Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1179: Con đường nối liền hai giới đã mở ra, thế giới bắt đầu sụp đổ

Tiêu Đồ xuất hiện, khiến tình hình cuộc chiến thay đổi một cách đáng kể.

Tất cả các đại năng đang có mặt ở chiến trường, ngoại trừ Cổ Long Đế thì còn ai có thể khống chế nó được nữa?

Mà giờ thì Cổ Long Đế đã bị Ngao Tiểu Vũ đè đánh, có thể nói hiện giờ Tiêu Đồ là vô định!

Tiêu Đồ nhanh chóng bay về phía đại trận ở trung tâm, đám Tà Long đều luống cuống cả lên, đối mặt với một con quái vật lớn như vậy, chúng nó phải làm sao để cản lại đây?

"Kết trận!"

Hai con Tà Long Phản Hư sơ kì, một con Tà Long Phản Hư trung kỳ vội vàng la lên.

Chúng nhanh chóng tập hợp lại tạo ra một trận pháp, với ý định cầm chân con rồng đang bay về phía đằng xa kia.

Rầm! Thân thể khổng lồ màu đen của con rồng ẩn sứa sức mạnh vô hạn, đập mạnh một cái vào trận pháp.

"Răng rắc... ầm!"

Vết nứt vỡ trên bầu trời bắt đầu tăng tốc, vết rạn điên cuồng lan toả ra khắp nơi.

Nhưng hiện giờ Đế Tọa Thất Chiến Long đều đang bị vây đánh, không ai có thể cầm chân Tiêu Đồ được nữa.

Như có gì đó bị phá vỡ, tốc độ sụp đổ cổ trời đất ngày càng nhanh hơn.

Tiêu Đồ không phải loại đồng đội như heo kiểu Hades, ông không thèm để tâm tới ba con Tà Long đã vây bắt mình, mà tiếp tục bay thẳng về phía đại trận.

Toàn bộ Long tộc đang chiến đấu trên các chiến trường cũng đều hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn về phía đại trận.

Tiếng va chạm ầm ầm vang lên, ngay sau đó Hắc Long đã phá tan trận pháp của đám Tà Long.

Mặt đất rung lên bần bật, bắt đầu rạn nứt, lộ ra những cái khe sâu tới không thấy đáy.

Các Tà Long gần như tuyệt vọng, Tiêu Đồ này chắc chỉ có Đế Toạ Thất Chiến Long mới mong có thể chống đỡ được đôi chút.

Ba con Tà Long bày trận bị Tiêu Đồ đánh tới mức hộc máu lui ra thật xa.

Một tiếng nổ tung trời thình lình vang lên, sóng lực từ vụ nổ thổi quét toàn bộ đất trời.

Ánh sáng toả ra từ chín mươi chín cột sáng cũng càng thêm rực rỡ, như thể đó là ánh sáng chúc phúc đang chiếu rọi khắp thế gian.

"Ha ha ha... Trận chiến này, sẽ do tôi tự tay chấm dứt!" Tiêu Đồ ngửa đầu lên trời cười ha hả.

"Nhìn kìa, mẹ ơi mau nhìn kìa, mặt đất đằng trước chúng ta hoá thành màu trắng rồi kìa!" Có một đứa trẻ Tà Long vui vẻ kéo tay mẹ mình reo lên.

"Nè nè... bộ đang giỡn chơi hả?" Tiêu Đồ đang ra sức bay về phía đại trận, thấy vậy sững người lại, mặt hiện rõ vẻ bất ngờ và không dám tin.

Ánh sáng từ cây mâu hai đầu đã đâm xuyên qua hai thế giới!

"Trận chiến lần này... chúng ta đã thắng rồi!!!"

"Tất cả người của bộ tộc Tà Long xin hãy nghe đây, tất cả người của bộ tộc Tà Long xin hãy nghe đây..."

Có Tà Long như đã hoàn thành xong được chấp niệm cuối cùng của mình, ngã vào vũng máu chậm rãi nhắm chặt hai mắt. Có Tà Long tự biết mình trốn không thoát, bật cười thật to nhào qua ôm lấy kẻ địch tự nổ tung bản thân mình để ôm kẻ địch chết chung. Nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành và giờ chúng nó đã biết, bộ tộc Tà Long của chúng sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!

Lĩnh vực hư vô tuyệt đối hình tròn màu đen thui, đã biến thành màu trắng thần thánh, toả ra dao động không gian đầy hấp dẫn, như một con đường đi thông tới thiên đường vậy...

Cô ta đã chờ đợi ngày này suốt không biết mấy chục ngàn năm, chờ đợi không biết bao nhiêu luôn rồi.

Trong trung tâm đại trận, sâu bên dưới cây mâu hai đầu.

Long Đình Đông Hải và Long Lâm phương Tây cầm chân đánh chúng thì nghĩ rằng mình thắng chắc rồi à? Sai rồi, chỉ cần thời gian vừa tới, chỉ cần đại trận ở trung tâm không bị phá hỏng, thì bộ tộc Tà Long sẽ là người chiến thắng cuối cùng!

Trận chiến này, ngay từ đầu đã không phải là chúng có thể bị những Long tộc khác đánh bại hay không, mà là chúng có thể bảo vệ đại trận không để nó bị phá hỏng, trông khi chờ đại trận mở ra con đường nối liền hai giới hay không!

Cái giá cả bộ tộc Tà Long phải trả cực kì nặng nề, nhưng may mà, tới cuối cùng họ vẫn thắng rồi!

Trong không gian kiểm tra bóng tối, Ám Dạ Xoa vui vẻ tới mức toàn thân run lên bần bật, hoắc mắt ngấn nước mắt, thông qua vệ tinh điều tra, hắn thông báo với toàn bộ thế giới.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, quên luôn cả việc chiến đấu.

Cổ Long Đế mím đôi đôi mỏng của mình lại, cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tan vỡ đằng xa, trên mặt hiện lên nụ cười như trút được gánh nặng, khoé mắt cô ta bất giác chảy xuống hai dòng nước mắt trong suốt.

"Cuối cùng... cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi..."

"Con đường đi thẳng tới đại lục Thái Sơ đã được mở ra, đây là con đường dành riêng cho bộ tộc chúng ta, mời mọi người trong bộ tộc Tà Long hãy nhanh chóng đi vào con đường ở chính giau74 đại trận, các đồng bào đang chiến đấu, các vị cũng đừng ham chiến, chúng ta hãy rút lui theo chiến lược trước và nhanh chóng đi tới thế giới mới nào!"

Có Tà Long cười, có Tà Long bật khóc khóc.

Vô số Tà Long vui vẻ reo hò, cuối cùng chúng cũng đã giành được chiến thắng cuối cùng rồi.

Lời nói của Ám Dạ Xoa vang vọng khắp toàn bộ thế giới!

"Làm được rồi, cuối cùng chúng ta cũng làm được rồi..." Tà Long Mân Côi vui tới mức bật khóc ra tiếng.

Thiêu đốt sinh mệnh thì đã có sao, hiến thế huyết mạch thì lại như thế nào, chỉ cần chúng có thể thành công mở ra con đường đi tới thế giới mới cho bộ tộc Tà Long, như vậy mọi hy sinh của chúng đều vô cùng đáng giá!

Tà Long Mân Côi không muốn tiếp tục tranh cãi hay đánh nhau nữa, cô ta cũng thả ra số lớn hoa hồng làm thành cơn mưa hoa rơi xuống mặt đất

Khoảnh khắc này rất đáng để chúc mừng...

Không trung vẫn vang lên tiếng nổ ầm ầm, bầu trời sụp đổ đã lan tới chỗ đám người An Lâm đang đánh nhau, mãnh vỡ từ đó rớt xuống rào rào, mặt đất cũng bắt đầu rạn nứt.

Tin rằng không lâu nữa, toàn bộ thế giới này sẽ bị hư vô hỗn độn cắn nuốt sạch sẽ.

Ngao Tiểu Vũ mở đôi mắt mê mang đầy sương mù của mình ra, mặt đầy lười nhát, còn vươn tay che miệng ngáp dài một cái.

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi à?" Cô nói một câu thật dịu dàng.

"Kết thúc rồi." Cổ Long Đế cười vô cùng sáng lạn.

"Còn không mau đi?!" Cổ Long Đế quát to.

Hắn chưa từng thật sự chống lại Cổ Long Đế cho nên không biết được vị nữ đế vương này đáng sợ tới mức nào.

Toàn thân Long Ngạo Thiên đau đớn như bị xé rách ra thành từng mảnh, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Tà Long Luân Ngục bị nhốt, nhưng Cổ Long Đế chỉ chớp mắt cái đã nhảy tới bên cạnh hắn, thần đạo bảy màu dung nhập vào trong cánh tay cô ta, ngay sau đó cô ta giáng một quyền xuống, đánh cho Long Ngạo Thiên bay ra xa mấy chục ngàn mét.

Nhìn thấy Long Ngạo Thiên liều lĩnh, bất chấp tất thảy đánh về phía mình như vậy, Tà Long Luân Ngục buộc miệng chửi đổng.

"Con mẹ nó, đúng là đồ điên mà!"

Con heo trong miệng An Lâm chính là Hades đã xông vào được đại trận, vậy mà lại bỏ qua chuyện chính chỉ lao đầu vào chém giết đám Tà Long bình thường.

Ngao Tiểu Vũ mặt đầy u oán nhìn về phía An Lâm, im lặng không nói lời nào.

"Chúng ta mau lùi lại!" Cổ Long Đế lớn tiếng quát gọi.

Đế Tọa Thất Chiến Long bắt đầu lần lượt thoát khỏi chiến trường bay về phía đại trận.

"Đừng mơ trốn được!" Long Ngạo Thiên hét to một tiếng, điên cuồng đuổi theo, ngay sau đó hắn tung quyền chấn động liên hoàn vào Tà Long Luân Ngục.

Tà Long Luân Ngục bị Long Ngạo Thiên bay tới tấn công, cầm chân không cho mình đi.

"Gào! Con đường nối liền hai thế giới đã được mở ra, cuộc chiến lần này kết thúc rồi! Thế giới này sẽ vì con đường nối hai giới mở ra mà sụp đổ, đây là điều không thể xoay chuyển, bọn mày còn đánh tiếp nữa làm gì?" Tà Long Luân Ngục rống to một tiếng, mới mở miệng nói.

"Con mẹ nó, cho dù phải chết, tao cũng phải kéo bọn mày xuống làm đệm lưng!" Toàn thân Long Ngạo Thiên bốc lên chiến ý mãnh liệt.

Hắn mong mình có thể chết một cách sảng khoái nhất có thể, tốt nhất là chết trong chiến đấu luôn.

"Nè! Muốn chửi người thì cũng đừng có xả pháo ra hết người chung quanh vậy chứ, rõ ràng chỉ có một con heo thôi, cũng nhờ con heo đó mà toàn bộ kế hoạch của chúng ta mới bị phá huỷ." An Lâm tỏ ra vô cùng bất mãn la lên.

Năm đại năng Phản Hư hậu kì, vậy mà lại bị hai Tà Long Phản Hư hậu kì cản lại, mà phân tích dựa theo chất lượng giấc ngủ của cô thì thời gian này còn kéo dài rất lâu, làm cô không cách nào chấp nhận nổi cả.

"Bộ đồng đội của tôi... toàn là heo hết à?" Mặt Ngao Tiểu Vũ hiện rõ vẻ đau lòng.

"Quá khen." Cổ Long Đế vẫn cười thật tươi.

"Cô là kẻ địch đầu tiên cười với tôi, từ sau khi tôi tỉnh lại cho tới tận bây giờ đấy." Ngao Tiểu Vũ lên tiếng nói.

Mặt Ngao Tiểu Vũ hiện lên vẻ sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn trời đất như một con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, điên cuồng sụp xuống, lại nhìn nữ đế Long tộc cười như trút được gánh nặng, cô chỉ biết im lặng nhìn.

Tà Long Luân Ngục nghe vậy mới quay người bay về phía đại trận.

"Đạo hữu Ngao Tiểu Vũ, Cổ Long Đế đã ra tay rồi kìa, cô không lại đó cầm chân cô ta lại à?" An Lâm thấy vậy, vội vàng la lên gọi Ngao Tiểu Vũ.

"Đừng có lại làm phiền tôi nữa!" Ngao Tiểu Vũ tức giận quát: "Muốn đánh thì mấy người tự đi mà đánh đi, dù sao cũng sắp chết hết cả rồi, còn đánh đấm nhau làm gì nữa chứ, tới cuối cùng cũng có thay đổi được gì đâu?"

Xem ra không phải tất cả mọi người đều thích kéo thêm một cái đệm lưng để lót đường cho mình trước khi chết nhỉ.

Cô gái áo hồng nằm xoải người trên không trung, vẻ mặt không vui không buồn, chỉ ngửa mặt nhìn bầu trời đang dần dần tan biến.

"Thật đúng là không ngờ Ngao Tiểu Vũ tôi cả đời anh minh, lại bị đám đồng đội như heo hại cho chết thảm ở đây."

"Mong là chết lúc ngủ say, sẽ không phải chịu quá nhiều đau đớn..."

Ngao Tiểu Vũ thều thào nói một câu, sau đó cảm thấy bình yên nhắm mắt lại.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận