Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 306: Thi Thần hiện thân

Sau khi đội viên xung quanh nghe được câu này, chỉ cảm thấy trong lòng như có hàng vạn con ngựa chạy qua.

Má nó chứ, trang bức đến mức đấy cũng không cảm thấy ngại mà công khai nói ra miệng được, chú à chú không biết đỏ mặt sao?!

Sau đó chuyện càng thêm hoang đường cũng xảy ra.

Sau khi Trình Anh suy tư một chút thì trực tiếp gật đầu đồng ý: "Tốt, nếu An Lâm đạo hữu đã muốn tới, vậy thì trước tiên tôi sẽ không gọi chi viện tới nữa."

Những đội viên còn lại nghe thấy thế đều ngẩn người, lại nhìn đội trưởng của bọn họ với vẻ khiếp sợ.

Hóa ra câu nói trang bức đến độ 'cho dù thần đến, tôi cũng sẽ giết cho mấy người xem' lại khiến thiếu tướng Trình Anh tin?!

Trình Anh khác biệt với những người kia, đối với người tên An Lâm này, số thông tin mà ông biết còn nhiều và toàn diện hơn.

Bởi vậy ông có lý do tin tưởng An Lâm có thể giải quyết được tất cả, An Lâm cũng chính là sự viện trợ bên ngoài lớn mạnh nhất!

"Cũng thường thôi mà, chỉ lợi hại bình thường thôi." An Minh Xuyên khẽ trả lời.

"Mà thôn làng đã bị Thi Vương ăn mòn này, có lẽ chính là nơi để nó luyện chế thi khôi*. Chỉ là thi khôi vẫn còn chưa thành hình, chúng ta đã giết chết nó, vì thế đương nhiên Thi Vương sẽ nổi giận, rất có thể sẽ quay lại một lần nữa. An Lâm đạo hữu còn chưa đến, trước tiên chúng ta hãy tìm một chỗ kín đáo để ẩn giấu đã."

Trong giới tu sĩ của Hoa quốc, linh khí nằm trong phạm vi thần binh, đừng nói là tu sĩ Đạo Chi Thể, cho dù tu sĩ Kỳ Dục Linh cũng không có cách nào có được một thanh linh khí, thế mà người kia lại trực tiếp đưa luôn một thanh linh khí, không biết là phải mạnh đến cỡ nào.

Đột nhiên, Trình Anh lại mở miệng nói: "Nguyên khí của núi Trường Bạch có dị động, năng lượng trời đất đang hội tụ về phía sơn mạch, đây chính là thời điểm quần ma loạn vũ."

"Cái gì!? Đây chính là linh khí đấy!"

Nhưng mà Trình Anh vừa mới dứt lời, một đám sương mù đen đã kéo đến, biến thành kết giới bao phủ bốn phía xung quanh.

Lộ Tuyết cọ cọ cánh tay trắng như tuyết của mình vào An Minh Xuyên, tò mò hỏi: "An đại ca, con trai anh là ai thế?"

*Dùng xác người, thú mới chết không lâu để luyện chế thành loại hình con rối xác không hồn.

Lộ Tuyết hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp trợn tròn lên, vẻ mặt không thể tin nổi.

An Minh Xuyên khẽ cười một tiếng, nhưng trên mặt lại có một sự tự hào khó có thể che giấu: "Thân phận của nó tôi không thể nói, nhưng tôi có thể lộ ra một chút cho cô, thanh kiếm Lam Sương kia, chính là con trai tôi đưa cho tôi."

Lộ Tuyết: "..."

Ầm ầm! Một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ từ đằng xa đánh tới, ép mọi người đến mức có chút không thở nổi.

"Con trai anh thật lợi hại!" Một lát sau, cô mới cảm thán một câu.

"Mọi người cẩn thận! Trước tiên hãy tập trung lại với nhau, những đám sương mù kia là độc thi, tuyệt đối đừng chạm phải chúng!" Trình Anh hô to một tiếng, đồng thời rút trường đao màu đỏ ra, nhìn chằm chằm phía trước như thấy đại địch.

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu biểu thị đồng ý, bọn họ cũng không ôm quá nhiều mong chờ với người đến chi viện kia, cũng không có khả năng ngốc nghếch hồ đồ đến mức đứng nguyên tại chỗ chờ Thi Vương xuất hiện.

Một tiếng cười yêu kiều bỗng vang lên, ngập tràn toàn bộ không gian: "Ha ha ha... Đầu tiên là đến hủy đi sủng vật của nô gia, tiếp đó còn muốn chơi trò trốn tìm với nô gia, những tên bại hoại các ngươi cũng thật biết chơi đấy..."

Trình Anh cảm nhận được khí tức cuồn cuộn như biển của cô gái này, liền biết rằng đây là kẻ mình không thể địch lại được, nhưng ông vẫn kiên định bảo vệ cho các đội viên phía sau.

Mọi người nhìn thân thể xinh đẹp đầy đặn của cô gái này, trong lòng không hề có một tí lửa nóng, mà ngược lại còn cảm thấy một luồng khí lạnh đến thấu xương, bởi vì làn da của cô ta chính là ngoài trắng trong đen, trên thân thể phát tán ra luồng hơi thở chết chóc, khiến cho mọi người hít thở khó khăn.

Ngay sau đó, uy áp mãnh liệt cuồng bạo như núi lớn liền ép về phía mọi người.

Một cô gái xuyên qua màn sương mù đen, chậm rãi bước đến, yêu kiều cười nói.

"Xong đời rồi, thế mà chúng ta lại gặp phải Thi Thần!"

"Ha ha... Các ngươi cũng đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn trở thành thi khôi của nô gia, nô gia có thể cho các ngươi được thống khoái..."

Mười mấy đội viên nhìn thấy cô gái thả lĩnh vực ra, sau khi cảm nhận được luồng hơi thở kinh khủng này, thi nhau lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

"Giờ thì đúng là trốn không thoát rồi..."

"Đây rốt cuộc là vận khí quỷ gì vậy, làm nhiệm vụ mà cũng có thể gặp phải kẻ địch Kỳ Hóa Thần!"

Khuôn mặt cô ta kiều mị, mái tóc đen dài đến eo, nửa người trên lõa lồ, đôi bồng đảo rất lớn, ngay giữa eo thon được quây bằng chiếc váy lá, để lộ hai bắp đùi quyến rũ trong không khí.

Thân thể cô ta biến lớn chừng năm trượng, bỗng nhiên xuất hiện vạn quỷ kêu khóc, thây ma loạn vũ, cũng có khí tử thi hóa thành rồng đen, giương nanh múa vuốt.

"Đây là... Lĩnh vực?!" Cả người Trình Anh run lên, sắc mặt cũng không có cách nào giữ được vẻ bình tĩnh.

"Lĩnh Vực? Chẳng lẽ đây là Kỳ Hóa Thần trong truyền thuyết sao..."

Hai người đàn ông có làn da màu đồng giống như con rối đi theo sau lưng cô ta, hai mắt trống rỗng vô thần.

Đồng tử của cô gái bỗng nhiên biến thành một màu mực đen không giới hạn.

"Ồ ha ha ha... Thật đúng là loài người đáng yêu, biểu cảm không tệ đâu nha." Cô gái tóc dài nghe vậy liền ôm lấy phần bụng dưới bằng phẳng trơn bóng của mình, cười thành tiếng: "Nhưng mà... Ai đã nói với mấy người ta là Thi Vương hả?"

"Mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy giao Thi Vương cho tôi đối phó!" Ông giơ ngang thanh đao trước ngực, ánh mắt sắc bén, lên tiếng.

Sắc mặt Lộ Tuyết trắng bệch, trước kia cô chưa từng gặp phải kẻ địch nào mạnh mẽ đến như vậy, hiện tại chỉ có thể kinh ngạc đứng im tại chỗ, hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào.

"Đây chính là Kỳ Hóa Thần sao?"

An Minh Xuyên tỏ vẻ nghiêm túc, trong tay nắm chặt kiếm Lam Sương, nhìn về cô gái trước mặt, cả người không kìm được mà bắt đầu phát run, đó là phản ứng bản năng mà chênh lệch lực lượng khổng lồ dẫn tới.

"Ha ha, các vị thân ái, đừng khẩn trương mà, ta sẽ rất dịu dàng." Trên mặt cô gái xuất hiện một nụ cười yêu dị, đôi mắt mị hoặc đảo qua đảo lại trên thân của mười mấy thành viên đang co rúm người.

Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại trên thanh trường kiếm của An Minh Xuyên, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

"Ồ, hình như có một thứ đồ tốt này, lần này nô gia cũng kiếm lời rồi."

"Đi, qua đoạt thanh trường kiếm kia cho ta!"

Theo câu lệnh của Thi Thần, hai con thi khôi làn da màu đồng đột nhiên bắt đầu di chuyển, đánh về phía An Minh Xuyên.

"Đừng vọng tưởng động đến Minh Xuyên."

Tất cả đội viên xung quanh Trình Anh đều hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn người vừa mới đến.

Hai cái vuốt lớn màu trắng khóa chặt cổ tay của cô gái, cái mông to đùng đặt trên cái bụng bằng phẳng bóng loáng.

Một trận cuồng phong kinh khủng ầm vang đánh về phía Thi Thần vẫn chưa kịp chuẩn bị, ngay sau đó một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên lao ập đến chỗ Thi Thần, xé rách lĩnh vực thi quỷ, đụng cô ta ngã ra đất.

"Phong Vương Trọng Áp! Gâu!"

Ngay sau đó, một nắm đấm được bao quanh bởi lôi điện giáng từ trên trời xuống, trực tiếp đánh nát con hắc long với khí thế không gì ngăn cản kia.

Một tiếng thét giận dữ rất to xuyên qua trận pháp sương mù đen, âm vang bên tai mọi người.

"Làm sao có thể..." Trình Anh không thể nghĩ ra nổi tại sao chỉ là thi khôi mà thi thần luyện chế ra cũng có thực lực mạnh hơn ông.

Cứ như vậy, trận chiến này biết đánh thế nào nữa đây?

"Haiz, sao lại chậm đến vậy, nô gia cũng đợi không nổi nữa rồi, vẫn nên để nô gia tự mình động thủ đi."

Thi Thần khẽ thè đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm cánh môi, sương mù bao quanh toàn thân hóa thành hai con hắc long, mang theo uy thế không gì chống đỡ được bổ nhào về phía An Minh Xuyên.

Hắc long mang theo sức mạnh hủy diệt và tử vong vô tận, những nơi nó đi qua đều bị ăn mòn thành đen xì, không khí cũng trở nên sền sệt tối tăm, khiến cho lòng người nảy sinh tuyệt vọng.

Thi Thần khẽ cười một tiếng, sự mạnh mẽ của một chiêu thức này, cho dù Trình Anh có ngăn cản ngay phía trước thì cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

Có đội viên nhìn con hắc long đang lao đến, thậm chí còn bị dọa đến mức ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt hoàn toàn trở nên trắng bệch.

An Minh Xuyên vẫn cầm kiếm đối đầu trực diện với hai con hắc long này như cũ, tuy khẩn trương nhưng không hề tuyệt vọng, bởi vì ông biết bọn họ vẫn còn chưa thua!

"Dám công kích phụ thân ta, muốn chết!"

So sánh như thế, sự chênh lệch của lực lượng hai bên lập tức được phân cao thấp.

Còn hai con thi khôi màu đồng thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên nắm dấm có một vết hằn màu trắng, trừ cái đó ra thì không có bất kỳ tổn thương gì.

Trình Anh bị luồng lực lớn kinh khủng chấn động đến ép phải lùi lại mấy bước, trong miệng không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Trường đao màu đỏ mang theo ngọn lửa nóng bỏng va chạm với cú đấm của hai con thi khôi, năng lượng ầm vang bạo phát ra, khiến toàn bộ mặt đất ở trong phạm vi vòng ba trượng nổ tung.

Hai thi khôi màu đồng kia không trốn không né, trực tiếp đánh thẳng một quyền lên trường đao màu đỏ.

Trình Anh cầm trường đao màu đỏ trong tay, ngăn trước người An Minh Xuyên, chém về phía thi khôi màu đồng.

Thi Thần cường đại đến mức không ai bì nổi kia thế mà lại bị một con chó lớn màu trắng bổ nhào theo đúng tư thế tiêu chuẩn?!

An Minh Xuyên kinh ngạc nhìn thân ảnh bên trên con chó lớn màu trắng kia, người này mang đến cho ông một cảm giác an toàn vô cùng đáng tin cậy.

Con trai ông đã lớn thật rồi...

Mọi người vẫn còn chưa kịp thở phào một hơi, đột nhiên lại xảy ra dị biến.

Chỉ thấy con chó lớn lông trắng giống như bị thương nặng vậy, máu tươi ào ào như bão phun khắp không trung!

Tâm trạng của các đội viên lại nâng cao, biết là Thi Thần phản kích rồi.

Sau đó một tiếng chó sủa kinh hãi truyền đến:

"Tôi đờ mờ! Anh An, tại sao cô gái này lại không mặc quần áo vậy hả!"

"Quá bạo rồi! Gâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận