhiều nhất là một ngàn năm sẽ về thăm ta một lần, thế mà hết ngàn năm này đến ngàn năm khác, rồi lại ngàn năm này tới ngàn năm, bây giờ đã là ba mươi sáu cái ngàn năm rồi mà hắn vẫn chưa quay lại. Hắn phụ ta nhiều như vậy, ta không thể phụ hắn một lần hay sao?"

An Lâm không phản đối mà trái lại còn nói: "Nhưng ngươi cứ dẫn bừa bọn ta đến chỗ nhốt kẻ thù của Bắc Lạc Thiên Vương thì ngươi vẫn bán đứng Bắc Lạc Thiên Vương đấy thôi."

"Lúc các ngươi vừa mới xuất hiện thì ta đã nói rồi, ta chỉ là hướng dẫn viên du lịch của thế giới này mà thôi, ta nào có bản lĩnh cao đến mức dám bán đứng Bác Lạc Thiên Vương?" Con thỏ cười lạnh nói "Lúc trước gặp các ngươi là vì các ngươi nói việc cướp bóc như chuyện đương nhiên cho nên ta mới muốn đánh các ngươi. Nhưng bây giờ ta nghĩ thông rồi, thế giới này cũng chả có thứ gì tốt, các ngươi cứ phá thoải mái..."

Hắc Linh Xà khẽ nhíu mày nói: "Nơi Bắc Lạc Thiên Vương nhốt kình địch, có lẽ là nơi quan trọng nhất của toàn bộ thế giới. Ngươi vì một miếng thịt thỏ tê cay mà lại bán đứng luôn Bắc Lạc Thiên Vương sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận