Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 618: Vương giả chân chính ra đời

An Lâm dùng thuật pháp của Tử Vi Đại Đế đến mệt rồi, bắt đầu dùng nắm đấm trực tiếp giáng xuống.

Từng cú đấm lớn như bao cát mang theo uy lực vạn quân giáng vào người của Tử Vi Đại Đế, tạo ra từng luồng sóng khí màu vàng, chấn động ầm ầm đến độ tháp Tiên Linh cũng run rẩy.

Đây chính là trận chấn động tháp trong truyền thuyết.

Tử Vi Đại Đế đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, làm gì còn dáng dấp của đế vương Thiên Đình nữa.

Ông ấy có bao giờ bị đánh đến thê thảm như thế này đâu. Từ khi sinh ra đến giờ ông ấy đều mang dáng vẻ long ngạo thiên, chỉ có ông ấy đánh người khác tơi bời, làm gì đến phiên người khác đánh ông ấy tơi tả.

Nhưng bây giờ... An Lâm khiến ông ấy trải nghiệm được cảm giác bị đánh tơi bời là như thế nào. Đã vậy còn không hề có sức kháng cự lại, dáng vẻ mất hết tất cả bị đánh tơi bời, cảm giác chua xót giống như rơi từ trên mây xuống địa ngục vậy...

"Thế nào? Mùi vị bị đè xuống đất đánh cho một trận sảng khoái không! Hả?"

An Lâm vừa giáng đòn, vừa trút hết tất cả những cảm xúc tiêu cực.

Bây giờ trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm. Tuy rằng tất cả đều là vì nhiệm vụ, nhưng hắn đánh Tử Vi tơi bời chính là sự thật! Trêu chọc loại người cao cao tại thượng như thế này, lỡ như Tử Vi Đại Đế sau này tìm hắn tính sổ, vậy thì hắn cũng đủ nhận lấy kết cục thảm thiết rồi.

Ừ... sau khi bị đành tơi bời một trận, còn quay lại khen mình, tốt thật!

Bộ dạng của ông ấy cho dù là cực kỳ thê thảm nhưng phong độ vẫn ngời ngời, lộ rõ khí phách.

An Lâm cảm thấy Tử Vi Đại Đế rất thân thiết.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩn người ra, dừng những đòn tấn công lại.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu xuống cơ thể của hắn, ánh hào quang màu vàng bao phủ cả một tầng tháp, khiến cho dáng người đó ở trong mắt của mọi người trở nên càng cao lớn hùng vĩ.

Đây có thể chính là báo ứng... Trong lòng Tử Vi nghĩ.

Thần niệm của Tử Vi Đại Đế hoàn toàn tiêu tán.

"Là cậu thắng rồi, bạn học An Lâm." Khuôn mặt Tử Vi Đại Đế mang theo một nụ cười, ông ấy mở miệng nói.

Cuối cùng, ông ấy không thể tiếp tục chịu đựng được những đòn tấn công liên tiếp dữ dội này nữa, cơ thể bắt đầu tiêu tán.

"Chỉ là một trận tỉ thí mà thôi, hơn nữa cậu là dựa vào thực lực thắng tôi, tôi cũng không đến mức nhỏ nhen như vậy." Hai mắt Tử Vi Đại Đế nhìn An Lâm, trong ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ "Thực lực của cậu thật là ngoài dự đoán của tôi, mong chờ biểu hiện sau này của cậu."

"An thần thật sự thắng rồi! Anh ấy thật sự làm được rồi!"

An Lâm hành lễ: "Tử Vi tiền bối, đây chỉ là một trận tỉ thí, ông sẽ không để ý đâu nhỉ?"

"Một mình bạn học An Lâm đã thông qua thử thách của tháp Tiên Linh rồi. Đây là một sự kiện lớn, đây tuyệt đối là một sự kiện lớn, là sự kiện lớn đủ để ca tụng lưu truyền trong cả Thiên Đình, thận chí cả giới Cửu Châu!"

Tầng thứ chín mươi chín của tháp Tiên Linh, một mình An Lâm đứng đó, giống như một Chiến Thần bất bại.

"Tử Vi Đại Đế thua rồi à, đế vương của Thiên Đình kia cứ thế thua rồi ư. Có biết là bây giờ tôi vẫn có chút gì đó không thể tin được không. Rốt cuộc An Lâm đã làm gì để đạt được điều đó?"

Không biết là fan hâm mộ não tàn nào lại bắt đầu hô vang tên của An Lâm.

Một số sinh viên thậm chí lấy điện thoại di động hoặc pháp khí lưu giữ hình ảnh ra, chụp hình lưu niệm với dáng người trong màn hình gợn nước kia.

Đây là cách biểu đạt tình cảm trực tiếp nhất mà các sinh viên thể hiện đối với chàng trai mỗi một lần ngã xuống đều cố gắng đứng lên lại, ngoan cường bất khuất, kiên trì chiến đấu đến phút cuối cùng kia.

"Trốn học tới nơi này xem cuộc chiến là quyết định sáng suốt nhất mà tôi đã làm được trong năm nay!"

Cho dù An Lâm ở đỉnh của tháp Tiên Linh nhưng cũng nghe thấy từng tiếng hô vang trên mặt đất, trong lòng hắn không tránh khỏi có chút xúc động.

"Thật sự là quá may mắn, không ngờ tôi lại có diễm phúc chứng kiến thời khắc vĩ đại này!"

Có thể giao đấu với đại năng ở cảnh giới lãnh ngộ được thần đạo, thậm chí còn được giao đấu với đại năng đã Hợp Đạo. Điều này không chỉ có thể nâng cao năng lực chiến đấu đến cực độ, còn có thể giúp hắn lĩnh hội ở mức độ cao nhất sức mạnh của cảnh giới đạo đứng đầu. Điều này đối với việc xây dựng đạo của chính mình sau này sẽ là sự trợ giúp cực kỳ to lớn.

Lợi ích của những trận chiến này đối với hắn có lớn hay không? Điều đó đương nhiên là cực lớn rồi! Hơn nữa lợi ích còn lớn đến không có cách nào đánh giá được.

Hắn thắng rồi đấy... hắn thật sự làm được rồi! Chiến thắng được kẻ địch bề ngoài có vẻ như không thể chiến thắng!

"Ha ha ha..."

Giờ khắc này, An Lâm chính là Chiến Thần hoàn toàn xứng đáng trong lòng họ!

Hứa Tiểu Lan nhìn bốn phía xung quanh, nghe từng tiếng hô vang lên, tự đáy lòng cảm thấy vui lòng, trên gương mặt vô cùng xinh đẹp nở một nụ cười.

Giờ khắc này, cô ấy cũng vì thế mà cảm thấy vinh quang.

"An Lâm, An Lâm..."

Cuối cùng, một tiếng kêu gào "An Lâm" kia vang lên tận mây xanh.

"An Lâm, An Lâm..."

Dần dần, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu phụ họa, âm thanh dần dần hội tụ thành một làn sóng.

Đột nhiên An Lâm lại nghĩ đến một chuyện.

Thông qua chín mươi chín tầng rồi, Tử Vi Đại Đế cũng bị đánh bại rồi, vậy phần thưởng của tầng thứ chín mươi chín đâu?!

Trời ơi!

Tử Vi Đại Đế không nói một lời, cứ thế biến mất rồi, đừng nói là truyền thừa, phúc lợi gì đó cũng không cho.

Bà mẹ nó... thật sự không chịu trách nhiệm mà?!

Chính trong lúc này, Bạch Chung đã xuất hiện trước mặt An Lâm, ông ấy kích động nói: "Chúc mừng bạn học An Lâm đã thông qua thử thách của tầng cuối cùng tháp Tiên Linh, hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại mà trước đó chưa ai làm được. Cậu là vinh quang của Thiên Đình, sự tích của cậu sẽ được truyền tụng khắp cả Thiên Đình! Thậm chí truyền tụng khắp cả giới Cửu Châu!"

Vẻ mặt An Lâm u ám nhìn Bạch Chung: "Tôi không quan tâm đến danh tiếng đó."

Bạch Chung có chút ngẩn ngơ nhìn An Lâm: "Sao vậy... bạn học An Lâm, hình như cậu có điều gì đó không vui à?"

"Tôi chỉ muốn hỏi, tôi thông qua tầng thứ chín mươi chín rồi, vậy truyền thừa của tôi đâu?" Ánh mắt An Lâm không chút cảm xúc, mở miệng nói.

"Là thói lười biếng làm hạn chế sức lưởng tượng của anh đấy." Hứa Tiểu Lan bĩu môi nói.

Hắn không ngờ bản thân mình cũng có ngày sùng bái học đệ.

"An Lâm, biểu hiện của cậu thật sự đã làm đột phá giới hạn tưởng tượng của tôi!" Đường Tây Môn cũng tới gần, vẻ mặt kích động mở miệng nói, ánh mắt cũng trở nên hào hứng.

An Lâm cười, xoa đầu Hứa Tiểu Lan, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp.

"Yên tâm đi, vết thương nhỏ thôi mà."

Lỗ hỗng máu kia dưới sự chữa trị của công pháp Thanh Mộc Trường Sinh đã không còn chảy máu nữa.

"Vậy nên?" An Lâm tiếp tục hỏi.

"Ừm... Vấn đề này sau này hãy nói... sau này hãy nói..." Bạch Chung vuốt vuốt cái trán đang ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Bao giờ?" An Lâm nghiêm nghị mở miệng nói.

Bạch Chung ngẩn người ra: "Hả?"

"Thôi đi..." Vẻ mặt An Lâm chán nản "Đưa tôi ra khỏi đây đi."

Bạch Chung: "..."

Cuối cùng lời chúc mừng hết sức phấn khởi của ông ta cứ thế kết thúc trong bầu không khí khó hiểu này sao?

Sau cùng thì An Lâm cũng xuất hiện bên ngoài tháp Tiên Linh, giống như sự trở về của một vị vương giả, có được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bạn bè và hơn mười ngàn sinh viên khác.

"An Lâm, vết thương của anh không sao chứ?" Hứa Tiểu Lan bước tới, đôi mày khẽ nhíu lại, ngón tay trắng noãn chỉ về phía lỗ hỗng máu trước ngực của An Lâm.

An Lâm: "???"

"Vấn đề này... hỏi rất hay!" Hai tay Bạch Chung vỗ một cái, hớn hở nói.

Dù sao trước kia ngay cả tầng thứ chín mươi chín cũng chưa có người nào qua được...

Nhưng mà... không có ai nói với ông ấy rằng thông qua chín mươi chín tầng thì muốn có phần thưởng gì cả!

Đột nhiên ông ấy cũng tỉnh ngộ ra, đúng rồi... Đây không phải là thông qua tầng thứ chín mươi chín rồi sao, thành tích vĩ đại kiệt xuất như thế, vậy truyền thừa đâu? Cho dù không có truyền thừa, cũng nên có phần thưởng chứ?

Bạch Chung cả người run lên, nét mặt già nua cũng hơi nhăn lại.

"An Lâm, cậu khiến cho Đường học trưởng lười biếng này lần nữa có lại được tham vọng để chuyển mình rồi đấy!" Hiên Viên Thành vẻ mặt vui mừng khen ngợi.

Đường Tây Môn nghe xong nét mặt xám xịt: "Tôi từ lúc nào trở thành kẻ lười biếng rồi? Sao các cậu lại nói học trưởng của mình như vậy?"

Mọi người đều cười vang.

Thầy cô và các sinh viên đều cảm thấy vô cùng xúc động và thỏa mãn, sau đó từ từ tản ra.

Đông Dực Kiếm Tiên vô cùng xúc động nhìn An Lâm một cái, trong mắt ẩn chứa ý khen ngợi và khâm phục, An Lâm đã làm được chuyện mà hắn mãi mãi cũng không làm được, nói không khâm phục cũng không được.

Chuyến du ngoạn đến tháp Tiên Linh lần này chính là kết thúc như thế đấy.

Nhưng những câu chuyện có thể nói là truyền kỳ kia nhất định sẽ không thể bị người ta lãng quên.

Hiên Viên Thành siêu độ cho các bậc đại năng đã khuất, Tô Thiển Vân đánh chắc thắng chắc, Hứa Tiểu Lan lập được thành tựu xuất sắc, Liễu Thiên Huyễn tham gia trận chiến độ kiếp, thậm chí Đường Tây Môn chỉ nằm suốt đường đi, sự tích của họ đều được mọi người say sưa bàn tán.

Đương nhiên, còn có An Lâm trực tiếp đánh tơi bời chân thần Hợp Đạo, thông qua thử thách của tháp Tiên Linh chín mươi chín tầng kia.

Sự xuất hiện của hắn trực tiếp khiến câu chuyện của tháp Tiên Linh đi tới đỉnh cao, trở thành một sự tích truyền thuyết đủ để lưu truyền trong Cửu Châu, lưu truyền rộng rãi trong thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận