Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1209: Cuộc đại chiến với cá voi bốn chân

Cái biến cố này khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Đối với con cá voi kia mà nói, nước bọt của nó chỉ là một miệng nước nhỏ.

Nhưng mà đối với cho An Lâm, thì đó chính là một trận lũ lụt ẩn chứa năng lượng cực kì khủng bố bắn ra!

Sắc mặt An Lâm nhanh chóng biến đổi, trong nháy mắt hình thức Hỏa Thần bộc phát, khí thế tăng vọt, một cự chưởng ẩn chứa ngọn lửa Thần Hỏa và Thánh Hỏa chợt bắn về phía lũ lụt bắn ra.

Cự chưởng ngọn lửa và lũ lụt bắn ra va chạm với nhau, ầm ầm nổ bung, tiếng vang kinh thiên động địa.

Ầm ầm!!!

Nước miếng bị nổ bắn tung tóe, cự chưởng ngọn lửa cũng bị nước miếng dập tắt.

Làn sóng khi nóng cháy và hơi nước bốc lên tản ra khắp bốn phía, tạo thành cơn lốc ở xung quanh.

"Ọe..."

Bọn họ đều không cẩn thận mà hít hơi nước kia, nói cách khác, bọn họ đang hít nước miếng của cá voi bốn chân... Quá là kinh tởm!

Có sinh viên lớn tiếng hô to, khiếp sợ nhìn bạn học của mình.

Quả nhiên, một phần sinh viên được nhắc nhở đều cảm thấy nôn nao trong người.

Làn sóng khí mang theo hơi nước trùng kích khuếch tán đến chỗ các sinh viên, có sinh viên mở ra hai cánh tay, nhắm mắt lại hít sâu, cứ như là đang cảm ngộ thời khắc cường giả đối chiến đầy vĩ đại.

"Khó có cơ hội tận mắt nhìn thấy Thần An chiến đấu, tôi nhất định phải xem hết toàn bộ!"

Cả đám sinh viên thấy sương mù bốc lên che kín không gian thì đều trợn tròn mắt.

Kết quả là, lại có một đám sinh viên té xuống.

"Ngu ngốc! Còn đứng đấy mà hít không khí nữa hả? Đây là nước miếng của con cá voi bốn chân kia đấy!"

"Đậu chính là cuộc chiến của cường giả sao? Chỉ cần giơ tay hay nhấc chân là cũng đủ để tạo ra thuật pháp xoay chuyển đất trời..."

"Cá voi bốn chân, ông đây thề không bao giờ đội trời chung với mi! Ọe..."

"Bạn học An Lâm, mau giúp chúng tôi dạy dỗ cái con cá voi không biết trời cao đất rộng là gì kia đi!"

"Cái đệch!"

Rất nhiều sinh viên đều cố gắng gượng chống lại uy áp đến từ con cá voi, ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai đứng trên cục gạch đen, toàn thân biến thành vàng ròng trông cực chói mắt.

Những sinh viên chưa té ngã thì đều cực kỳ khẩn trương mà nhìn về phía An Lâm với ánh mắt nóng bỏng.

"Tôi vẫn không thể ngã xuống được, tôi nhất định phải cùng học trưởng An Lâm chiến đấu đến cùng!"

Trong khoảnh khắc ấy, nắm đấm giống như mặt trời nhỏ ầm ầm nổ tung ở trên đầu cá voi bốn chân.

"Ầm ầm!"

Cá voi bốn chân khẽ "ô: một tiếng, cho dù phóng ra chất lỏng phòng ngự màu đen để che chở cái đầu, nhưng nắm đấm ẩn chứa lực lượng dồi dào kia vẫn khiến cho thân thể lớn đến hơn vạn mét kia của nó bị đẩy lùi, bốn cái chân trên mặt đất kéo ra những cái rãnh rất dài.

Hắn nhanh chóng khua cánh tay lên, không ngừng lấy lực lượng tại cánh tay để thúc dục lực lượng từ ngọn lửa, trong khoảnh khắc, cánh tay hắn trở nên chói mắt như ánh mặt trời rực rỡ!

"Tôi cảm thấy rằng nếu tôi ngăn cản một quyền này từ phía chính diện, thì chắc chắn là tôi sẽ tan thành mây khói."

"Tới mà không xưng danh quả là quá vô lễ." An Lâm ở hình thức Hỏa thần, trực tiếp đánh về phía cá voi bốn chân.

Dáng vẻ thần uy được bộc lộ triệt để này của An Lâm thật sự là khó gặp. Các sinh viên đều lưu luyến mà vừa lui vừa quan sát, có học muội thì hai mắt tỏa sáng như sao, đứng đờ ra mà xem, khiến giáo viên phải kéo đi...

Các giáo viên cảnh giới Phản Hư đang lớn tiếng trao đổi.

"Mau, dời sinh viên đi! Bọn họ ở chỗ này sẽ bị dư âm của cuộc chiến liên lụy!"

Gấp ba, Hỏa Thần quyền - tay Kỳ Lân!

Sóng xung kích tàn sát xung quanh, khiến mặt đất rạn nứt, nhổ tận gốc cả một rừng cây.

Hứa Tiểu Lan và hơn mười vị chủ nhiệm cảnh giới Phản Hư không thể không phóng ra lực lượng không gian để bảo vệ các bạn học ở xung quanh, ngưng tụ thành một cái màn chắn không gian, ngăn cản dư âm từ đợt trùng kích vừa rồi.

"Đậu má! Quả là một quyền khủng khiếp! Bạn học An Lâm đang nghiêm túc sao?"

Hắn tung một quyền về phía cá voi bốn chân.

Một quyền được tung ra, khiến cho trời đất như mất màu!

Ầm!

Lực lượng nổ mạnh, dao động nóng cháy màu vàng kim khiến hư không vặn vẹo, cứ như thể một cái mặt trời bị nén xuống, lực lượng hủy diệt phóng ra khắp không gian.

Năng lượng dao động từ từ tản đi.

Lần này, hai mắt của cá voi bốn chân trừng lên rất lớn, hiển nhiên là bị quả đấm của An Lâm dọa sợ.

An Lâm thì mang vẻ mặt nghiêm trọng mà nhìn con cá voi trước mắt này.

Mặc dù cá voi bốn chân đã bị hắn đuổi lui, nhưng không tổn thương dù chỉ một cọng lông, nhìn cái dáng vẻ thoải mái dễ dàng này của nó, không nghi ngờ gì nữa, đây là một con thần thú cảnh giới Hợp Đạo!

"Rốt cuộc thì ngài là ai?!" An Lâm mở miệng hỏi lần nữa.

Rất rõ ràng, mặc dù vị khách không mời mà đến này bắt nạt một số giáo viên và sinh viên, nhưng không có ác ý, nếu không ở trước khi An Lâm đến đây, các giáo viên và sinh viên đều đã gặp phải tai ương rồi!

Cá voi bốn chân nghe hắn hỏi thế thì lại đầu, đôi môi giống như lạp xưởng tách ra, hé miệng.

"À... Phi!!!"

Lại là đạn nước ẩn chứa uy năng khủng khiếp.

An Lâm: "..."

Ngay sau đó, nó lại há mồm nữa rồi.

An Lâm không hiểu sao trừng mắt nhìn lại nó, có ý gì đây hả? Chặn lại công kích nước miếng của nó, nó còn tỏ vẻ rất thưởng thức?

Nhưng sau đó, cá voi bốn chân đã đưa mắt nhìn sang An Lâm, trong mắt ánh lên sự khen ngợi, cái đầu lớn như một tòa núi nhỏ còn khẽ gật gù.

Một màn này, khiến cho cả đám thầy trò giận sôi lên, một số giáo viên cảnh giới Phản Hư thì đã bắt đầu mài đao soàn soạt, không nhịn được muốn ra tay.

Đối mặt với từng tiếng khiển trách, cá voi bốn chân lại khẽ nhếch khóe miệng lên, bày ra vẻ mặt trào phúng.

Sắc mặt An Lâm rất xấu: "Không thể nói chuyện đàng hoàng được hả? Gặp người lập tức nhổ nước miếng là cái kiểu gì đây?"

Trong khi nói chuyện, hắn chỉ có thể dùng thuật pháp hỏa diễm để chống cự.

Đám thầy trò thì như đều ngừng thở, kiên quyết không hít vào không khí tại giờ phút này, thậm chí có người còn thi triển thuật pháp ngăn cách hơi nước. Không có cách nào khác, bây giờ đầy trời đều là nước miếng cá voi bốn chân!

Rốt cuộc, cá voi bốn chân cũng phun nước miếng phát mệt.

Nhóm thầy trò đã bắt đầu chửi ầm lên, mắng cái con cá voi bốn chân này không có tố chất.

"Phù phù phù... Thật mẹ nó ngạt chết tôi!"

"Vừa nghĩ tới bây giờ trong không khí vẫn còn nước miếng của con cá voi kia, tôi liền muốn ói!"

"A... Con cá voi bốn chân chết tiệt, đầu óc có vấn đề à!"

"Chẳng biết xấu hổ, hễ mở mồm là phun nước miếng, người người căm phẫn!"

Mỗi một phát nước miếng đều ẩn chứa uy năng cực kì khủng bố, nếu như đánh trúng vào một ngọn núi nào đó, có thể khiến một tòa núi cao ngàn trượng nổ đến nát vụn!

Cá voi bốn chân lại tiếp tục phun nước miếng.

"À... Phi phi phi!"

Thuật pháp của hai người va chạm, nổ thành một màn hơi nước ở trên hư không.

Ầm ầm!

Thấy nó lại phun nước miếng, sắc mặt An Lâm đen xì như đáy nồi, lại cách không đánh ra một nắm đấm có ngọn lửa bao quanh.

"Phụt."

Một cái bọt khí rất to bị nó phun ra.

Phía trên bọt khí có dòng chữ kim sắc cực kỳ chói mắt, trên đó viết ngôn ngữ của Thái Sơ: Nhóc con, cậu rất giỏi, là sinh viên của đại học này hả?

An Lâm thoáng sửng sốt, dùng bọt khí trao đổi, đường đường là thần thú Hợp Đạo, thế mà lại không biết nói chuyện?

Tuy trong lòng hắn rất hoang mang, nhưng hắn vẫn gật đầu thừa nhận, đáp: "Phải, thế nên trường này là do tôi bảo kê, ngài mơ tưởng làm xằng làm bậy ở chỗ này, rốt cuộc thì ngài là ai?!"

Cá voi bốn chân nghe vậy thì hai mắt liền cong thành trăng khuyết, cái miệng như lạp xưởng cũng nhếch lên thành hình trăng khuyết, bật cười sang sảng: "Ha ha ha ha..."

Khóe miệng An Lâm khẽ co quắp, thầm nghĩ không biết có phải con cá voi này bị dở hơi không.

Cá voi bốn chân lần nữa phun thở một bọt khí: Cậu rất giỏi, là sinh viên ưu tú nhất mà tôi từng thấy, nhưng cái trường học này, không phải là cậu bảo kê, mà là do tôi bảo kê!

Những chữ vàng lấp lánh trong bọt khí hết sức khổng lồ, thế nên tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nhìn thấy.

Sau khi thấy những chữ này, đám thầy trò đều bùng nổ.

"Tôi nhổ vào, đồ yêu quái không biết xấu hổ, sao mà nó lại dám nói ra những lời này chứ?"

"Bảo kê cái con mẹ nhà mi! Liên tục phun nước miếng vào bọn tôi như phát điên, thế mà cũng dám tự nhận mình là người bảo kê ư?"

"Có phải cái con cá voi này bị điên rồi không?"

Đám thầy trò có ấn tượng rất xấu với cái con cá voi bốn chân này, những người có tính cách nóng nảy đã không nhịn được mà mắng lên.

An Lâm thấy thế thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ con cá voi bốn chân này là thần thú bảo vệ trường học? Mỗi một cái tông môn đều có thần thú hộ tông, cá voi bốn chân tuy là hơi xấu xí một chút, nhưng cũng không phải là không thể làm thần thú bảo vệ trường học.

Lúc này cá voi bốn chân lần nữa phun ra bong bóng, trên bong bóng vẫn là những chữ to màu vàng: Các thầy cô và các sinh viên thân ái, tôi là Vương Tiện Ngư - hiệu trưởng của mọi người đây!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận