Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 936: Tham quan tầng thứ bảy của cây Thái Dương

An Lâm ngồi trong bọt khí, xuyên qua tầng tầng sương mù, thấy lá cây Bạch Ngọc lay động trước gió, tạo thành tiếng xào xạc.

Một vài nhánh cây trắng móc nối vào nhau, tạo thành những tổ chim khổng lồ, ấm áp, tự nhiên, tỏa ra hơi thở thần thánh.

Phía trên đại lục có không ít tổ chim lớn nhỏ khác nhau, bên trên có rất nhiều hơi thở cường đại của Chu Tước, chúng thả ra những ngọn lửa đủ loại màu sắc, tô điểm cho đại lục màu trắng trở nên lộng lẫy.

Từ nơi đó toả ra đủ loại không khí trong lành càng khiến nơi đây giống như cõi mơ.

Nơi này là chỗ ở của tộc Chu Tước, dường như không có kẻ yếu, đối với Chu Tước trưởng thành thì yếu nhất cũng là cảnh giới Hóa Thần, Chu Tước nhỏ đều rất thông minh, đang vui chơi đùa giỡn.

Líu ríu, tiếng chim hót rất êm tai, vang vọng khắp đại lục.

Đây đúng là nơi vui chơi của tộc Chu Tước.

Nhưng cũng có loài hắn không biết tên, giống như loài thân dài, bốn cánh chứa đầy hoàng kim, lại có loài cả thân trơn tru, bò sát mặt đất giống như chim sống dưới nước vậy, dù thế nào thì chúng đều có bộ dáng rất trâu bò.

Khóe miệng An Lâm hơi nhếch lên.

Không nói tới Tiểu Lan, thì cả Đề Na, Tiểu Thiên, Tiểu Trạch,... hắn cũng không nói một câu, càng huống gì là người ngoài!

"Xin chào anh, Hắc Đằng Cách, thật vinh hạnh khi có thể đến tầng thứ bảy của cây Thái Dương." An Lâm bất ngờ trước sự nhiệt tình của tộc Chu Tước nhưng vẫn khách sáo đáp lại.

An Lâm gật đầu đồng ý: "Cứ yên tâm, miệng tôi luôn kín như bưng, tuyệt đối nói gì với người bên ngoài!"

Một luồng ánh sáng màu đen xuất hiện, Chu Tước biến thành hình dáng loài người.

Nơi này nguyên khí nồng đậm giống như ở thiên đình.

Bọt khí chở An Lâm chậm rãi hạ xuống một chỗ đất trống.

Hắc Đằng Cách hài lòng, cười: "An Lâm đạo hữu mời đi theo tôi, tôi giới thiệu về nơi này với anh, đảm bảo anh sẽ thu hoạch được không ít!"

Nó có thân hình cao lớn, cơ thể cường tráng đi tới, nhiệt tình bắt tay An Lâm: "Hoan nghênh anh, quyền thần Lâm An! Tôi là Hắc Đằng Cách, là nhân viên phụ trách tiếp đón khách đến thăm."

"Hoan nghênh chiến sĩ của trận đấu đến tham quan tầng thứ bảy của cây Thái Dương." Một Chu Tước màu đen nhìn thấy An Lâm, mỉm cười bay lại gần.

Hắc Đằng Cách tiếp tục nói: "Sở dĩ ngăn cách với bên ngoài là vì tộc Chu Tước chúng tôi muốn có một nơi có thể an tâm tu luyện Niết Bàn, những chuyện đã xảy ra ở đây mong An Lâm tiểu hữu có thể giữ bí mật."

Dọc đường đi hắn gặp không ít sinh linh tộc Chu Tước. Không thể không thừa nhận Chu Tước có được huyết mạch Điểu tộc rất hoàn mỹ, cánh chim đầy đặn, lông rực rỡ chói mắt. Thân thể tao nhã, khí chất cao quý không cho phép xâm phạm, giống như quý tộc của loài chim.

Hắc Đằng Cách cười, nói: "Khoan hãy bàn tới chuyện vinh hạnh hay không vinh hạnh, thật ra tầng thứ bảy cũng rất bình thường, chẳng qua là nguyên khí nồng đậm hơn một chút, phong cảnh đẹp hơn một chút, thuộc tính của cây Thái Dương rõ ràng hơn thôi, chứ thật sự không phải nơi đặc biệt gì."

Sinh linh ở tầng thứ bảy đều có sự kiêu ngạo, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, đối với người ngoài là An Lâm cũng chẳng thèm ngoảnh lại nhìn một cái.

An Lâm đi theo sau Hắc Đằng Cách ở tầng thứ bảy.

Trên hết nơi này có lực lượng thuộc tính dương rất nồng đậm, tu luyện công pháp thuộc tính dương ở đây có thể làm chơi ăn thật.

Không lâu sau bọn họ đến trước một đám kí hiệu màu vàng dày đặc, bị núi nhỏ bao quanh.

Chẳng qua có thật lòng hay không đối với hắn cũng không quan trọng.

Lúc này, ở khu ngộ đạo thần thú đã có mười hai Chu Tước nhìn về phía An Lâm, bên trong ánh mắt không che giấu ý khinh miệt, ghét bỏ, chán ghét,...

An Lâm nhìn Hắc Đằng Cách đang quan tâm nhiệt tình ngay bên cạnh, không khỏi nhớ tới câu nói của người phụ trách báo danh cho trận đấu của Điểu tộc: "Che giấu sự chán ghét và khinh thường đối với người khác, là chuyên môn của chúng tôi..."

An Lâm khiếp sợ nhìn tráng hán bên cạnh.

Thái độ sao lại khác xa như vậy chứ?

Hắc Đằng Cách biết mình lỡ miệng, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Thật ra chúng tôi cũng không phải nhằm vào anh, chúng tôi đối với sinh linh của chủng tộc khác cũng như vậy... Dù sao sự tồn tại của Chu Tước cũng là vĩ đại nhất, sinh linh có được huyết mạch của nó mới là cao quý, đáng kính trọng."

Quả nhiên Chu Tước này và chúng nó đều là chim.

Ngay thẳng? Kín đáo?

Hắn có chút nghi ngờ, thái độ của người đàn ông to cao này với hắn có thật lòng hay không.

Đúng vậy, khu ngộ đạo thần thú chỉ có mười hai Chu Tước, chúng nó đều nhìn An Lâm bằng ánh mắt giết chóc!

An Lâm mỉm cười nhìn Hắc Đằng Cách: "Tộc Chu Tước các anh thật là bạn tốt, tôi lại gần chúng nó liền nhìn tôi chằm chằm."

Hắc Đằng Cách cười xấu hổ: "Cũng tạm, cũng tạm... Chúng nó khá ngay thẳng, không kín đáo như tôi..."

Dù sao hắn cũng không phải thật lòng muốn tham quan tầng thứ bảy.

An Lâm ngẩng đầu nhìn, pho tượng Bạch Trú Thần có diện mạo rất oai phong, anh tuấn của Chu Tước.

Nó chỉ năm chỗ ngồi có hình dạng khác nhau trước mặt, lại chỉ pho tượng trắng vô cùng to lớn, giới thiệu từng cái một: "Đây là thống ngự của tộc Chu Tước, là tồn tại tối cao của nước Nam Thiên Vũ, Bạch Trú Thần!"

Mặt Hắc Đằng Cách hiện lên vẻ điên cuồng, nói: "Đây là khu ngộ đạo thần thú, năm vị thần thú vĩ đại của cây Thái Dương chúng tôi, sức mạnh họ lưu truyền lại đều ở trong này, đồng ý tặng cho người có duyên phận. Lâm An đạo hữu, anh là quán quân trận thi đấu, có muốn thử cơ hội nhận được lực lượng thần thú không."

An Lâm cười ha hả: "Phân biệt chủng tộc sao?"

"Ách, có thể hiểu là phân biệt chủng tộc với tất cả chủng tộc khác trên đại lục này..." Hắc Đằng Cách nói có chút khó khăn: "Trừ phi có sinh linh vô cùng lớn mạnh mới thật sự được chúng tôi kính trọng."

An Lâm: "..."

Hắc Đằng Cách hơi xấu hổ: "An Lâm đạo hữu cứ yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp, sẽ che giấu tốt sự chán ghét và khinh thường đối với anh! Tuyệt đối sẽ không làm anh khó chịu chút nào!"

An Lâm buồn bực, trong lòng hét lên: "Anh đã làm tôi khó chịu rồi đấy!"

Hắc Đằng Cách nhìn bộ dạng của An Lâm lại càng xấu hổ, nó chỉ vào pho tượng người, cưỡng chế nói sang chuyện khác: "Đây là tượng thần thú Côn Bằng, tuy nó đã ngao du vạn giới nhưng uy danh vẫn vang vọng khắp đại lục."

An Lâm gật gật đầu, có một câu thơ như sấm bên tai: Bắc Minh có ngư, kỳ danh có Côn, Côn to lớn, một nồi hầm chẳng được.

Côn Bằng có hình dáng của hai loài, một là hình dáng cá, cá lớn một ngụm nuốt toàn bộ tôm tép vào. Một là hình dáng chim đại bàng, trời cao biển rộng mặc nó ung dung tự tại.

Hắc Đằng Cách chỉ một pho tượng khác: "Đây là tượng Cửu Thải Thần Tước, nó an vị trông coi cây Thái Dương, chỉ cần có nó ở đây thì không có kẻ xấu nào dám xúc phạm nước Nam Thiên Vũ!"

Khi nhắc đến Cửu Thải Thần Tước trên mặt Hắc Đằng cách hiện lên vẻ tự hào, rõ ràng vô cùng khâm phục vị thần thú này.

Vẻ mặt An Lâm cũng cung kính, hắn muốn làm việc kia phải suy xét đến sự uy hiếm của vị thần thú này.

Cây Thái Dương có ba thần thú nhưng hiện tại còn ở cây Thái Dương chỉ còn Cửu Thải Thần Tước.

Pho tượng của Cửu Thải Thần Tước rất tinh xảo, là hình dáng khổng tước to lớn, phong thái tao nhã, hai mắt rất có thần, bày ra khí chất cao ngạo sâu sắc.

An Lâm khách sáo nói: "Vị này là Cửu Thải Thần Tước sao, mới nhìn thật ôn nhu, chắc tính cách cũng rất dễ chịu phải không?"

"Ha ha ha... An Lâm đạo hữu đang nói đùa sao." Hắc Đằng Cách cười ha ha, vỗ vai An Lâm, nói: "Cái khác thì không nói nhưng tính tình Thần Tước nổi tiếng là nóng nảy, việc nhỏ không chú ý tiểu tiết nhưng nói phạm vào chuyện lớn... Cho dù là quý tộc của tộc Chu Tước cũng sẽ có kết cục thảm hại!"

An Lâm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận