Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 281: Mùa thu hoạch bảo vật

Mọi người lại xuất phát, bay về phía tây bắc.

Ác quỷ vẫn thỉnh thoảng xuất hiện như trước, hơn nữa thực lực cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Ác quỷ trước đó bình thường đều là cảnh giới Đạo Chi Thể, hiện tại thỉnh thoảng đã có thể gặp được ác quỷ Kỳ Dục Linh.

"Soạt!" Một ánh kiếm đen đặc thâm sâu, nhanh như chớp giật, trong chớp mắt chẻ đầu một ác quỷ tám tay thành hai nửa.

Thực lực của An Lâm hiện giờ đã rất mạnh, cho dù là ác quỷ Kỳ Dục Linh, cũng không chống đỡ được một chiêu bình thường của hắn.

Hiện giờ Ngân Ngư xem như đã thật sự tin tưởng lời nói của An Lâm, chỉ là cô không hiểu, cùng là Dục Linh hậu kỳ, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ?

Bản thân cô còn là thiên tài dòng chính Long tộc!

À, không đúng, hiện giờ đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung chính mình nữa...

Giữa lúc mặt đất rung động, một cổng không gian màu trắng xuất hiện trước mặt mọi người.

Giọng Ngân Ngư nghẹn lại, thở hừ hừ theo sát phía sau.

Ánh mắt An Lâm khẽ lóe, hắn đáp xuống bên cạnh đầu lâu, đi bốn mươi chín bước về phía tây, chân dùng sức đạp xuống đất một cái.

An Lâm không đáp, dẫn đầu đi vào cửa lớn.

Hai mắt Tiểu Sửu sáng như đuốc, chỉ về phía trước, nơi đó có một cái đầu lâu màu đen lớn chừng năm sáu trượng.

Bốn phía quanh nó mọc đầy cỏ xanh và hoa tươi, sức sống tràn trề cùng thê lương tịch mịch kết hợp, tạo cho người ta một cảm giác yên tĩnh và tươi đẹp khác lạ.

Ngân Ngư xoa xoa gương mặt trắng nõn của mình, đầy vẻ ủ rũ.

Giữa lúc không gian biến ảo, một không gian nồng đậm nguyên khí xuất hiện trước mặt mọi người.

Hình dáng của cái đầu lâu này giống với đầu lâu người, dựa theo hình ảnh trong trí nhớ, là đầu lâu của tướng lĩnh Tử Tinh Quỷ Quân nào đó.

"Anh An mau nhìn, chắc hẳn là cái đầu lâu khổng lồ đằng trước kia rồi!"

Ngân Ngư nhìn An Lâm với vẻ mặt đầy khó tin: "Trước đây các anh đã tới nơi này?"

Mỗi một Ứng Long ở trong Long Tộc đều có địa vị cao vô cùng, mà Ứng Long này rõ ràng là cường giả đỉnh cao khi ngã xuống trong lúc chiến đấu tại chiến trường viễn cổ.

"Ầm ầm!"

An Lâm đi đến bên cạnh cái đầu của bộ xương kia, ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua, sau đó mặt lộ vẻ vui sướng.

Một bộ xương khổng lồ lớn chừng mấy trăm trượng đang lẳng lặng nằm dưới đất.

"Đây là... bộ xương của Ứng Long?" Đôi mắt xinh đẹp của Ngân Ngư mở tròn xoe, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, cuối cùng không thể giữ được bình tĩnh.

Tiếp đó đi tới chỗ xương sống của Ứng Long, dùng kình khí mở ra một cái hốc nhỏ, lấy đi một cân máu đỏ ẩn chứa ánh vàng.

Hắn không ngờ tới sau gần vạn năm, số lượng Tử Cổ Đằng còn nhiều hơn mấy lần so với trước đó.

An Lâm liếc Ngân Ngư một cái: "Yên tâm, tôi đã dùng nguyên khí tra xét, bên trong vẫn còn ba cân chân huyết."

Đây chính là Tử Cổ Đằng mà hắn muốn tìm.

Hắn lại đi đến bên cạnh xương sống, rút thêm một cân chân huyết.

Chỉ thấy bên dưới đầu rồng có một gốc cây với vẻ ngoài lóng lánh nhẵn nhụi, lấp lóe ánh tím.

Ừm, hai cân chân huyết, một cân để dự trữ...

Nhưng ông đây là là loài người mà, tôn kính một con rồng để làm gì?!

Thần Âm là Long tộc, có lòng kính sợ.

Tử Cổ Đằng hấp thu âm khí của Ứng Long, bình thường sinh trưởng bên dưới đầu lâu Ứng Long.

Chân huyết Ứng Long là phần có giá trị nhất của Long tộc, quý giá tột cùng.

Túc trước Thần Âm thân là Thiên Long Nữ của Long tộc, xuất phát từ sự tôn kính đối với tổ tiên, không lấy nhiều, chỉ lấy một cân chân huyết.

Sau khi nghe Ngân Ngư nói, An Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy làm như vậy thật sự không đúng.

An Lâm có vẻ thuần thục đào toàn bộ gốc cây lên, để vào nhẫn không gian.

Ngân Ngư nhìn thấy ngay cả chân huyết trong cơ thể Ứng Long mà An Lâm cũng không buông tha, tức giận đến mức giậm chân.

"Cậu... Anh đây là đang bôi nhọ tổ tiên!"

Những chân huyết của Ứng Long này chỉ tồn tại bên trong xương sống, mang theo tính không ăn mòn, cho nên mới có thể tồn tại qua thời gian vạn năm.

Ngân Ngư nhìn thấy cảnh An Lâm lại rút thêm một cân chân huyết, thế là hai mắt tối sầm, bộ ngực nhỏ nhấp nhô dữ dội, hiển nhiên là lại bị kích thích rồi.

"Nếu bộ xương này rơi vào tay chủng tộc khác, bảo đảm ngay cả một mảnh xương cũng không còn, mang đi toàn bộ. Tôi như thế là đã rất tôn kính tổ tiên các cô rồi đấy?" An Lâm nghiêm trang nói lý lẽ với Ngân Ngư.

Mặt Ngân Ngư đỏ bừng, tức giận đến mức không nói được một lời.

Mọi người lại đi quanh không gian này một vòng, thu thập vài gốc dược thảo linh cấp, cũng không còn đồ tốt nào khác, vì thế bọn họ liền rời khỏi không gian này.

"Tử Cổ Đằng và chân huyết Ứng Long đã thu thập xong, là lúc tìm kiếm bảo vật trong cuộn da dê rồi." An Lâm cả người nhẹ nhõm, mở cuộn da dê ra, cười hì hì, mở miệng nói.

Cứ như vậy, mọi người từ địa điểm gần nhất bắt đầu chiến đấu và cướp đoạt.

Nhập Huyết Trì, tìm được tiên quả cấp ba... Minh Huyết quả.

Đạp vực Tử Ma, tìm được Tử Giới hoa. Đến rừng Hắc Thạch, tìm được Kim Cương Hồn.

Sau đó lại chiếm được Không Linh Cốt, Ma Huyết Cầu, Băng Thánh Liên, Quỷ Tinh Giáp.

An Lâm nhìn cuộn da dê, mở miệng nói.

"Tới rồi, chính là ở gần đây!"

Mọi người lại phi hành một thời gian, đi tới một nơi khói đen lượn lờ.

Không thể không nói, hắn thật sự là muốn tới Long Cung xem thử đến cùng cuốn sách kia giảng giải cái gì.

Trong lòng An Lâm cũng tràn đầy khiếp sợ, Long Cung cũng bắt đầu nghiên cứu thứ này rồi sao? Còn có sách!?

Vẻ mặt Ngân Ngư hớn hở giống như được tiêm thuốc kích thích vậy, thao thao bất tuyệt mà nói với An Lâm, giống như trong tình cảnh vô cùng xấu, thành công gỡ lại một bàn, vô cùng hứng khởi.

"Trận chiến vạn năm trước kia, trời long đất lở, một số Long Đình gần như sụp đổ, sinh linh mạnh mẽ chết ở nơi này đâu chỉ trăm vạn. Đây là một trong những điều kiện sinh trưởng của sâm Luân Hồi, chết."

"Như vậy một điều kiện khác để sâm Luân Hồi sinh trưởng là sinh, sẽ thể hiện ở chỗ nào chứ?"

An Lâm cưỡi trên Đại Bạch, cầm cuộn da dê, hiếu kỳ mở miệng nói.

Ngân Ngư nhìn thấy An Lâm cũng có lúc không hiểu, lập tức giành nói: "Cái này mà anh cũng không biết sao..."

Thấy ánh mắt dò hỏi kia của An Lâm nhìn tới, trong nháy mắt cô có một loại cảm giác bản thân cũng không ngốc như vậy, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, chậm rãi mở miệng nói: "Tận cùng cái chết là sinh, chẳng qua thứ sinh ra là oán niệm, phẫn hận, là tuyệt vọng không được vào luân hồi, những cảm xúc tiêu cực này cũng có thể sinh ra một loại sinh mệnh."

Mắt An Lâm chớp chớp: "Ý cô là... Những ác quỷ, cốt quỷ này là một loại thể hiện của sinh?"

Ngân Ngư gật đầu, tiếp tục nói: "Thật ra bọn chúng cũng có thể gọi là sinh linh, chẳng qua là sinh linh không được chấp nhận. Bọn chúng khi còn sống đã bị thiên đạo vứt bỏ, sau khi chết không được vào luân hồi, cho nên oán niệm vô cùng vô tận, mới dùng một loại hình thái lượng tử khácđể tồn tại trên thế gian."

"Lượng... hình thái lượng tử?" Khóe miệng An Lâm giật giật, hình như hắn đã nghe thấy một danh từ kỳ quái nào đó.

"Ừm... anh không hiểu khái niệm hình thái lượng tử này ư?" Cô gái áo trắng ánh mắt sáng ngời, dường như có một loại cảm giác về sự ưu việt ở phương diện nào đó, "Tôi nói cho anh nghe, cái này liên quan tới hạt vi mô mở rộng, thời không và lý luận nhân quả, nếu anh không hiểu, đợi tôi quay về Long Cung, tôi có thể cho anh một cuốn sách lý luận lượng tử, tôi làm giáo viên, anh làm học trò..."

"Sinh tử luân hồi mới có thể nuôi dưỡng ra tiên tài cấp một sâm Luân Hồi này."

Sâm Luân Hồi ở vào khu vực gần trung tâm chiến trường viễn cổ, không gian nơi đó vô cùng không ổn định, mặt đất cũng nứt vỡ nghiêm trọng, giữa từng khe nứt sâu không thấy đáy rải rác, giống như miệng vực thẳm cắn nuốt sinh linh.

Đây là bảo vật được đánh dấu là có tính nguy hiểm cao nhất, cho nên An Lâm cố ý để lại cuối cùng mới lấy.

Tiếp theo chính là bảo vật cuối cùng được đánh dấu trong cuộn da dê, tiên tài cấp một... Sâm Luân Hồi!

Ngân Ngư thấy An Lâm vừa lấy bảo vật, lại vừa bày ra dáng vẻ không hài lòng, lại cảm thấy có chút khó thở.

Chín địa điểm dự đoán xuất hiện bảo vật, tổng cộng có bảy chỗ sinh ra bảo vật, có hai nơi chẳng có gì, vì vậy An Lâm thầm xỉ vả cái tên đại tế tự kia mấy lần.

Lúc này, lại có một ác quỷ đánh tới, sau đó bị Tiểu Sửu dùng một gậy gõ nát.

Ở nơi này, chỉ có ác quỷ oán niệm và cốt quỷ đang lắc lư khắp nơi.

Hơi thở của chúng đều vô cùng mạnh mẽ, thậm chí tồn tại không ít loại thực lực sánh ngang Kỳ Dục Linh.

Dưới đất, từng khe nứt sâu thẳm bốc lên từng đợt từng đợt khói đen.

" Anh An, cậu nhìn bên kia, có quả cầu đen!" Tiểu Sửu lại mở miệng nói.

Quả nhiên, ở chỗ cách ngàn mét có một quả cầu màu đen đứng lặng yên.

"Đi, tới nhìn thử!"

An Lâm dẫn đầu bay về phía quả cầu đen, trong tay nắm chặt kiếm Thắng Tà.

Mọi người tới phía trước quả cầu màu đen kia, phát hiện quả cầu này nhẵn nhụi không tỳ vết, sáng bóng như gương, đường kính khoảng chừng ba trượng, trừ thứ này ra, cũng không có đặc điểm gì khác.

"Bên trong quả cầu này có thể nào chính là sâm Luân Hồi hay không?" An Lâm hỏi.

Ngân Ngư cũng không biết, cô cũng chưa từng thấy Sâm Luân Hồi: "Không thì đập ra xem thử?"

Đề nghị này không tệ, An Lâm nói là làm, phái ra Đạt Nhất, Đạt Nhị, chuẩn bị nhắm chuẩn cắt bổ.

Ngay lúc này, quả cầu như là bị kích thích, tự động nứt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận