Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 231: Bầy thú sủng lớn mạnh

Sau khi Thái Thượng trưởng lão Trần Yến nhìn thấy đầu của Trần Thiên Dương, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, trong ánh mắt nhìn qua An Lâm mang theo hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Tốt lắm... Dám to gan không muốn sống mà tới đây làm càn, tôi sẽ để cậu sống không bằng chết!"

Trần Yến gầm lên một tiếng giận dữ, sấm sét màu trắng quanh người bỗng khuếch trương ra bên ngoài, trở thành Lôi Trì.

Đây là hình thức ban đầu của lĩnh vực, Thái Thượng trưởng lão đã bước nửa bước cường giả Hóa Thần.

An Lâm nhìn lĩnh vực trước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ lắc đầu nói: "Vẫn kém quá nhiều so với lĩnh vực Long Lôi của Vương học trưởng..."

"Tôi xem cậu còn có thể ngang ngược tới khi nào!" Râu tóc Trần Yến đều dựng lên, thân thể giống như mũi tên phóng tới gần An Lâm, lực lượng lĩnh vực mạnh mẽ hoàn toàn thoát ra, hình thành mưa bão sấm chớp, đám trưởng lão còn lại bị dọa rối rít lùi lại phía sau, không dám tới gần.

"Đối thủ của ông không phải tôi... Tiểu Sửu!"

Tiếng hô của An Lâm vừa dứt, một con khỉ nhỏ từ trên trời rơi xuống.

"Đây là con khỉ nhỏ trên vai An Lâm tiền bối à..." Lưu Tố Tố ấp úng nói, gương mặt nhỏ nhắn trắng thuần đầy vẻ không thể tin được.

Cuộc chiến đấu không thể tưởng tượng được vẫn đang tiếp tục tiếp hành, cơ bản là Tiểu Sửu cầm gậy bạc đuổi theo Trần Yến, vừa đánh vừa chạy, chiến đấu của cả hai có phạm vi tác động cực kỳ lớn, đánh liên tục như vậy làm cung điện Vân Thiên đều sụp đổ thành từng mảng lớn.

Trần Yến bị thương nặng, bay ngược ra sau, trực tiếp hộc máu!

Lưu Hổ là người được coi như có chút tu vi, bởi vậy trải nghiệm được rõ ràng sự đáng sợ từ lực lượng lĩnh vực của Trần Yến, loại sức mạnh đó to lớn giống như thần linh làm hắn ta cảm giác được tuyệt vọng. Cho nên sau khi hắn ta nhìn thấy Tiểu Sửu chỉ đập một gậy đã làm Trần Yến bị thương nặng, lập tức kinh ngạc tới mức không nói nổi một lời.

Ầm ầm!

Lời nói của An Lâm giống như gió lạnh, khiến toàn thân đám trưởng lão trong đại sảnh run mạnh lên.

Giữa ánh sáng vàng rực, trong tay nó biến ra một cây gậy bạc, Hầu Vương khoác áo giáp màu đen, gậy bạc mang theo sức mạnh vạn quân vung về phía Trần Yến.

An Lâm chuyển ánh mắt sang đại sảnh, nhếch môi cười với tám người trưởng lão trong đại sảnh.

Tiếng va chạm động trời làm đại sảnh bị nứt ra rồi sụp đổ.

Đối mặt với gậy bạc bỗng tới gần, Trần Yến dùng lôi quyền đối chiến.

Cô rất khó khăn mới tiếp thu được chó con đáng yêu bên cạnh An Lâm là hung thú lớn mạnh có thể chỉ dùng một chưởng đã đánh bay trưởng lão. Không ngờ con khỉ bên cạnh An Lâm lại càng đáng sợ hơn, có thể chỉ đập một gậy đã làm Thái Thượng trưởng lão của Vân Thiên Cung, người sắp chạm tới ngưỡng cửa đại năng bị thương nặng...

Giờ phút này tám tên trưởng lão kia, hầu như lựa chọn bỏ chạy không chút chần chừ!

Tiểu Sửu bước từng bước tới gần Trần Yến, Hắc Viêm đốt cháy vạn vật chuyển động xung quanh người, cặp mắt màu vàng óng tỏa ra uy nghiêm vô tận, giờ phút này, nó mới thật sự là Ma Thần dũng mãnh.

"Tiểu Hồng, tới lượt nhóc ra sân!" An Lâm vỗ vào túi nói.

"Thái thượng trưởng lão của các ông, giống như không giúp gì cho các ông được rồi. Là lúc nên để các ông trả giá vì hành động của mình..."

Bọn họ đã hiểu được người thanh niên lúc trước bị bao vây, câu "Thay trời hành đạo" từ trong miệng hắn nói ra vốn không phải trò cười hoang đường gì, mà rõ ràng thật sự có ý thực hiện.

Đám trưởng lão gắng sức tấn công thấu kính, cố gắng muốn phá vòng vây, nhưng thấu kính này giống như hàng rào cực kỳ kiên cố, trong lúc bị tiên pháp lớn mạnh va chạm, vẫn không có chút dấu hiệu nứt ra.

Giọng nói kiều mỵ thanh thúy vang lên.

Ngay sau đó, nó trải thẳng hai tay, yểu điệu hô to:

Mắt phượng xinh đẹp mang theo vẻ trong sáng nhìn quanh khắp nơi, hai tay hợp lại, không gian bỗng run lên.

Còn lại vô số tia sáng màu vàng kim, vọt tới khắp nơi, trải qua bức xạ thấu kính vô số lần, trong không gian hình thành không chút khoảng cách nào, muốn tránh cũng không tránh được tuyến bức xạ của ánh sáng. Hầu như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ không gian đã bị ánh sáng vô tận cắn nuốt...

Ánh sáng trong túi lóe lên, một cô gái áo đỏ khuynh thành tuyệt sắc bỗng xuất hiện trên không trung.

An Lâm ôm cơ thể mềm mại gợi cảm của nó, còn có hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi. Nhưng phúc lợi này còn chưa kịp hưởng thụ, nó đã biến thành một đóa hoa hồng nhỏ, uể oải cúi thấp đầu đỏ rực xuống đất.

Tiểu Hồng hao hết sức lực bay xuống ngực An Lâm.

Sau khi kính Bách Hoa được thu hồi, một quả cầu sáng khổng lồ nổ tung khuếch tán, giống như mặt trời nhỏ ăn mòn Vân Thiên cung thành một lỗ lớn nhìn thấy mà giật mình, ngay cả tám tên trưởng lão kia, đã sớm bị một kích đáng sợ này nghiền thành cặn bã rồi...

"Kính hợp – Bách Hoa Kính!"

"Để tôi thay mặt cho ánh mặt trời tiêu diệt các người!"

Chỉ chốc lát sau, khắp người nó bộc phát ra ánh sáng rực rỡ vạn trượng!

Tia sáng vàng kim rực rỡ hóa thành sóng ánh sáng, mang theo lược lượng thuần dương, trực tiếp đánh tới sáu tên trưởng lão trong trận.

Hàng ngàn hàng vạn thấu kính giống như trăm hoa đua nở, bỗng bao phủ khắp không gian, hình thành một hình lập phương to lớn, bao vây tám người trưởng lão vào bên trong.

Tiểu Hồng ngoan ngoãn gật đầu, tay ngọc vung lên, lại xuất hiện một lăng kính hình tròn bao bọc xung quanh nhóm người An Lâm.

An Lâm tới gần Lưu Hổ và Lưu Tố Tố, lúc này mới khẽ nói với Tiểu Hồng.

"Chuyện tiếp theo giao cho nhóc."

Hiện giờ Tiểu Hồng đã là Dục Linh trung kỳ, dù sử dụng chiêu thức kia không tiến vào trạng thái ngủ say lần nữa, nhưng không cách nào tránh khỏi việc bị mất lực một thời gian.

An Lâm nhìn đóa hoa hồng nhỏ trong tay, thở dài, bỏ nó vào trong túi.

Sau đó cưỡi lên cục gạch, đưa Lưu Hổ và Lưu Tố Tố rời khỏi Vân Thiên cung sắp sụp đổ hoàn toàn.

Lúc này Lưu Tố Tố có chút bình tĩnh lại, đôi mắt rực sáng nhìn An Lâm, mang theo một chút cung kính và một chút tò mò hỏi: "An Lâm tiền bối, chị gái rất xinh đẹp vừa rồi là người thực vật ư?"

Người thực vật sao? Khóe miệng An Lâm hơi run rẩy.

Một lúc sau, hắn nghiêm túc gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, cô ấy chính là người thực vật trong truyền thuyết!"

Tiểu Hồng này không biết làm gì cả ngày, chỉ biết quang hợp, thực sự còn lười biếng hơn người thực vật.

Ừm... Không có gì sai!

Lưu Tố Tố có chút kích động, gật mạnh đầu, đôi mắt nhìn An Lâm đều sắp toát ra hình ngôi sao.

Cô chưa bao giờ gặp người nào giỏi như thế, cũng chưa bao giờ nhìn thấy thú sủng và người thực vật mạnh như thế.

Với sự cuồng nhiệt và thành kính của Lưu Tố Tố, lúc Lưu Hổ đối mặt với An Lâm lại tỏ ra vô cùng kính sợ, còn không ngừng dùng mắt ra hiệu cho con gái mình khiêm tốn một chút.

Thân thể Trần Yến run rẩy nằm trên mặt đất, xương cốt ông ta đã bị đánh tới vỡ nát, nguyên khí cũng gần như khô kiệt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc sợ hãi khi nhìn bóng dáng phía trước.

Cách đó không xa lại truyền tới tiếng vang.

"Ầm ầm!"

Vẻ mặt An Lâm nghiêm nghị: "Lúc trước có lẽ bọn họ không phải như vậy, nhưng từ khi vua kiến muốn tới Thiên Hà Châu. Nhóm người cấp cao trong Vân Thiên Cung, đã bị mê hoặc, hoàn toàn trở thành tà tu. Chẳng những nhóm người tới gia nhập thành Hồng Diệp, ngay cả rất nhiều đệ tử trong Vân Thiên Vung đều trở thành chất dinh dưỡng của hoa sen Ma Huyết kia..."

An Lâm khẽ cười, ngón cái cong lại búng ra, khí kinh giống như phi tiêu đâm về nơi nào đó trong hư không.

Giữa nguyên khí ồn ào, hình ảnh trước mắt bỗng giống như mây mù tan đi, lộ ra cảnh tượng chân thật.

Tới lúc nhìn rõ được khung cảnh phía dưới, không chỉ Lưu Hổ và Lưu Tố Tố, ngay cả Đại Bạch theo bên cạnh, cũng hít vào một hơi khí lạnh.

Đây là vùng đất hoang vu không chút hơi người, hàng ngàn hàng vạn bộ xương trắng chồng chất thành núi.

Những bộ xương người chồng chất lên nhau có tất cả chín núi, tỏa ra hơi thở chết chóc dày đặc.

Trên đỉnh núi Bạch Cốt có một lệnh bài màu đen, đang phát ra tia sáng kỳ lạ.

"Lấy ngàn vạn máu thịt loài người để tế luyện hoa sen Ma Huyết, đây là tội ác của đám người Vân Thiên Cung.

An Lâm nhìn từng chồng xương trắng phía dưới, mở miệng nói nhỏ.

"Tại sao có thế như vậy..." Bờ môi Lưu Hổ run rẩy, ấp úng nói: "Tông môn tu tiên lớn nhất ở thành Hồng Diệp chúng ta, sao lại thế này..."

"Đây chẳng qua là ảo ảnh dùng để lừa gạt người ngoài mà thôi."

"Trời ạ, xảy ra chiến đấu kịch liệt như vậy, bọn họ lại có thể giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì sao?" Lưu Tố Tố tỏ ra không hiểu hỏi.

Ba người bay ra khỏi Vân Thiên Cung, Lưu Tổ Tố nhìn nhóm tu sĩ phía dưới vẫn đang bày trận tập luyện có thứ tự.

Đại năng có thủ đoạn thông thiên bậc này, tuyệt đối không thể càn rỡ trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận