Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1790: Trái đất à, đã lâu không gặp

Tâm trí An Lâm lập tức bị hấp dẫn bởi hai chữ trái đất.

Không ngờ quê nhà hắn cần giúp đỡ tác chiến, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Hắn giật mình trong lòng, lập tức nhìn nội dung chủ yếu.

Thiên Nhân tộc muốn hủy diệt toàn bộ Nhân tộc, trái đất là nơi tập trung Nhân tộc nên đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, hiện tại thành lũy của trái đất đã bị Thiên Nhân Tộc xâm nhập, xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, cần phải phái cường giả vào trong đó phòng thủ.

Nữ Oa đã áp dụng các biện pháp khẩn cấp với trái đất, không ngừng củng cố thành lũy nhưng điều bất lợi của việc củng cố thành lũy là đại năng siêu cấp Hợp Đạo không thể xuyên tới trái đất.

Kỳ thực An Lâm biết làm như vậy cũng là chuyện tốt.

Trái đất quá yếu ớt, nếu bùng nổ loại chiến đấu Hợp Đạo đẳng cấp cao ở trái đất thì nói không chừng chẳng bao lâu sau toàn bộ tinh cầu sẽ nghênh đón tai họa tận thế.

Sau khi Nữ Oa củng cố thành lũy, tốc độ của kẽ hở rạn nứt chậm lại, Thiên Nhân Tộc đẳng cấp cao không thể tiến vào, nhưng vẫn có một số Thiên Nhân Tộc cấp Luyện Khí, Huyền Thể, Động Thần chạy vào bằng một số cách đặc biệt, phá hoại trên trái đất.

Trên tinh cầu xanh lam.

Các công việc đã bị người máy thông minh thay thế, nông nghiệp, công nghiệp, nghề sản xuất, thậm chí nghề phục vụ, 99% đều do người máy và đầu não thông minh hoàn thành.

Từng chiếc tinh không chiến hạm đang tuần tra ở hệ mặt trời trong vũ trụ cách trái đấy mấy trăm vạn dặm, ánh sáng của những vì sao và mặt trời chiếu rọi mặt ngoài màu bạc, lấp lánh sắc màu chói lọi.

(1) Trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo (tiếng Anh: artificial intelligence hay machine intelligence, thường được viết tắt là AI) là trí tuệ được biểu diễn bởi bất cứ một hệ thống nhân tạo nào...

Trong lòng hắn dần dần trào trào dâng sự xung động, có lẽ có thể về xem?

Tu tiên đã không hề thần bí với họ.

Cũng chính vì vậy, Thiên Đình quyết định phái người tới trấn thủ trái đất, cũng muốn hỏi Tứ Cửu Tiên Tông có bằng lòng liên hợp lại xuất binh, trấn áp tai họa của trái đất không.

Loài người có dân số mười tỷ, lực lượng sản xuất đã được giải phóng rất lớn, họ có thể làm rất nhiều việc mình muốn làm, ngành giải trí phát triển hơn bao giờ hết.

Trên tinh cầu xinh đẹp màu xanh lam.

"Trái đất... Rất lâu rồi mình chưa quay về..." Trong lòng An Lâm hơi xúc động.

Loài người đã bước vào thời đại AI (1).

Là thế lực duy nhất của nhân tộc xuất xứ từ nước Hoa không ai không biết đến, đây là chuyện khiến người hoa hết sức kiêu ngạo, người hoa cũng tự hào vì mình sinh ra ở nước Hoa. Chính quyền thế giới đã được giản hóa, chia thành ba thế lực là Hoa Thái, Âu Minh, Mỹ Liên.

Họ là chiến lực của Thái Không quân liên hợp với trái đất, tổng cộng có mười tám chiếc Thái Không mẫu hạm đại biểu cho chiến lực Thái Không cao nhất từ khi trái đất phát triển đến nay.

Ba thế lực này không đối lập mà liên minh với nhau, họ đều có kẻ thù chung là Thiên Nhân Tộc! Một chủng tộc gian ác định hủy diệt tất cả loài người!!

Nhưng ngành nghề được tôn kính nhất vẫn là ngành nghiên cứu khoa học. Ngành khiến con người hướng tới nhất vẫn là tu tiên. Hơn trăm năm qua, điều này vẫn không thay đổi.

Không nói tới Bình An Tông, Âu Minh Thánh Điện, liên minh gien Mỹ Liên, thậm chí ngay cả Thiên Đình hư vô mờ mịt cũng được người đời biết đến, cho dù chỉ biết có một một nơi như vậy.

Cô tên Lạc Thu, là người phụ trách nghênh đón Tiên Sứ từ Thiên Đình hạ phàm, đồng thời địa vị của cô ở Hoa Quốc cũng cực kỳ không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã là thượng tá. Hiện tại dựa theo thông lệ nên cô tiếp tục tới đây nghênh đón một lớp Tiên Sứ.

"Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch..." Từng tiếng giày cao gót rơi trên đất, vang vọng trong đạo quán.

"Tiểu Thu hả, cô đến rất đúng giờ." Người đàn ông trung niên thấy cô gái xinh đẹp, cao gầy trước mắt thì vẫy tay với cô: "Tới chỗ tôi nào."

Rừng cây xanh um tươi tốt, chim hót hoa nở, toàn bộ núi rừng đều hiện lên không khí yên tĩnh.

"Ha ha ha, Thiên Tiên? Có phải cô đã quá coi thường đạo sĩ rởm không?"

Trong vùng núi chưa khai thác.

"Điền Linh Linh của Bình An Tông?" Vẻ mặt Tôn Lạc Thu lại thay đổi.

Tôn Lạc Thu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thiếu nữ buộc tóc hai đuôi ngựa, có khuôn mặt trái xoan khéo léo, da thịt trắng như tuyết, như ngọc đang ngồi trên mép nóc nhà, khẽ cười nhìn cô. Gió mát lướt nhẹ qua khiến làn váy màu hồng của cô ấy tung bay theo gió, để lộ hai chân trắng nõn đều đặn.

Bỗng nhiên một giọng nói lanh lảnh êm tai truyền tới từ nóc Đạo Quan.

Trong một đạo quán cổ xưa mang hơi thở của năm tháng, gạch trắng ngói xanh, khói nhẹ lượn lờ.

"Nguyên soái, sao ngài lại tự mình tới đây?" Tôn Lạc Thu gặp đại thần này nên trong lòng khó tránh thấp thỏm, Trần Tĩnh Quốc là trụ cột của thế lực Hoa Thái, quản lý mấy triệu quân đội, dù là nguyên thủ của nước lớn cũng không tư cách khiến ông ấy tự chờ đợi nghênh đón đâu!

"Tôi tới đây đương nhiên vì ở đây có tiên nhân đáng để tôi tự mình tiếp đón." Trần Tĩnh Quốc nhìn truyền tống trận bắt đầu tỏa ánh sáng yếu ớt rồi hơi mỉm cười nói.

"Đáng để ngài tự mình tiếp đón? Chẳng lẽ là... đại năng cấp Thiên Tiên?!" Tôn Lạc Thu liên tưởng đến chiến lực đỉnh cấp của Thiên Đình, tức khắc hoảng sợ hô.

Một cô gái vóc dáng cực kỳ cao gầy, mặc áo trắng, váy ngắn màu đen trùm mông bước vào trong đạo quán, tơ tằm màu đen phác họa hoàn mỹ hình dáng đôi chân dài của cô, trong mỗi nhịp chân uyển chuyển để lộ sự lão luyện.

"Chào nguyên soái Trần Tĩnh Quốc!" Sắc mặt Tôn Lạc Thu khó nén vẻ chấn động, cô lập tức đứng nghiêm, chào người đàn ông tướng mạo xấu xí theo nghi thức quân đội.

Một người đàn ông trung niên mặc quân trang, vóc người gầy gò lại đứng hết sức thẳng tắp, đang yên lặng đứng bên cạnh đại trận truyền tống của đạo quán, trong vẻ mặt lạnh lùng mơ hồ hiện lên sự mong đợi.

Nhưng trong giây phút bước vào cổng, cô đã sợ ngây người.

Điền Linh Linh là tu sĩ đỉnh cấp Hóa Thần đỉnh phong, cũng ở trong giới tu tiên. Cô ấy dùng tu vi mạnh mẽ của mình, định nghĩa lại quy tắc nữ thần, ngực phẳng và thấp bé cũng có thể trở thành nữ thần!

Ngày thường Điền Linh Linh đều có bộ dạng hờ hững với Tiên Sứ hạ phàm, sao giờ lại tích cực như vậy? Hơn nữa, đạo sĩ rởm trong miệng cô ấy là nhân vật tai to mặt lớn nào?

Mặt Tôn Lạc Thu mù mờ.

Lúc này, lại một tiếng sang sảng truyền từ xa tới.

Chỉ thấy một người đàn ông chân đạp phi giao dài trăm trượng, người khoác giáp lưu ly, tay cầm tiên kiếm chấn động kinh khủng, xé rách mây trắng rồi từ trên trời hạ xuống, hắn tung người nhảy, nhẹ nhàng rơi xuống đạo quán.

Tôn Lạc Thu nhìn thấy người đàn ông trước mắt thì kinh ngạc đến nỗi càng không nói nên lời.

Thế lực tu tiên lớn nhất nước Hoa, tông chủ Bình An tông, An Minh Xuyên!!

Sự tồn tại, bối cảnh kinh khủng khó có thể tưởng tượng của vị này khiến cả thế giới không ai dám chọc giận ông.

Rõ ràng chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ nhưng nhờ công pháp cao cấp, vô số linh đan diệu dược và một thân trang bị tiên cấp trong truyền thuyết mà có thể bất phân thắng bại với đệ nhất tu sĩ cảnh giới Phản Hư ở nước Hoa - Vưu Mộc.

"Tiền bối An Minh Xuyên." Vẻ mặt của Tôn Lạc Thu Thần hoảng hốt, cô vội vàng hành lễ.

"An thúc thúc." Điền Linh Linh cười hì hì chào hỏi.

"Đạo trưởng Minh Xuyên." Ngay cả Trần Tĩnh Quốc cũng cung kính hành lễ.

"Trần nguyên soái, loại chuyện đón người này thì để tôi làm là được, ông đâu cần tự mình tới trước?" An Minh Xuyên cười ha ha nói.

"Đạo trưởng Minh Xuyên khách sáo rồi, mọi người đều là đồng hương quê ở trái đất, thủ trưởng bận không thể thoát thân, nếu tôi không tới đây thì khó khiến đồng hương về nhà không cảm nhận được lòng quan tâm của hương dân..." Trên mặt Trần Tĩnh Quốc hiện lên nụ cười dịu dàng ngày thường hiếm thấy.

Tôn Lạc Thu nghe mà run sợ, không ngờ ngay cả thủ trưởng cũng phải đến tự đón tiếp?

Cùng lúc khi cô khiếp sợ thì cũng càng mơ màng hơn, dường như tất cả mọi người đều biết người họ muốn đón tiếp ai, chỉ có người phụ trách đón Tiên Sứ là không biết...

Cô cảm thấy sự hồi hộp kỳ lạ.

"Ừm... Mạo muội hỏi một chút, rốt cuộc Tiên Sứ chúng ta phải đón tiếp là ai vậy?" Tôn Lạc Thu hơi thấp thỏm và căng thẳng.

"Gì cơ, không ngờ cô không biết người phải đón tiếp là ai?" An Minh Xuyên sửng sốt một lúc.

"Khụ khụ, vì chuyện này phải bảo mật, người cấp bậc quá thấp vẫn chưa có quyền biết." Trên mặt Trần Tĩnh Quốc thoáng qua vẻ lúng túng.

Cấp bậc quá thấp...

Từ trước đến nay Tôn Lạc Thu vẫn cho rằng mình là thiên chi kiêu nữ bị những lời này một kiếm xuyên tim.

Thì ra cô là con husky bất cẩn lẫn vào đám nhân vật tai to mặt lớn?

An Minh Xuyên đang muốn giải thích một chút về người họ sắp đón tiếp thì lúc này, truyền tống đại trận đã sáng lên, một bóng người với hơi thở như có như không xuất hiện trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận