Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 234: Một ngày ở Hạch Bình

Bươm bướm trắng bay về phía nào đó trong vùng cát trắng mênh mông, phía sau nó là mười tu sĩ Kỳ Hóa Thần và hàng trăm tu sĩ Kỳ Dục Linh. Đội ngũ mạnh mẽ như thế, hẳn là cũng xứng với thân phận Kiến Chúa.

Bọn họ muốn đi chém đầu Kiến Chúa, là kẻ điều khiển quân đội Kiến tộc ngoài tiền tuyến, cũng là cơ thể mẹ của rất nhiều Kiến tộc, nghe nói nó có thực lực mạnh mẽ, bên cạnh lại có hộ vệ vũ lực rất cao.

Nguyên nhân chính của cuộc bạo loạn này không phải Kiến Chúa, trong đó còn trộn lẫn rất nhiều thứ đen tối lại phức tạp, là Tứ Đại Thiên Vương trấn thủ Cửu Châu của Thiên Đình, thậm chí còn có những người có thân phận cao hơn, phải tính đến rất nhiều chuyện, nhưng đám người Lăng Tiêu Kiếm Tiên bọn họ chỉ cần xử lý những kẻ cầm đầu đã bị phát hiện là được.

Cho dù thế thì đây cũng là một nhiệm vụ rất gian khổ, rất vất vả.

Nơi xa, bụi mù lóe sáng.

Bọn họ nghe thấy tiếng vang ầm ầm như thủy triều, đội quân thứ hai của Kiến tộc đã tới.

"Mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, Kiến tộc trên mặt đất cứ để cho tu sĩ trông coi cầu sương mù đen giải quyết, chúng ta cố gắng đừng khiến Kiến Chúa chú ý." Nói xong, Lăng Tiêu Kiếm Tiên dùng tiên pháp che dấu thân thể và hơi thở của mấy người bọn họ.

Ầm ầm.

Tổ kiến được xây dựng dưới lòng đất, lối vào là những cửa hang màu đen đơn giản, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài sẽ không bao giờ biết được bên trong đó là mê cung khổng lồ phức tạp như thế nào, lại chứa đựng bao nhiên kiến thợ.

Cùng lúc ấy, bên dưới một cửa hang đen nhánh nào đó là một không gian vô cùng rộng lớn.

An Lâm khẽ gật đầu, cố không suy nghĩ đến chuyện đó nữa.

Chỉ có cát trắng trải dài và núi đá trụi lủi. Điều này khiến An Lâm nghi hoặc, nhiều kiến thợ như thế, rốt cuộc chúng đã ăn cái gì để lớn lên.

Chẳng hạn như chính lúc này đây, kiến triều tạo ra cho An Lâm ảo giác rằng chúng đang muốn cắn nuốt phá hủy cả đất trời, mà vì tận mắt nhìn thấy cảnh này, hắn lại bắt đầu thấy lo lắng cho bạn bè hắn đang trông coi cầu sương đen ở hậu phương.

Nó chính là cơ thể mẹ của Kiến tộc, còn được gọi là Kiến Chúa.

Đây là lần đầu tiên An Lâm nghe thấy âm thanh của đàn kiến, tựa như tiếng phi nước đại của hàng ngàn hàng vạn con ngựa chiến, hơn nữa âm thanh này còn vang dội hơn, dày nặng hơn, khiến cho kẻ khác không cách nào thở nổi.

Nơi này có rất nhiều kiến thợ đang chăm chỉ làm việc, từng con quái vật khổng lồ lại đen ngòm xấu xí bị nhóm kiến thợ giơ lên, mang đi đến cùng một hướng.

"Kiến thợ bình thường đang chạy phía dưới không quá thông minh, ý thức của chúng bây giờ đã bị Kiến Chúa khống chế. Chỉ cần chúng ta giết được Kiến Chúa, bọn chúng chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn, trở nên rời rạc không chịu nổi một đòn." Có lẽ đã trông thấy vẻ lo âu trên khuôn mặt An Lâm, Hiên Viên Thành đứng ở cạnh mở lời an ủi.

Trên mặt đất lít nha lít nhít kiến thợ, trên bầu trời lại phủ rợp kiến cánh, có lẽ mỗi một con kiến đó cũng không mạnh mẽ như những dị thú mà họ đã gặp tại vực Vạn Sơn, nhưng số lượng quá nhiều, mà bất cứ thứ gì quá nhiều thì đều sinh ra hiệu ứng khác thường.

Mặt đất có vẻ hoang vu.

"Chúc mừng Mẫu Hoàng sinh sản an toàn."

Tiểu đội có nhiệm vụ đi chém đầu Kiến Chúa gặp phải quân đội của Kiến tộc, nhưng bọn họ không dừng bước mà tiếp tục tiến sâu vào trong vùng đất cát trắng.

Một con kiến thợ màu lam hơi thở lớn mạnh có thể đứng thẳng đi lại khom lưng chúc mừng Kiến Chúa.

Ở nơi được xem như trung tâm của tổ kiến có một con kiến có thân hình cao đến cả trăm mét, to như một ngọn núi lớn. Nó nằm sấp trên mặt đất, co giật và run rẩy.

"A...!" Sau tiếng hét chấn động lại duyên dáng của Kiến Chúa, bụng dưới của nó co chặt, mấy trăm quả trứng lớn lẫn với dịch nhờn nhiều như nước lũ tràn ra khỏi đuôi nó.

Đúng lúc này, một con bướm trắng dập dìu bay tới từ một lối vào nào đó.

"Có được những chất dinh dưỡng đó, chắc hẳn bọn họ sẽ tìm đến đây nhanh thôi." Kiến Chúa mở ra cái miệng lớn như vực sâu, để kiến thợ chuyển những con quái vật đen nhánh kia đặt vào miệng nó.

Đó là một quả bom Hydro...

"Chất dinh dưỡng ta thả ra, đều đã mất liên hệ toàn bộ..." Kiên chúa đang thở dốc đột nhiên mở miệng nói.

Địa tiên Nguyệt Ảnh ngồi trên đống sách vở bay đến bên cạnh Hiên Viên Thành, nâng cao gọng kính màu đỏ, dùng giọng điệu rất hiểu biết nói: "Một quả bom Hydro tương đương với vài ngàn tấn TNT, khi nổ sễ gây ra quang nhiệt và sóng xung kích, bán kính sát thương đại khái khoảng trên dưới mười lăm kilomet."

Mười mấy con kiến thợ hình dáng khác nhau cũng khom người chúc mừng, trong cơ thể chúng đều cuồn cuộn sức mạnh, trong mắt lấp lánh khát máu và bạo ngược.

"Kiến Chúa tội nghiệp..." An Lâm đã có thể tưởng tượng ra cảnh quả bom Hydro kia nổ tung ngay trước mặt Kiến Chúa rồi.

"Chúng ta không biết sào huyệt của Kiến Chúa lớn bao nhiêu, nhưng một quả bom Hydro này là đủ để chúng ta lật ổ của bọn chúng lên trời." Hiên Viên Thành hiếm khi đắc ý.

"Chưa kể đến Hiên Viên Thành còn thêm vào đó trận pháp dung hợp với phản ứng nhiệt hạch, trận pháp Tuyệt Không, trận pháp khuếch trương Bạo Viêm, trận pháp chuyển lực Vạn Linh Thái Cực,... tổng cộng gần hai mươi cái trận pháp phụ trợ, bán kính sát thương có thể lên đến hai mươi kilomet, đủ để san bằng cả một thành trì..."

Kiến thợ màu lam nghe vậy thì giật mình, sau đó nghiêm mặt: "Tu sĩ loài người bình thường không thể phát hiện ra được, lần này Thiên Đình hành động rất nhanh..."

Trên đất cát trắng, hơn trăm tên tu sĩ cường đại đang liều mạng chạy về một hướng.

An Lâm nhìn sang Hiên Viên Thành, khóe miệng run rẩy, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Thành ca, anh kiếm quả bom Hydro kia ở đâu ra đó, quá dọa người rồi!"

Hiên Viên Thành cười nhạt một tiếng: "Xuống trần gian đi dạo một vòng, cảm thấy hơi tò mò về thứ này nên thuận tay dùng linh thạch đổi mấy quả, không ngờ bây giờ lại có thể dùng tới."

Kiến thợ màu lam cười lạnh: "Ngay cả Tăng Trưởng Thiên Vương còn bị tộc trưởng đánh chạy, nếu những kẻ khác dám tới đây, tổ kiến của chúng ta có mười mấy vạn quân, nhất định sẽ khiến chúng có đến mà không có về!"

Toàn thân thanh kiếm ánh sáng lấp lánh, trên thân còn buộc một vật thể kim loại rất to.

Kiến Chúa và kiến thợ màu lam nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng nổ vang "Ầm ầm", kiếm ánh sáng màu trắng chả biết đã xuyên qua mặt đất tự bao giờ, cắm thẳng trước mắt chúng.

Nó nhẹ nhàng thanh nhã, chậm rãi bay về phía Kiến Chúa.

"Ầm ầm!"

Giây phút đó, cả trời đất đều rung chuyển.

Năng lượng không thể gọi tên nổ tung, sào huyệt Kiến Chúa gặp phải tai họa tận thế.

Mây nấm đỏ rực đáng sợ xuất hiện trên bầu trời nơi đó, nhanh chóng nở ra, phóng lên cao.

Đất đai bị cày xới hất tung, năng lượng khiến người ta hít thở không thông điên cuồng lan rộng theo đường đi của sóng xung kích.

An Lâm nhìn lại sau lưng, quả cầu lửa vàng rực nơi trung tâm vụ nổ còn chói mắt hơn cả thái dương trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng và nguồn nhiệt nóng bỏng.

Hơn trăm tu sĩ cùng sử dụng trận pháp phòng ngự, nhanh chóng chạy trốn, nhưng sóng xung kích vẫn lan lại gần chỗ họ, đất đai nứt toác, cát bay mù trời.

Đám mây hình nấm dường như đang kéo dài đến vô tận, giống như con quái vật đáng sợ nhất thế gian đang ngạo nghễ đứng giữa đất trời.

Đám người An Lâm dừng bước thưởng thức khung cảnh hùng vĩ này.

Năng lượng xung kích vòng ngoài đã tan, họ đã an toàn.

"Chậc chậc chậc, kiểu này chắc Kiến Chúa đã bị nổ đến tro bụi cũng không còn." An Lâm nhìn về phía trung tâm vụ nổ, sợ hãi than.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên thân là người dẫn đầu nở một nụ cười hài lòng: "Trừ khi trong sào huyệt của Kiến Chúa có một đại năng nắm giữ lực lượng không gian, nếu không bọn chúng không có khả năng may mắn thoát khỏi. Thật may là chúng ta có bom Hydro của bạn học Hiên Viên Thành, chứ bình thường chắc chắn chúng ta không thể thắng được nhẹ nhàng như thế."

Hiên Viên Thành ngại ngùng cười cười, thứ này hắn không dám dùng trong chiến đấu thông thường, vì chạy không nhanh thì không khác gì tự sát, nhưng dùng để đột kích khi đã biết rõ vị trí của kẻ địch thì vẫn tốt chán.

Sau khi bom Hydro nổ, các tu sĩ cũng không định rời đi.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên định dùng trận pháp truy khí thêm một lần nữa, để xác nhận lại xem Kiến Chúa đã chết hay chưa.

Nhưng hắn còn chưa kịp bày trận thì một vật thể hình tròn màu lam đã bay ra khỏi đám mây hình nấm, lao thẳng về hướng tu sĩ bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận