Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 418: Cuộc thi thành công viên mãn

"Khế ước nô bộc? Muốn Bạch Đao Lang Thần tôi làm nô bộc cho anh ư? Nói đùa cái gì vậy!" Người sói nghe được lời An Lâm nói thì tức điên lên, loại chuyện ký kết khế ước nô bộc này, đối với loài sinh vật nào cũng đều là sự sỉ nhục!

Bởi vì một khi trở thành nô bộc, hắn sẽ không thể thực hiện bất kỳ hành động phản kháng nào đối với lệnh của chủ nhân, mà chủ nhân lại có thể quyết định sự sống chết của nô bộc chỉ với một ý nghĩ, khế ước này cực kì không công bằng!

An Lâm không nói chuyện, chỉ lẳng lặng giơ kiếm Thắng Tà lên cao, lưỡi kiếm đen nhánh như muốn nuốt hết tất cả ánh sáng.

Người sói nhìn trường kiếm đáng sợ kia, hai hàm răng run rẩy đánh vào nhau lập cập, cuối cùng đành phải cúi đầu: "Được, tôi đồng ý với ạm..."

An Lâm gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ nhỏ ra một giọt máu tươi màu vàng, dưới sự tác dụng của tâm pháp, giọt máu tỏa ra từng đợt sóng dao động kỳ lạ.

Máu tươi nhỏ xuống đầu của người sói, liên hệ vô hình được thiết lập, khế ước chính thức được ký kết!

Người sói vô cùng phiền muộn: "Không ngờ đường đường là Bạch Đao Lang Thần được mọi người kính ngưỡng như tôi lại phải lưu lạc tới mức làm nô bộc cho con người."

An Lâm chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Có thể làm nô bộc của yêu nghiệt số một ở Thiên Đình, đầu bếp số một ở Cửu Châu, tham sống số một trên đại lục, An Lâm Kiếm Tiên, đó chính là niềm vinh hạnh của cậu!"

Bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn bước tiến của đại quân, dù sao trong bầy thú cũng có mười mấy tên dị thú Địa Viêm giữ trận, thực lực không thể coi thường.

Người hổ và Lam Diễm Điểu sáu cánh thấy thế liền thay đổi thái độ.

Người sói kích động nhận lấy Sinh Cốt đan, cung kính gật đầu, lập tức chạy đi tìm cánh tay của mình rồi bắt đầu nối lại.

Người sói cắn răng, hắn biết mình không thể làm trái mệnh lệnh chủ nhân. Khó khăn lắm vết thương mới bình phục một chút, hiện tại hắn đành phải xông vào bầy dị thú, bắt đầu thái cải chém dưa.

Bạch Đao Lang Thần kích động, sau khi nghe được những danh hiệu kia, hắn mới biết thì ra chủ nhân của hắn lợi hại như vậy!

Nếu còn không đầu hàng, hắn đã sớm phải chết rồi, làm sao còn cơ hội nghe được mấy lời người hổ vừa nói với hắn chứ.

Người sói nghe vậy thì giật mình, ngẩng đầu nhìn An Lâm.

"Má nó, cái tên sói mắt trắng nhà cậu dám đầu hàng kẻ địch, lát nữa ông đây sẽ giết chết cậu!" Âm thanh gầm thét của người hổ vang xa vài dặm, đinh tai nhức óc như tiếng sấm.

An Lâm ném cho người sói một viên Sinh Cốt đan nhất phẩm, thờ ơ nói: "Nuốt viên thuốc chữa thương này đi, sau đó tìm cánh tay bị đứt của cậu rồi nối lại, nó có thể giúp cánh tay của cậu mau lành, chúng ta đi xem thử tình hình chiến đấu ở chỗ khác như thế nào!"

Trong không gian tối mờ, thân thể An Lâm cứ như mặc lên một tầng ánh sáng, sự tự tin và hào khí không gì sánh kịp xông thẳng lên trời, cực kì cao lớn vĩ ngạn, khiến người sói vô cùng ngưỡng mộ.

An Lâm thấy đám người Đạt Nhất Đạt Nhị không ngừng bị công kích, mở miệng ra lệnh với người sói đang theo sau lưng mình: "Bạch Đao Lang Thần, bây giờ đến lượt cậu biểu diễn rồi đó, đám dị thú này giao cho cậu đấy."

An Lâm nhìn qua một hướng nào đó, trường kiếm của Thượng Quan Nghệ đã chặt đứt cổ Lam Diễm Điểu sáu cánh.

Đạt Nhất và Đạt Nhị đánh nhau với hơn một ngàn con dị thú, liên tục thất bại rút lui.

Phạm vi ba dặm xung quanh nơi đang diễn ra trận chiến hóa thành một vùng trời băng đất tuyết, dãy núi màu đen bị nhuộm thành mặt gương trắng xóa.

Người sói không thèm phản ứng, tiếp tục thái cải chém dưa, tàn sát đám dị thú.

Tiếp theo là một đợt tiếng kiếm sắc bén, mấy trăm con dị thú chỉ cảm thấy một luồng gió rét đến tận xương thổi tới.

Khí huyết của người hổ cũng bắt đầu bộc phát, hai mắt đỏ thẫm, hắn không ngừng vung vẩy cây gậy màu đen chứa sức mạnh của đại quân, thân thể như đại pháo, mỗi một lần hắn quơ gậy đều khiến núi lỡ đá mòn.

Cuối cùng, hắn chuyển ánh mắt về phía khu vực chiến đấu của Mạc Hải.

Mạc Hải nghe được câu này thì suýt phun máu, con mẹ nó cậu không có mắt sao, không thấy tôi đang bị ăn hiếp à? Sao cậu còn đứng đó nói nhảm hoài vậy?

Chẳng lẽ hắn ta thật sự chỉ dựa vào vài lần quan sát cường giả trong môn chơi với lửa mà có thể tự lĩnh ngộ chiêu thức hệ Băng?

"Bành!"

An Lâm âm thầm xuýt xoa, chiêu thức hệ Băng của Thượng Quan Nghệ quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi thán phục. Tu sĩ chỉ mới có tu vi Hóa Thần trung kỳ mà đã có thể dựa vào kiếm pháp hệ Băng cực kì dũng mãnh đánh thắng dị thú Thiên Viêm Hóa Thần hậu kỳ, không biết cô ta đã học được chiêu này ở đâu.

An Lâm nghe vậy, cuối cùng cũng bắt đầu hành động, hắn dang rộng đôi cánh, cấp tốc bay về phía Mạc Hải.

Mạc Hải phun máu tươi, hai mắt biến thành màu đen: "An Lâm đạo hữu, giúp tôi!"

Đột nhiên, cơ bắp người hổ gồ lên, cây gậy màu đen bộc phát năng lượng cực kỳ đáng sợ, bay về phía Mạc Hải nhanh như chớp.

Cái này thật sự là quá biến con mẹ nó thái!

Nhưng An Lâm thật sự không rõ Mạc Hải có cần hắn hỗ trợ hay không, ai mà biết có phải Mạc Hải vẫn còn cất giấu tuyệt chiêu chưa dùng không chứ. Nhỡ đâu hắn chạy tới nhúng tay vào, quấy rầy hứng thú chiến đấu của hắn ta, bị trách là không tôn trọng người khác đánh nhau thì phải làm sao bây giờ?

Chẳng phải trước giờ đàn ông chân chính đều thích đường đường chính chính chiến đấu ư?

Mạc Hải không ngừng đỡ lấy những đòn công kích của người hổ, ngay cả nói chuyện cũng không có thời gian, vốn dĩ hắn còn cho rằng An Lâm sẽ tới giúp đỡ, kết quả An Lâm vẫn cứ đứng một bên xem kịch vui, hắn... cái kia...

Chỗ của Mạc Hải là khu vực của Huyết Viêm, bây giờ nó đã phình to hết mức.

An Lâm thấy thế thì không nhịn được bèn hỏi: "Mạc Hải đạo hữu, anh có ổn không, có cần tôi giúp một tay hay không?"

Đao pháp Xích Viêm Cuồng Huyết của Mạc Hải cũng hết sức bá đạo, nhưng khi hắn lấy cứng đối cứng với người hổ thì liền rơi vào thế hạ phong, không ngừng lùi lại.

Đã có mấy ngọn núi bị sức nặng của cây gậy đen nện cho chỉ còn lại một nửa.

Người hổ thấy An Lâm đang bay tới, lại thấy Lam Diễm Điểu sáu cánh đã chết, người sói tạo phản, hắn không chút suy nghĩ, lập tức dùng hết sức co cẳng bỏ chạy!

An Lâm than nhẹ một tiếng: "Chưa có người nào thành công chạy thoát khỏi tay An Lâm Kiếm Tiên tôi đâu..."

Đôi cánh của hắn tiếp tục mở rộng đến năm mét, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua tốc độ âm thanh, phóng tới chỗ người hổ, thậm chí nhanh hơn vận tốc âm thanh năm lần!

"Gào...!" Người hổ kích hoạt khí huyết toàn thân, điên cuồng bỏ chạy, tốc độ của hắn cũng không thua An Lâm.

Hai mắt An Lâm phát lạnh, bắt đầu dùng sáu chiêu thức của Chiến Thần.

Một chiêu, Phong Kiếm!

Lợi dụng chiêu thức, tốc độ của hắn tăng vọt lần nữa, nhanh gấp bảy lần vận tốc âm thanh!

Một hơi hắn đã bay xa hai ngàn mét, kiếm Thắng Tà chém vào lưng người hổ!

Kiếm Thắng Tà là tiên khí đỉnh phong cực kì sắc bén, trong tình huống không kịp phòng bị, thân thể người hổ trực tiếp bị chém thành hai nửa, phải nói là chết đến mức không thể chết thêm.

Đến khi chết, người hổ vẫn còn duy trì vẻ mặt sợ hãi, có lẽ hắn cũng không ngờ tốc độ của An Lâm lại đạt đến mức này. Bỗng nhiên, một Hỏa Vũ màu vàng xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, đó chính là ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm!

An Lâm không ngần ngại bắt lấy Hỏa Vũ, vui vẻ bay về phía Mạc Hải.

Mạc Hải uống thuốc khôi phục vết thương, vô cùng cảm kích nhận lấy ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ do Thượng Quan Nghệ đưa tới. Hiện tại, mỗi người đều đã thu được một ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm, xem như cuộc thi đã thành công viên mãn.

Hắn nhìn An Lâm chiến thắng trở về, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.

"An Lâm đạo hữu, nói thật đi, cậu đã tu luyện như thế nào vậy, rõ ràng cậu chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng lúc đánh dị thú Thiên Viêm thì cứ như đang đánh một đám con nít vậy."

Mặc dù Mạc Hải vô cùng tin tưởng thực lực của An Lâm, nhưng sau khi chứng kiến tốc độ và kiếm pháp đáng sợ kia, hắn vẫn bị dọa cho giật mình.

Thượng Quan Nghệ cũng nhìn An Lâm, hiển nhiên cũng bị ngạc nhiên trước thực lực mà hắn phô diễn.

"Chỉ là một đám dị thú Hóa Thần hậu kỳ mà thôi, lúc tôi đạt đến Dục Linh hậu kỳ thì đã có thể đánh bọn chúng như đánh con nít rồi." An Lâm thản nhiên trả lời.

Một luồng bá khí vương giả tỏa ra, Mạc Hải sinh lòng tôn kính.

Thượng Quan Nghệ: "..."

Không bao lâu sau, cả ngàn con dị thú bắt đầu bị Đạt Nhất Đạt Nhị và người sói hợp lực tiêu diệt sạch sẽ.

Người sói nhìn thi thể người hổ và chim Lam Diễm, trong lòng hết sức thương cảm.

"Đáng thương cho con chim khờ và con hổ ngốc, nếu các cậu mau mau đầu hàng như tôi thì có phải tốt hơn không."

"Ở thế giới tàn khốc này, chỉ có người co được dãn được mới có thể sống lâu."

Người sói lắc đầu thở dài một tiếng, bắt đầu đi đến chỗ chủ nhân của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận