Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1016: Trần Nam đau lòng

Đề Na vui vẻ thu hồi quả cầu nhỏ.

Quả cầu này là đồ vật đặc biệt đầu tiên được sinh ra của thế giới Thần Kính, cho dù người sử dụng có cảnh giới thấp cũng có thể thu sinh linh vào bên trong quả cầu, nó có tên là cầu Sủng Vật Tinh Linh.

Đây là lần đầu tiên Đề Na sử dụng vật này vào thực tế chiến đấu, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Cảm nhận tiếng hét tuyệt vọng của cường giả Hồ tộc trong cầu Sủng Vật Tinh Linh, cô liếm môi, quyết định nghỉ ngơi, chơi đùa quả cầu một chút.

An Lâm cưỡi gạch đen bay về phía Trần Hạo, dự định bắt cả ba.

Không ngờ Trần Hạo phản kháng quyết liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, đạo thần lực phóng lên cao, khuấy động không gian xung quanh. Hồ thuật thần đạo, không gian bạch cốt vẫn tiếp tục chuyển động.

Vô số bạch cốt phóng tới chỗ An Lâm, Đề Na, Tiêu Trạch.

Lúc này Tiêu Trạch chỉ có thể nhận nhiệm vụ làm bao cát, không ngừng làm tiêu hao lực lượng của Trần Hạo.

An Lâm vừa định hành động thì vô số bạch cốt lại bắt đầu vây quanh hắn.

Sao An Lâm có thể thả hổ về rừng được, ngay lập tức nạp giới lóe sáng, hai thân ảnh ngân bạch xuất hiện: "Đạt Tam, Yêu Cơ, tôi giao hai kẻ kia cho hai người!"

"Đi đi! Cha sẽ ở lại ngăn cản bọn hắn!" Trần Hạo hét lớn, há miệng phun ra.

Rõ ràng Trần Hạo biết với thực lực của bản thân thì không thể chạy thoát nên đã dứt khoát bảo vệ hai người kia.

Nhưng hắn không ngờ Trần Hạo lại bất ngờ nuốt Trần Nam và Lam Tiểu Nghê!

Trần Hạo thấy vậy vô cùng hoảng sợ.

"Tôi đã xem nhẹ ông rồi, thực lực của ông mạnh hơn Đông Hải Long Vương rất nhiều." An Lâm rút trường kiếm ra, liên tục ngăn cản công kích của Trần Hạo.

Sưu sưu!

Ngay lúc An Lâm ngây người.

Hiện tại Trần Hạo đã thế suy sức yếu, hắn không cần làm chuyện nguy hiểm nữa, chỉ kiên quyết ngăn cản công kích của bạch cốt.

"Đừng nghĩ có thể đuổi theo chúng nó, đối thủ của mấy người là tôi!" Trần Hạo thúc giục bạch cốt tấn công An Lâm, Đề Na, Tiêu Trạch cùng một lúc khiến bọn họ không có cơ hội thoát thân.

Từng đạo thần lực ẩn chứa trong răng cưa bạch cốt, mang theo sức mạnh tử vong tấn công Đạt Tam và Yêu Cơ.

Sau khi Trần Nam và Lam Tiểu Nghê được Trần Hạo phun ra thì bị một luồng sức mạnh to lớn đẩy tới nơi xa, một luồng ý thức thoát ra khỏi không gian bạch cốt.

Bởi vì sử dụng lực lượng quá mức thân thể Trần Hạo không thể chống đỡ được nữa, quả cầu mang theo sức nặng của biển cả chậm rãi chèn ép xương sống của ông, kèm theo là tiếng đau đớn của máu thịt, lập tức khiến ông bị thương nặng.

Sau khi Đạt Tam và Yêu Cơ nhận lệnh lập tức bay về phía Trần Nam.

Ông không ngờ An Lâm lại còn hai con át chủ bài, lập tức thúc giục lực lượng cản trở Đạt Tam và Yêu Cơ.

Pháo sáng xuyên qua hư không, nhanh chóng tới nơi.

Tóm lại, Yêu Cơ với thân pháp linh hoạt đã tránh được sát khí đáng sợ của Trần Hạo, tìm được một khe hở, hai tay mở ra, ném hai quả pháo về phía Lam Tiểu Nghê và Trần Nam đang bỏ chạy.

Cảnh giới của cô chỉ là hóa thần nhưng nếu dựa vào sự trợ giúp của lực lượng bên trong thì cho dù gặp phải cường giả phản hư cũng có thể giao chiến trong thời gian ngắn.

Gần đây, Không Gian Khiêu Dược không đáng giá như vậy sao?

Tiếng kêu thảm thiết của Lam Tiểu Nghê và Trần Nam truyền đến.

Giận nhất nhính là Đạt Tam bị bạch cốt của ông đánh cho bại liệt nửa người nhưng Yêu Cơ lại nhanh nhẹn khiến người ta giận sôi máu, chẳng những có năng lực tính toán và siêu năng lực tránh né mà còn nắm giữ cách thoát ra khỏi không gian.

An Lâm thực sự thất vọng, hai mắt Trần Hạo lại dấy lên tia hy vọng, vui vẻ nở nụ cười.

Ánh sáng dần dần tản đi, hai thân ảnh bỏ chạy nơi xa vẫn xuất hiện trong tầm mắt.

An Lâm vừa ngăn cản công kích vừa nhìn về phía nổ tung với vẻ mong đợi.

Ngay cả con rối cũng có thể nắm giữ?

Nhưng cô đã đánh giá thấp sức mạnh của Yêu Cơ.

Yêu Cơ không phải là cường giả phản hư, sức chiến đấu của cô có thể sánh với cường giả phản hư trung kỳ! Pháo sáng này không phải cường giả phản hư bình thường có thể ngăn cản được.

Năng lượng bùng nổ, ánh sáng tràn ngập cả không trung.

Rầm rầm!

Một quả cầu màu xanh hình thành, bao quanh cô và Trần Nam.

Lúc pháo sáng rơi xuống, Lam Tiểu Nghê chắn trước mặt Trần Nam không chút do dự, thúc giục pháp khí hộ thân cô nhận được từ trưởng bối.

"Không!" Trần Hạo vừa tức giận hét lên vừa cảm thấy bất lực.

Yêu Cơ muốn tiếp tục tấn công nhưng sao Trần Hạo có thể cho bọn họ cơ hội một lần nữa, ông liều mạng ngăn cản bọn họ.

An Lâm biết tám đuôi hồ ly này chắc chắn phải dùng loại pháp thuật thần bí nào đó, nếu không hơi thở của nó cũng không duy trì tới bây giờ, hiện tại có thể cậy mạnh, xuất cầu lũ lụt ra.

Con ngươi Trần Hạo lóe ra những tia nguy hiểm, gằn từng chữ: "An Lâm... Cậu làm rất tốt... Hôm nay nhất định tôi sẽ giết cậu!"

An Lâm cười nhạt: "Ha, được, tôi cũng có mục đích này!"

Để Tiểu Sửu có được điều kiện trưởng thành tốt, giữ lại Trần Hạo chính là một mối nguy, tất nhiên phải tiêu diệt ngay bây giờ.

Ầm ầm! Đúng lúc này từ phương xa truyền đến một trận tiếng nổ mạnh long trời lở đất.

Đất trời cùng lúc bị rung lắc.

Một người nổi bật phóng ra quả cầu lửa nóng rực, khói cuồn cuộn bốc lên, năng lượng hủy diệt đánh sâu vào, càn quét cả khu vực rộng trăm dặm.

An Lâm nhìn về phía quả cầu lửa, cảm nhận được năng lượng đáng sợ do phản ứng nhiệt hạch mang lại, trong lòng rơi vào im lặng.

An Lâm có thể chém phản hư cảnh giới hóa thần thì cô cũng có thể làm được, cũng không kém bao nhiêu.

Cô gái cười tỏa nắng, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng sắp đuổi kịp bước chân của An Lâm rồi.

"Chém giết cường giả phản hư... Cuối cùng cũng đạt được thành tựu!"

Cả người cô chồng chất vết thương nhưng vẻ mặt ánh mắt lại rất hưng phấn.

Cô gái áo xanh tiêu sái thu kiếm, thu tất cả hồ tiên lục vĩ vào không gian, cũng tiện tay uống một viên tiên đan.

Một đám hồ tiên lục vĩ nằm trong ngọn lửa, mất đi sinh mạng.

Cường giả phản hư có thể dùng lực không gian ngăn chặn hạch bạo và khinh bạo nhưng nếu mới vào trong, chưa quen thuộc với không gian thì cường giả phản hư cũng không làm gì được.

"Ầm!"

Lại là một âm thanh vỡ vụn.

"A... Công Tôn Nhu!"

Trần Hạo vô cùng kích động, cả người run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa đã bị cầu lũ lụt ép quỳ xuống.

Vẻ mặt An Lâm đồng cảm, chắc lại là một cường giả của tộc Hắc Hồ ngã xuống?

Vị này đứng đầu tộc Hắc Hồ, lại phải chứng kiến cảnh tộc liên tiếp bị tổn thất hai vị đại tướng, có lẽ trong lòng không được tốt lắm.

Lúc này ở nơi cách nơi đây trăm dặm.

Vô số thánh hỏa màu trắng thiêu trời đốt đất.

An Lâm chớp mắt mờ mịt, nhớ lại tiếng nổ động trời lúc nãy, lại nhìn thấy sự đau đớn của Trần Hạo, chẳng lẽ cường giả phản hư... Bị nổ chết rồi sao?

Sắc mặt hắn thay đổi, giọng nói run rẩy pha lẫn nghi ngờ: "Liễu Tinh... Chết rồi?"

Trần Hạo đang cảnh giác thì âm thanh vỡ vụn của đồ vật truyền đến.

Hy vọng nó không lan đến chỗ mấy người trong đội.

Đạn hạt nhân biến thành bom hy-đrô.

Thành Ca... Sao lại dùng đại sát khí?

"Tiểu Lan! Cứu mạng! Cái mạng nhỏ của tôi!" Âm thanh vừa khóc vừa la truyền đến.

Cô gái ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy một con tuyết hồn thú đang bị một tên ngư nhân cường đại mang hơi thở của biển cả truy kích.

Cô gái áo xanh không khỏi hoảng hốt.

Cảnh tượng này thật sự khiến cho người ta hoài niệm, ai...

Cô nhớ lúc An Lâm gặp khó khắn liền ôm chặt đùi của cô cầu cứu.

"Tiểu Thiên, đừng sợ, tôi đến giúp cô!" Hứa Tiểu Lan quát lớn, rút kiếm long tước ra, hóa thành ngọn lửa chém tới chỗ tên ngư nhân kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận