Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2008: Hứa Tiểu Lan trở lại rồi

Tiếng kêu lảnh lót của Băng Tâm Chu Tước, vang vọng khắp Nguyệt Đồng Thần Thành.

Đường đường là Chu Tước Lục Tử, giờ đây lại làm công việc của chú gà trống, cất lên âm thanh mở đầu ngày mới.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua song cửa sổ chiếu lên trên người An Lâm.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

An Lâm còn chưa mở mắt, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến, giống như đóa hoa thấm đẫm sương sớm nở rộ trước mắt làm người ta vừa ngạc nhiên vừa trầm mê.

An Lâm cảm nhận hương thơm quen thuộc, sau đó mở hai mắt ra.

Trước mặt hắn là một cô gái áo xanh, đôi tay trắng nõn chắp sau lưng, mắt ngọc mày ngài, khẽ cười duyên dáng, tóc đen như mực tuỳ ý xoã xuống, thân thể mềm mại lung linh kia mang theo khí chất thanh nhã như tiên, giọng nói tựa như tiếng hót của chim hoàng oanh êm ái dễ nghe.

"Tiểu Lan hai mươi tuổi chúc anh buổi sáng tốt lành!"

An Lâm tặng Hứa Tiểu Lan một nụ hôn chào buổi sáng vừa bá đạo vừa nồng nhiệt.

"Anh muốn chúc mừng em bình phục mà." An Lâm rất vui vẻ, sau đó ngạc nhiên nói: "Hơn nữa anh cảm thấy khí tức của em trở nên mơ hồ khó đoán hơn, như mây như sương, không người nào có thể nắm bắt được, đây là lý do khiến em trở nên trâu bò như vậy đúng không?"

"Này, anh làm gì vậy, ưm..."

Hứa Tiểu Lan thẹn thùng như cô em gái nhà bên, vội vàng lùi về phía sau một bước, hơi hơi giận dữ nhìn An Lâm: "Anh...anh cũng quá nhiệt tình rồi đó!"

Là Tiểu Lan của hắn, cô gái vẫn luôn mê man trong mộng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!

"Ừ, Chu Tước Tâm Nguyên đã dung hợp hoàn mỹ với em, thực lực của em lại tăng thêm rồi đó, nhưng cụ thể tăng bao nhiêu thì em không rõ." Hứa Tiểu Lan khẽ nói, sau đó đôi mắt xinh đẹp lập tức lườm An Lâm: "Anh đừng có sờ mó lung tung."

Dung mạo kia đẹp đến mức tất cả những cô gái trên thế gian này sẽ ghen tị với cô, giờ đây cô đang đứng sát bên An Lâm, khi nói chuyện khẽ thở ra hương thơm thoang thoảng thanh mát khiến cho người ta động lòng.

"Anh nói chuyện lịch sự chút đi." Hứa Tiểu Lan hừ nhẹ.

"Anh nhìn đến ngốc rồi à?" Hứa Tiểu Lan có chút đắc ý nhìn An Lâm, bàn tay bé nhỏ nõn nà như ngọc nhẹ nhàng vén lên sợi tóc bên tai, còn đang định nói nữa thì phát hiện An Lâm đã ôm lấy eo cô.

An Lâm sững sờ, ngây ngô nhìn cô gái trước mắt mình.

Hôn đến mức làm con gái nhà người ta mặt đỏ tới mang tai, đến lúc người cô như nhũn ra thì hắn mới dừng lại.

An Lâm ôm đại mỹ nữ tuyệt sắc vạn người mê trong lòng, ngửi hương thơm mê người trên cơ thể cô, trên đùi và trong ngực cảm nhận được cơ thể mềm mại của mỹ nhân, nhịn không được liền sờ loạn một phen, lúc này bị cô quát ngưng lại, đành phải hậm hực mà dừng tay.

Chưa nói hết thì môi cô đã bị ngăn lại.

Hắn ân cần hỏi cô: "Hiện tại em có thể biến trở lại hình dáng ban đầu thật là chuyện đáng mừng, giờ em có cảm thấy điều gì bất thường hay không? Vẫn ổn chứ?"

An Lâm vội sửa lại lời nói: "Tiểu Lan, em thực sự trở nên lợi hại hơn rồi sao?"

Lúc này Hứa Tiểu Lan bị An Lâm kéo đến ngồi trên đùi hắn.

"Em làm gì vậy? Anh đang quan tâm em mà." Giọng nói An Lâm đầy vẻ quan tâm săn sóc "Tiểu Lan à, thân thể em có khỏe không?"

Bốp bốp bốp!

Bốp bốp bốp!

"Thật hả? Khỏe như thế nào? Để anh kiểm tra một chút xem sao." Hai mắt An Lâm sáng lên, vừa nói tay vừa giơ ra dò xét thân hình xinh đẹp không tỳ vết trong ngực.

Hai người náo loạn một trận trong phòng rồi mới dắt tay nhau ra ngoài.

Hứa Tiểu Lan nói: "Em rất khoẻ mà."

"Tiếp theo, chúng ta sẽ phải đối mặt với trận chiến kịch liệt nhất." An Lâm cười nói.

Lúc này mặt cô nhìn lên bầu trời, xinh đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ.

"Ôi! Cảm giác tuổi trẻ thật tốt! " Hứa Tiểu Lan hít sâu một hơi, ngước nhìn bầu trời hừng đông, vô cùng xúc động nói.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Ai ui! Tiểu Lan tha cho anh, em đừng đánh vào mặt anh mà!"

Một trận "mưa" đòn rơi trên người An Lâm.

Sự thật chứng minh thân thể Hứa Tiểu Lan không những rất tốt mà còn vô cùng mạnh mẽ.

"Móng heo" của An Lâm bị Hứa Tiểu Lan đẩy ra.

"Thật hả? Không tốt thế nào? Để anh kiểm tra giúp em." Đột nhiên An Lâm rất hăng hái, không nhịn được lại đưa tay sờ soạng lên thân thể cô gái ở trong lòng.

Mặt Hứa Tiểu Lan đen lại, hừ lạnh nói: "Không tốt lắm."

Còn dám hỏi nữa?!

Hứa Tiểu Lan gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, trận chiến kịch liệt nhất."

Bọn họ gia nhập bang Phá Thiên, tất nhiên là phải chiến đấu vì sự nghiệp Phá Thiên rồi, bang Bổ Thiên có thể sẽ âm thầm làm bừa đến cuối cùng, bọn họ với Thiên Nhân tộc và Thiên Thần quyền hành nước giếng không phạm nước sông, nhưng với bang Phá Thiên thì không.

Bang Phá Thiên là mối đe doạ của toàn bộ thiên đạo, Thiên Nhân tộc cùng với các Thiên Thần có thể không kiêng dè chút nào mà ra tay với bọn họ, dành cho bọn họ một kích chí mạng.

An Lâm đã trở thành thiên tử thứ ba của bang Phá Thiên, đã xác nhận con đường mình muốn đi, nếu hắn muốn sống sót, dĩ nhiên phải liều mạng trợ giúp bang Phá Thiên, chiến đấu với Thiên Nhân tộc đến giây phút cuối cùng.

"Vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng là nòng cốt của đại trận Phá Thiên, nếu Thiên Thần quyền hành chí cao muốn ra tay, nhất định sẽ nhằm vào nơi đó đầu tiên." Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

An Lâm cười nói: "Chúng ta ở đây có thể tạo ra tác dụng kiềm chế tuyệt đối, chỉ cần Thiên Thần Đại đại xuất hiện ở vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng thì chắc chắn Trung Thiên Môn sẽ hỏng."

Hứa Tiểu Lan lo lắng nói: "Nếu như Thiên Thần Hải Dương đến ngáng đường chúng ta thì sao?"

"Chuyện này..."An Lâm hơi chần chừ, thầm nghĩ 'Vợ à, Thiên Thần Hải Dương là người của mình mà.'

An Lâm cắn răng nói: "Nếu Hải Dương tới, chúng ta vẫn có thể lấy một chọi một mà."

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan đỏ lên, nói: An Lâm...anh đánh giá em quá cao rồi."

An Lâm nghiêm nghị nói: "Phía sau người đàn ông tài giỏi sẽ luôn có người phụ nữ lợi hại."

Hứa Tiểu Lan tiếp lời: "Cùng một đống phụ nữ không lợi hại?"

An Lâm nghe vậy hai chân liền run rẩy. "Tiểu Lan! Oan cho anh quá!"

"Em không nói anh mà." Hứa Tiểu Lan che miệng cười nói, đôi mắt híp lại như hình trăng khuyết.

Hai người cười cười nói nói, bắt đầu đi lên tường thành của Nguyệt Đồng Thần Thành.

Tường thành của Nguyệt Đồng Thần Thành cao khoảng vài ngàn mét, đứng trên đỉnh của tường thành có thể nhìn thấy nơi tiếp giáp thuần trắng giữa mặt đất và bầu trời, nơi đó chính là địa phận của biển Bạch Quỳnh. Nếu nhìn ra xa còn thấy được một cây thần thụ thẳng tắp hướng lên bầu trời, trên đỉnh thần thụ là mây mù bao quanh, không nhìn rõ là hư hay là thực.

"Chắc hẳn Trung Thiên Môn nằm trên đỉnh thần thụ." An Lâm mở miệng nói, mắt híp lại.

"Nếu như tất cả Thiên Môn đều bị chúng ta phá hết, không biết những tên Thiên Thần kia sẽ có bộ dạng như thế nào đây?" Hứa Tiểu Lan tò mò nói.

An Lâm cười: "Anh không biết, nhưng chắc chắn đó là đả kích có tính huỷ diệt đối với bọn họ."

Hứa Tiểu Lan nắm chặt Long Tước trong tay, nóng lòng muốn thử, cô nói: "Nhân lúc quân địch còn chưa nắm rõ thực lực chân chính của em, chúng ta đánh chớp nhoáng một đợt, phá vỡ Trung Thiên Môn, anh thấy như vậy được không?"

An Lâm nghe vậy lắc đầu nói: "Em đừng hành động thiếu suy nghĩ, đối phương không đơn giản như vậy đâu. Anh có thể cảm nhận được phía trên thần thụ không chỉ có Thiên Thần Mặt Đất là mối đe doạ với chúng ta đâu."

"Lẽ nào còn có những Thiên Thần quyền hành tối cao khác?"

Trong thiên hạ này, chỉ có Thiên Thần quyền hành tối cao là mối đe doạ đối với An Lâm.

An Lâm im lặng đứng một lúc lâu trên tường thành, nhìn lên đám mây, lẩm bẩm nói: "Hãy đợi thêm chút nữa đi, trận quyết chiến cuối cùng sắp đến rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận