Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1270: Thần Minh Đạo tông

An Lâm sợ hết hồn, lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Minh Vương ở trước mặt.

Toàn thân Phong Thiên Minh Vương rung rung lên, tựa như bị An Lâm đá đầu gối nên tỉnh lại.

Ầm ầm...

Pho tượng Phong Thiên Minh Vương bắt đầu chuyển động, khẽ nghiêng thân thể đi, nhìn thẳng mặt An Lâm.

Lúc này An Lâm lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, tôi là tông chủ mới của Thần Minh Đạo tông..."

Hắn còn chưa nói hết lời, Phong Thiên Minh Vương đã tung ra song chưởng, một khối thủy tinh góc cạnh màu đen liền xuất hiện trong hư không, phóng thích ra từng trận thần quang.

"Chúc mừng người kế thừa tương lai của Thần Minh Đạo tông, đây là thuật pháp quan trọng nhất để ta xưng bá Cửu Châu, tung hoành đại lục, Phong Thiên thuật!"

"Hi vọng ngươi có thể tiếp nhận lấy truyền thừa này, chấn hưng Thần Minh Đạo tông ta, dẫn dắt nó đi về phía huy hoàng, hoàn thành thống nhất Cửu Châu ta, xưng bá đại lục một lần nữa!"

Thuật Thần Giám!

An Lâm: "..."

"Cái này sử dụng như thế nào đây?"

Kết tinh truyền thừa Phong Thiên thuật của Phong Thiên Minh Vương: Trước khi chết Phong Thiên Minh Vương dùng tất cả lực lượng ngưng hóa lại thuật pháp truyền thừa, cần thân thể đạt tới cảnh giới Phản Hư để thừa nhận lực lượng truyền thừa này, bóp nát thủy tinh là có thể kích hoạt truyền thừa.

An Lâm thoáng sửng sốt, thầm nghĩ thì ra cái pho tượng này có trí năng cấp thấp, chỉ biết nói ra một đoạn văn, sau đó sẽ không có gì nữa.

Đây không phải là lừa người ư? Vậy Kỳ Hóa Thần như ông đây, khổ cực sưu tập minh châu ở khắp nơi như vậy, là vì mục đích gì hả?

Giọng nói cực kỳ máy móc vang lên.

Con mẹ nó chứ phải đến cảnh giới Phản Hư mới có thể dùng á?

Hắn không chần chờ thêm, cầm khối thủy tinh góc cạnh ở trong lòng bàn tay.

Sau khi nói xong, Phong Thiên Minh Vương lập tức không nhúc nhích.

Một đoạn tin tức lập tức xuất hiện ở trong đầu.

Hắn lại đá đầu gối của Phong Thiên Minh Vương thêm mấy đá, không có phản ứng.

An Lâm cầm thủy tinh, thì thào tự nói.

An Lâm không phục, lại đá mạnh mấy phát về phía đầu gối của Khổ Huyết Minh Vương và Luyện Địa Minh Vương, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Em gái mi ấy!!!

An Lâm giận đến mức suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

An Lâm có phần vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi Minh Vương điện.

Nếu như tu sĩ khác của Thần Minh Đạo tông nghe được câu này, sợ rằng đều sẽ điên mất.

Cô là phần tử cuồng nhiệt của Minh Vương Viễn Cổ của Thần Minh Đạo tông, nghe được bên trong có pho tượng chính thống, tim của cô cũng bắt đầu đập rất nhanh.

Cuối cùng, pho tượng ba vị Minh Vương đã bị hắn khiến cho vỡ vụn đầy đất, song hắn vẫn không thu hoạch được gì.

"Vậy ngài ở trong đó... " Đôi mắt đẹp của Hương Lăng nhìn An Lâm chăm chú.

Thế rồi tiếp theo đó, hắn giống một con Husky, đảo qua đảo lại xung quanh thân thể ba vị Minh Vương, cố gắng moi ra thêm thứ gì đó.

Thấy Hương Lăng bày ra dáng vẻ chỉ hận không thể lấy thân báo đáp, An Lâm có phần không chịu được, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đi thôi, kế tiếp chúng ta tiếp tục thăm quan."

Thân thể Hương Lăng thoáng run lên, nước mắt như sắp rơi xuống, hô hấp dồn dập, cặp bánh bao tuyết trắng trước ngực cũng phập phồng kịch liệt: "Quả nhiên... Quả nhiên ngài mới là người lãnh đạo chân chính của Thần Minh Đạo tông chúng ta! Ngài mới là tương lai của Thần Minh Đạo tông chúng ta!"

"Đạt được một chút truyền thừa, chỉ là bây giờ vẫn không thể dùng." An Lâm hết sức bình tĩnh nói.

"Aizzz, cảnh giới Phản Hư mà chỉ có thể tiếp nhận mỗi Phong Thiên thuật ư?" An Lâm có phần tiếc nuối nói.

"A... Ba vị Minh Vương đại nhân, chắc chắn là rất cao lớn vĩ ngạn, đúng không? " Hương Lăng khẽ thở hào hển, âm thanh tô mỵ không dứt.

"Đúng vậy, vô cùng cao lớn vĩ ngạn." An Lâm nghiêm túc nói.

Đáy lòng lại bổ sung thêm một câu, cũng chỉ là từng rất cao lớn vĩ ngạn, bây giờ đã bị hắn vô tình đạp vỡ vụn rồi...

Cái gì gọi là chỉ có mỗi Phong Thiên thuật, thuật pháp này chính là loại thuật pháp mà vô số tu sĩ Thần Minh Đạo tông tha thiết mơ ước đấy, là thuật pháp nghịch thiên mà ngay cả hai vị Minh Vương Hợp Đạo còn lại cũng thèm thuồng không thôi!

"Pho tượng ba vị Minh Vương!" Vẻ mặt Hương Lăng kích động, trên mặt cũng hiện lên một ráng mây hồng.

"Ừm, tôi thấy được pho tượng ba vị Minh Vương ở trong đó." An Lâm lên tiếng trả lời.

Đại trưởng lão Hương Lăng vội vàng đi về phía trước, trợn to đôi mắt đẹp hỏi: "An Lâm tông chủ đại nhân, ngài thấy cái gì ở trong Minh Vương điện thế?"

"Được!" Hương Lăng hết sức ngoan ngoãn gật đầu, dẫn đường ở phía trước.

Bây giờ cô đã hoàn toàn thần phục dưới chân An Lâm, không hề có bất kỳ chần chờ nào nữa.

"Nơi này là phòng diễn luyện tác chiến của chúng ta."

"Nơi này là nơi chúng ta nghỉ ngơi."

"Đây là bí cảnh, động Huyết Luyện Ma..."

Tham quan một vòng, An Lâm bắt đầu hiểu rõ bí địa Thần Minh Đạo tông như lòng bàn tay.

Cuối cùng, Hương Lăng dẫn bọn hắn đi tới một trước một cánh cổng lớn màu đen.

"Phía dưới, chính là Thần Minh Đạo tông của chúng ta, là khu vực rất quan trọng!" Hương Lăng kích động nói với mọi người, nói xong còn không khỏi có chút khát vọng mà vươn ra cái lưỡi thơm tho liếm liếm cánh môi đỏ mọng.

"Thứ tốt đều được giữ đến cuối cùng, chắc chắn là mọi người sẽ thích nơi này cho xem."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng khá là ngạc nhiên, là dạng gì địa phương, mà lại khiến cho Hương Lăng phải để đến cuối cùng mới mang đến, thậm chí còn quan trọng hơn cả Xuân Dương cung và Tàng Bảo các.

Khung cảnh này, tựa như địa ngục trần gian vậy.

Máu chảy ướt đẫm cả đất, máu tanh đậm đặc kèm theo tiếng gào thét tuyệt vọng, rất nhiều đệ tử đều ở hưởng thụ loại không khí này.

Vô số bộ thi thể bị vứt vào trong cái hố màu đen.

Một đám con người người hoảng sợ, khóc lóc, tuyệt vọng khổ sở kêu gào thảm thiết. Đám ma tu hoặc là chăm chú, hoặc là vui vẻ, hoặc là hưng phấn, không ngừng tiến hành các loại đạo pháp hành hạ những con người sống sờ sờ đến chết.

Những chuyện như thế, phát sinh ở cái sân thí nghiệm rộng lớn này là quá đỗi bình thường.

Mọi người đi vào cửa, đập vào mắt là một đám người toàn thân trần truồng bị nhốt ở trong lồng giam. Ánh mắt của bọn họ tuyệt vọng, trống rỗng, không có một chút sự sống nào.

Cái sân thí nghiệm này cực kỳ lớn, liếc mắt nhìn một lượt, có khoảng mười mấy vạn người bị nhốt trong lồng, cũng có mấy ngàn đệ tử của tông môn đang ở trong sân thí nghiệm.

Một đệ tử tông môn mở ra rồng giam, kéo một chàng trai không mặc quần áo ra khoài giống như kéo một miếng rẻ rách: "Mau, đi ra cho ta, chậm chạp cái gì?"

Sau khi kéo chàng trai kia ra ngoài, một tay hắn bao phủ một luồng hắc khí, đặt ở trên đầu chàng trai.

"A a a...!" Chàng trai khổ sở gào to, khuôn mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, máu thịt toàn thân nhanh chóng bốc hơi lên, thoáng cái đã trở thành một cái xác chết chỉ có da bọc xương.

Đệ tử kia ném xác chết vào một cái hố đen khổng lồ, bên trong sâu thẳm u ám, thấy không rõ có đồ vật gì trong đó, chỉ có những tiếng nhấm nháp, nghe mà khiến cho da đầu người ta tê dại.

Một tên đệ tử tông môn bắt một nữ tu trong lồng giam ra ngoài, thỉnh thoảng lại chém một nhát lên người cô ta, không thèm để ý đến tiếng la thê lương tuyệt vọng của cô, vết thương của cô ta nhanh chóng hư thối hòa tan. Hắn cứ thế cắt từng nhát một, thỉnh thoảng lại rơi vào trầm tư, hình như đang phân tích năng lực của mình.

Nữ tu tắt thở, biến thành huyết nhân, nằm bẹt dưới mặt đất.

Tên đệ tử để lộ vẻ mặt ghét bỏ, vứt nữ tu vào hố đen, cho sinh vật trong đó ăn.

Hương Lăng say mê hít sâu một hơi, nói: "Nơi này chính là sân thí nghiệm ma đạo của Thần Minh Đạo tông chúng ta, mời ngài đi theo tôi."

Mùi máu tươi nồng nặc đến mức làm cho người ta phát nôn, tràn lan theo cánh cổng mở ra, bắt đầu bao phủ mọi người.

Chúng hội tụ thành sóng triều, không ngừng đánh thẳng vào màng nhĩ An Lâm.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết bắt đầu truyền ra.

Cánh cổng lớn từ từ được mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận