Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 987: Trở lại tông môn xem thử

Sau khi dò xét ở mỏ linh thạch một phen, mọi người liền tại chỗ trú trát.

Không bao lâu sau, một chiếc phi hành khí hình tròn màu trắng bạc từ phía trên bay xuống với tốc độ cực nhanh, đáp xuống mặt đất trước mặt mọi người, cửa khoang thuyền mở ra, có rất nhiều tu sĩ mặc áo bào màu tím đi ra từ bên trong.

Cầm đầu là một vị mỹ nữ vóc dáng cao gầy, mặt mũi lạnh lùng.

"An Lâm, thật không nghĩ tới đấy, anh đúng là có tài, chuyện lớn như vậy mà một mình anh cũng giải quyết xong được!" Cô gái đi tới, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ thưởng thức.

An Lâm hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nói: " Chị Bạch ạ, đang lúc tông môn rơi vào tình cảnh tồn vong, thế mà cô chỉ lo nghiên cứu khoa học kỹ thuật, cô không biết xấu hổ hả?"

Đúng, người xuất hiện lúc này, chính là người mạnh nhất Tứ Cửu tiên tông tính cho đến thời điểm hiện tại, Bạch Lăng.

Phía sau cô, dĩ nhiên là người của Tử Tinh các rồi.

"Ôi chao, chẳng phải là tôi đây nghe được rằng anh đã đuổi tới đây rồi nên mới yên tâm. Bây giờ nhìn lại, tôi đoán không lầm mà, Ngao Mông và Ngao Tình Ngọc đều bị một mình anh trấn áp cả, rất là lợi hại!"

"Đúng rồi, Bạch Lăng tiểu thư, cô ở trong thế giới của tiểu Phượng Hoàng cả ngày để nghiên cứu thứ gì vậy?" An Lâm nghe nói gần đây Bạch Lăng trầm mê nghiên cứu khoa học, năm tên đệ tử nội môn dưới trướng cô ta, hoàn toàn ở trong trạng thái nuôi thả, vì vậy không khỏi tò mò hỏi thăm.

Bạch Lăng che miệng khẽ than: "Thật là lợi hại, cậu đã đoán đúng!"

Mặc dù không biết đó là cái thứ quỷ quái gì, nhưng mà hiệu quả rất là trâu bò, thế này là đủ rồi!

"Tôi đoán cô đang nghiên cứu xem làm như thế nào để bảo vệ hòa bình thế giới!" An Lâm tức giận nói.

"Đức Phúc Vi Từ Cường Tử Sinh Mệnh Diệt Sát trận, là trận pháp phòng hộ tôi định đặt ở ngọn núi này, uy lực mạnh mẽ đến mức có thể giết chết đại năng Phản Hư sơ kỳ. Hơn nữa gặp nguy hiểm sẽ báo động trước, mặt khác còn có hiệu quả thông báo, cùng với điều tiết khí hậu và nguyên khí." Bạch Lăng lên tiếng giải thích.

Vất vả lắm mới bộc lộ được tài năng ở trong thiên quân vạn mã, còn tưởng rằng có thể đi về phía đỉnh cao của đời người, ai ngờ đến sư phụ lại trầm mê trong sự nghiệp nghiên cứu, lười dạy học! Đây là chuyện đáng phải tuyệt vọng đến mức nào chứ!

Chẳng biết tại sao, thấy An Lâm trâu bò như thế, tâm trạng Bạch Lăng cực kỳ hứng khởi, mặt mày tươi roi rói, nói cũng nhiều hơn.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Thế còn mấy tên đệ tử nội môn đâu rồi, không dạy?"

An Lâm giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh!"

An Lâm khẽ bĩu môi, không nói nhiều thêm nữa, đưa mắt nhìn sang tu sĩ áo tím vận chuyển từng kiện đồ kỳ quái hình tròn, hiếu kỳ hỏi: "Những thứ này là cái gì?"

Bạch Lăng cười thần bí: "Anh đoán xem."

"Tài... tài liệu học tập?" An Lâm kinh ngạc hỏi, danh từ cỡ nào xa lạ và quen thuộc.

Có cái này, chuyện khai thác mỏ linh thạch liền có thể bảo đảm.

Bạch Lăng gật đầu nói: "Đúng vậy, trước hết tôi để cho bọn họ học tập 'Nhập môn hệ thống số học Tử Tinh đại học năm nhất', 'Đại cương đại vũ trụ vi mô vật lý', 'Lý luận năng lượng đột biến siêu huyền', 'Nguyên khí dung cảnh kiến mô'..."

Hắn có phần đồng tình với năm tên nhóc kia.

"Dạy chứ! Hiện tại tôi đã phát tài liệu học tập cho bọn hắn rồi." Bạch Lăng bày ra vẻ mặt xem thường nói.

Bạch Lăng chỉ cười nói: "Kiến thức là bậc thang giúp loài người tiến bộ, nếu như ngay cả một chút kiến thức căn bản cũng không hiểu, thế thì có khác gì thú vật chứ? Nhiệm vụ khẩn cấp nhất của tôi lúc này, chính là khiến cho các đệ tử của Tử Tinh các nhanh chóng khai hóa dân trí."

Bạch Lăng bày ra vẻ mặt hiển nhiêu: "Chẳng thế thì sao nữa? Đây mới chỉ là cơ sở trong cơ sở thôi, sau đó lại cho bọn họ kết hợp kiến thức với tu hành, dù sao học tốt những tài liệu đó thì sau này sẽ đem lại rất nhiều lợi ích."

Bạch Lăng nở nụ cười tươi đẹp: "Tiêu chuẩn chọn người của tôi chính là thông minh, trí thông minh của mấy đệ tử này cũng không tệ, đặc biệt là Sở Minh và Chu Du, vận dụng kiến thức rất linh hoạt chứ không hề dập khuôn, khả năng sáng tạo cũng rất mạnh."

An Lâm trừng lớn hai mắt, hít vào một miệng đầy khí lạnh.

Bọn họ đi lên phi thuyền màu bạc của Bạch Lăng, bên trong rất rộng rãi, màu sắc là trắng thuần và màu vàng nhạt, tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật, không có vô số thiết bị thao tác, mà còn có cả ghế salon, đồ ăn vặt, phòng trà và đài ngắm cảnh.

Cô kể một hơi mười tám quyển tài liệu.

"Tốc độ phi hành của không gian Bạch Tinh Linh này chỉ chậm hơn không gian truyền tống một chút, nhưng mà hơn được ở chỗ là thoải mái và tiết kiệm tiền, thế nên bình thường tôi đều là dùng nó để lên đường." Bạch Lăng tự rót cho mình một ly rượu trái cây, ngồi ở trên ghế salon, duỗi thẳng đôi chân thon dài, cười nói.

Đây là kết quả của khoa học kỹ thuật trí năng cao, cũng không cần dùng tay để thao tác như trên một số phim điện ảnh và truyền hình, suy cho cùng ở trạng thái bình thường, sau khi trí năng cao máy tính phân tích, đưa ra động tác điều khiển cũng chính xác hơn loài người nhiều.

Bạch Lăng kéo ra một màn sáng ở trên hư không, sau khi đặt ra tọa độ rồi, phi hành liền tiến vào hình thức tự động toàn bộ.

Hắn hồi tưởng lại nỗi sợ hãi khi bị ngập trong đống tài liệu học tập: "Ui... Tử Tinh các đều học cái này ư?"

"Nghe tên thôi đã thấy rất thông minh rồi." An Lâm gật đầu.

Sau khi đi dạo mỏ linh thạch một lần, sắp xếp nhân viên khai thác cùng với công tác phòng ngự, đám người An Lâm, Đề Na và Tiêu Trạch bắt đầu trở về tông môn.

Lâu rồi An Lâm không trở về tông môn, nên muốn nhân cơ hội này quay về tông môn một chuyến.

An Lâm há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là đáy lòng đột nhiên tràn ngập cảm xúc đồng tình với các đệ tử gia nhập Tử Tinh các.

"Cô phát nhiều tài liệu học tập khó như thế, bọn họ thật sự có thể hiểu được à?" An Lâm vẫn còn có chút lo lắng hỏi.

Con mẹ nó chứ, gì mà khai hóa dân trí! Vậy hắn chính là kẻ chưa được khai hóa hả?

An Lâm cảm giác lồng ngực của mình bị ghim một kiếm, cặp mắt đen lộ ra vẻ khiếp sợ và mờ mịt.

"Đúng là rất không tồi." An Lâm nhìn những vùng đất không ngừng xẹt qua ở phía dưới, gật đầu.

Không gian Bạch Tinh Linh là tên của phi hành khí hình tròn này, khi bay với tốc độ cao nhất, còn mau hơn không ít so với An Lâm toàn lực phi hành.

Đề Na mở to cặp mắt màu xanh, tò mò đánh giá hết thảy xung quanh, mỗi một sự vật ở đây đối với cô mà nói đều rất mới lạ.

Tứ Cửu tiên tông.

Ở bên một hồ nước trong suốt.

Một cô gái có dung mạo dịu dàng vừa xuất trần tuyệt tục, trên đầu là cặp sừng rồng tinh xảo, ngẩng đầu lên.

Phía trên bầu trời màu lam, một luồng dao động ẩn hình thổi quét quua, trong nháy mắt đã đánh tan mây trắng trên bầu trời.

Ngay sau đó, một luồng sáng màu trắng bạc hiện ra, còn có một vật phi hành hình tròn xuất hiện ở trung tâm, chậm rãi hạ xuống.

"Sư phụ an toàn trở lại." Trên mặt Bắc Liên hiện vẻ hứng khởi.

Lúc cô biết được tin tức Tiêu Trạch lỡ tay giết chết nhị thái tử của Long Vương, bị Long Đình yêu cầu làm nô bộc trọn đời, cô thật sự vô cùng sợ hãi, liều lĩnh muốn đuổi tới cứu Tiêu Trạch.

Dầu gì cô cũng là con gái Ngao Mông, ban đầu bởi vì huyết mạch mà bị bỏ rơi, hôm nay độ tinh khiết của huyết mạch đã trở lại trạng thái đỉnh phong, tiềm lực vô hạn, có lẽ chỉ cần cô đồng ý trở về Long Đình, là bọn họ có thể bỏ qua cho Tiêu Trạch.

Nhưng mà, cô bị Bạch Lăng ngăn cản, nói là An Lâm sẽ xử lý tốt chuyện này.

Bắc Liên chỉ có thể ở lại Tứ Cửu tiên tông chờ tin tức, lòng như lửa đốt.

An Lâm phải đối mặt với toàn bộ thế lực Long Đình, sao cô có thể không lo lắng cho được.

Nhưng sau đó, tin tức An Lâm đã ngăn được cơn sóng dữ, ra tay trấn áp một đám cường giả Long Đình tới mức không ngóc đầu lên được truyền đến, làm cho Bắc Liên tựa như rơi trong mộng.

Thì ra là... An Lâm đã trưởng thành đến mức này rồi ư?

Bắc Liên hoảng hốt một hồi, có phần vui vẻ, lại có chút phiền muộn.

Nhớ ngày đó, bọn họ còn cùng sóng vai giết địch, thế nhưng hôm nay An Lâm lji đã bước lên mây xanh, ngay cả cha cô cũng không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này, cửa khoang thuyền phi hành khí mở ra.

"Sư phụ!" Cô gọi một tiếng, vui vẻ chạy tới, đi tới nghênh đón Tiêu Trạch, nhưng lại thấy được một cái bóng dáng ngoài dự đoán.

Bắc Liên hơi sững sờ, sau đó đôi mắt đẹp lại càng tỏa sáng hơn: "An Lâm, anh cũng đã về rồi!"

An Lâm có chút tức giận nói: "Gọi sư gia!"

Bắc Liên: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận