Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 155: Ăn vạ không?

Kỷ Nhạn Lăng tạm biệt đám người An Lâm, một mình bay về Văn Cốc Tiên Tông.

An Lâm kiệt sức nằm dài trên lưng Đại Bạch, Hứa Tiểu Lan thì đầy mặt hóng chuyện chạy tới bên cạnh An Lâm, hỏi An Lâm xem hắn đã đưa ký ức gì cho Kỷ Nhạn Lăng, mà có thể giúp cô lấy lại tinh thần nhanh như vậy.

Dạo trước Kỷ Nhạn Lăng còn ở đây, nên Hứa Tiểu Lan không tiện mở miệng hỏi, giờ Kỷ Nhạn Lăng đi rồi, không còn thứ gì có thể cản được lòng hiếu kì của Hứa Tiểu Lan nữa.

An Lâm thở dài một hơi, kể lại chuyện Vương Lục hoá thành tà ma đi theo bảo vệ Kỷ Nhạn Lăng lại cho Hứa Tiểu Lan nghe.

Hứa Tiểu Lan nghe xong, khuôn mặt trắng nõn nà hiện lên vẻ phiền muộn, cô khẽ thở dài cảm thán: "Đó chính là tình yêu à..."

An Lâm: "..."

Cũng vào lúc này, trong đầu Đại Bạch hiện lên khuôn mặt của Thanh Hoa, trong đầu Tiểu Sửu hiện lên gương mặt của con hồ ly trắng nào đó, trong đầu An Lâm lại hiện lên gương mặt của Vương Lục.

"An Lâm, tiếp theo đây cậu định làm gì?"

Phong Nguyên Châu nằm ở cực bắc của giới Cửu Châu, nối liền với thánh địa Băng Hàn của đại lục Thái Sơ. Hàng năm nơi này đều xảy ra chiến tranh, nên Thiên Đình đã phái binh đóng giữ biên giới khu vực này.

"Phù phù... Có hơi lạnh đó."

Mọi người cùng nhau tới đô thành của Thiên Hà Châu.

Đô quận ở Phong Nguyên Châu, trong quảng trường truyền tống, bóng An Lâm dần xuất hiện.

Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Vậy tôi không đi tới Vạn Linh Tiên Tông nhé, tôi về tông môn của mình trước đây."

Sau một thời gian điều dưỡng, về cơ bản An Lâm đã có thể tự chăm sóc mình, nhưng hắn vẫn thích nằm dài trên lưng Đại Bạch, vì nó quá thoải mái lại còn cực kì ấm áp nữa chứ!

Hứa Tiểu Lan cảm khái một phen, lại mở miệng hỏi An Lâm.

Vừa tới nơi gió lạnh đã thổi quát vào mặt, làm hắn không nhịn được co rúm người lại cái.

Vạn Linh Tiên Tông và Chu Tước Tông đều thuộc về một trong tứ đại siêu cấp tông môn ở Cửu Châu, ngoại trừ những lúc luận đạo tỷ thí hai bên có qua lại giao lưu, còn không thì rất ít khi qua lại với nhau. Vì vậy Hứa Tiểu Lan nghe đến Vạn Linh Tiên Tông không có bao nhiêu hứng thú cả, dù lợi ích là được gặp anh chàng đẹp trai Hiên Viên Thành, nhưng tới chừng khai giảng cũng gặp cũng được, không nhất quyết phải gặp lúc này.

"Đi tới Vạn Linh Tiên Tông một chuyến trước đã, đi thăm anh Thành luôn." An Lâm suy nghĩ một lúc mở miệng nói.

Các tông môn khác trong giới Cửu Châu cũng có tham gia phòng ngự hoặc chiến tranh ở khu vực này, nhưng trong số tất cả các tiên tông, Vạn Linh Tiên Tông lại là chủ lực đầu lĩnh dẫn dắt mọi người chống lại sự xâm chiếm của tuyết nữ ở Phong Nguyên Châu.

Đại đa số mọi người chỉ mặc đồ bình thường, có mấy cô gái thậm chí còn mặc loại váy dài không tay, khoe phần cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nà của mình ra ngoài, không biết đây có phải là phong cách của bên này không nữa.

Hứa Tiểu Lan dùng trận pháp truyền tống trở Bạch Hoa Châu, bọn An Lâm thì lại truyền tống đi Phong Nguyên Châu.

An Lâm cưỡi Đại Bạch vừa đi vừa nhìn, kì thật tới một vùng đất khác, cảm nhận những phong tục thổ địa khác biệt, cũng là một phần thú vị trong chuyến du lịch ngày nghỉ này của hắn.

"Gâu! Đô quận nằm ở phía bắc Phong Nguyên Châu, từ vị trí địa lý mà nói, nó đã cực kì gần với thánh địa Băng Hàn, nhiệt độ có thấp cũng là bình thường." Đại Bạch rũ người vài cái.

Hắn nhìn hoàn cảnh chung quanh, chỗ này tuy có hơi lạnh, nhưng người dân ở Phong Nguyên Châu ăn mặc cũng không kín kẽ gì lắm.

Bà lão đột nhiên la to lên: "Đau quá đi, ai cứu tôi với!"

Ngay lúc hắn thẩn thơ ngồi trên lưng chó đi dạo chung quanh, một bà lão tóc trắng xoá chậm rãi bước tới gần, khi cách Đại Bạch một khoản nhỏ, bà ta bỗng nhiên ngã xuống đất.

Nói xong, cô bé quay sang trừng An Lâm, tức tối la to: "Sao anh lại đâm ngã bà tôi, bà tôi đã một trăm sáu mươi lăm tuổi rồi đó, ngã thế này, rất có thể sẽ lấy mạng bà đó! Oa oa oa oa..."

Trong trận chiến với con rồng đen hắn bị thương không nhẹ, lúc nãy An Lâm vừa cho hắn một viên Hồi nguyên đan, giờ hắn không muốn nhúc nhích gì cả.

An Lâm cũng biến sắc.

Tiểu Sửu đã biến thành một con khỉ nhỏ, ngồi trên vai An Lâm dưỡng thương.

Nhưng lập tức, hắn lại phát hiện vẻ khó chịu trên mặt bà lão không giống như giả vờ.

Chẳng lẽ chỗ này cũng biết đu theo phong trào à?

Hắn hoàn toàn không ngờ là ở thế giới tu tiên cũng có thể gặp được thể loại ăn vạ này!

Thú cưỡi là một con chó to đầy phong cách, thú sủng là một con khỉ nhỏ xấu xí đáng yêu, tổ hợp này đã thu hút ánh nhìn của không ít người.

Cô bé bắt đầu lớn tiếng khóc la, càng ngày càng có nhiều người qua đường đứng lại vây xem, họ không ngừng chỉ trỏ An Lâm.

Thậm chí bắt đầu có người còn lầu bầu, nói mấy câu đại loại như "Có tiền thì giỏi lắm hả, có tiền cưỡi chó bảo bối rồi muốn làm gì cũng được à" linh tinh.

Đại Bạch sững sờ đứng tại chỗ, lần đầu tiên nó gặp được chuyện thế này, rõ ràng nó đâu có đụng vào bà lão đó đâu chứ!

"Ôi!"

Lúc này, một bé gái chạy lại, lớn tiếng khóc la: "Bà ơi... Bà ơi, bà làm sao vậy, bà đừng chết nhé!"

An Lâm: "..."

Tiếng kêu la đau đớn, làm không ít người qua đường chú ý vây lại xem.

Vẻ mặt có thể giả vờ như đang đau đớn hoặc khó chịu, nhưng cơ thể run lên vì đau đớn và hơi thở hỗn loạn dồn dập thì rất khó bắt chước được lắm.

Thuật thần giám!

Hai mắt hắn biến thành màu trắng, thử quét nhìn tình trạng thân thể của bà lão.

Lúc này, cô bé lại tiếp tục khóc la, hai mắt khóc tới sưng đỏ: "Anh đụng phải bà tôi, anh phải trả tiền chữa bệnh cho bà, anh phải bồi thường cho chúng tôi hai trăm viên linh thạch!"

Quần chúng đang vây xem cũng bị không khí này kéo theo, bà lão nằm trên đất đau đớn rên rỉ, cô bé ngồi trên đất khóc lóc la lối, tình cảnh bi thảm tới cỡ nào đây, làm đầu sỏ mọi chuyện, bồi thường là đương nhiên!

"Bồi thường đi, bồi thường đi..."

Cả đám người tức tối la lối, tạo áp lực cho An Lâm.

An Lâm chớp mắt, dịu dàng hỏi lại: "Hai trăm linh thạch đủ không, có cần lấy nhiều hơn không?"

Cô bé hình như đã đoán trước được câu trả lời của An Lâm, lập tức quát to: "Không được ít hơn, hai trăm linh thạch, một giá thôi! Hở...?"

Nhưng giây tiếp theo, cô bé đã kịp hiểu An Lâm vừa nói gì, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn ngẩn ra, cô bé xoa lỗ tai mình, như thể mình vừa nghe nhầm rồi ấy.

Với cô bé mà nói, người thanh niên đó đã trở thành anh hùng trong lòng cô, cô sẽ vẫn khắc ghi bóng hình này trong lòng mình.

Cô bé ngẩn ra nhìn bóng dáng dần đi xa nọ.

Cứ thế một người một chó dần dần đi xa, bóng người hắn hoà vào ánh chiều tà.

Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có cô bé biết, anh trai này tốt bụng và săn sóc người ta tới mức nào.

Nước mắt trào mi, cô bé khóc nức nở liên tục gật đầu.

Cô bé ngơ ngác ôm một túi linh thạch, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy vô cùng.

Một lúc lâu sau, cô bé mới lấy lại tinh thần, dùng cái giọng hơi run rẩy mở miệng: "Cám ơn anh trai, em... em sẽ trả lại cho anh, thật ra vừa nãy là em đã lừa..."

Cô bé còn chưa nói hết đã bị cái giọng quát la Đại Bạch của An Lâm át đi: "Đại Bạch! Lần sau đi đường phải cẩn thận hơn, đừng có đụng vào bà lão người ta nữa đấy!"

Đại Bạch vẫn tiếp tục sững sờ, giờ còn thêm cả uất ức nữa.

Đám người đang vây xem thấy vậy thì ngậm miệng lại, thái độ của An Lâm làm họ không nói thêm được gì.

Người ta chỉ cần hai trăm linh thạch để lo tiền thuốc men, hắn lại cho người ta những năm trăm linh thạch!

Vả lại từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ dịu dàng săn sóc...

"Hay lắm!" Ngay sau đó, đám người đồng loạt lên tiếng khen ngợi, thậm chí có vài cô gái to gan phóng khoáng, bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn hấp dẫn, lớn tiếng hét to ủng hộ.

An Lâm nhảy lên lưng Đại Bạch, vẫy tay với cô bé: "Em gái, phải chăm sóc tốt cho bà mình đó nhé."

Nói rồi, hắn còn nở nụ cười hết sức ấm áp, như có thể hoà tan cả trời đông giá rét bên ngoài.

An Lâm ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé, từ trong nhẫn không gian lấy ra một túi linh thạch, dịu dàng mở miệng nói: "Đây là năm trăm viên linh thạch, cầm đi chữa bệnh cho bà em đi!"

Bà lão ngồi dậy nhìn thanh niên đang bình tĩnh đỡ mình ngồi dậy, cũng sững người.

Hắn nhảy xuống người Đại Bạch, đi tới trước mặt bà lão, đỡ bà lão dậy.

"Không cần nhiều hơn thật à, bệnh này có vẻ khá nặng đó." An Lâm quan tâm hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận