Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1667: Bài phát biểu của Tông chủ

An Lâm mang theo Tuyết Trảm Thiên đi về phía bục phát biểu, nhìn các đệ tử tông môn với khí thế hừng hực ở phía dưới, trong lòng không khỏi dâng thêm vài phần hăng hái.

"Ở dưới đây có rất nhiều gương mặt mới, mọi người có lẽ là lần đầu nghe tôi phát biểu ở chỗ này."

An Lâm nhìn vào vô số ánh mắt nồng nhiệt ở phía dưới, cười nói: "Thực ra lần trước khi phá Nam Thiên Môn, tôi đã muốn tổ chức lễ mừng rồi, chưa kịp lên kế hoạch đã có việc gấp phải đi xử lý."

"Bây giờ ổn rồi, hai việc đại hỉ là đại phá Nam Thiên Môn và đại phá Bắc Thiên Môn kết hợp lại tổ chức lễ mừng, như vậy còn tiện hơn, tôi cũng không cần liên tục lên bục phát biểu hai lần."

Dưới bục mọi người cười ầm lên.

Rất nhiều đệ tử mới càng là bị thế ép gió nhẹ mây trôi đó của An Lâm làm khiếp sợ.

Tùy ý phá một Thiên Môn đã đủ để dẫn đến sự chấn động của toàn thế giới, có thể tổ chức một buổi lễ mừng cấp thế giới. Tông chủ An Lâm ngược lại, phá được hai tông môn, tổ chức một buổi lễ mừng đơn giản, bớt phiền toái!

"Tôi ý mà, ước nguyện ban đầu khi thành lập tông môn này chính là muốn có một nơi có thể cùng với bạn học cùng tu dưỡng, cùng nhau tiến bộ. Theo đuổi lúc đó thực ra rất đơn giản."

Trên thực tế, bọn họ vẫn luôn lấy mình làm gương, bảo vệ giới Cửu Châu, không chỉ cần đức hạnh cao thượng, còn phải dũng cảm đánh lại đại quân của Thiên Nhân tộc, diệt trừ ma quỷ, bảo vệ đạo lý.

"Mọi người đã gia nhập Tứ Cửu Tiên Tông, vậy thì chúng ta đã là người một nhà, nếu gặp phải khó khăn gì, có thể xin trợ giúp từ người nhà, tông môn nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ mọi người. Nhưng nếu ai làm chuyện gì vi phạm đến cấm lệnh của tông môn, vậy thì chúng ta cũng sẽ không bảo vệ người đó."

An Lâm hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của chúng đệ tử, tiếp tục nói: "Nhưng tông môn của chúng ta đã lợi hại như vậy rồi, đây là sự thực không cách nào thay đổi. Nếu đã như vậy, chúng ta cần gánh vác, coi đó là trách nhiệm cao nhất của Tiên Tông! Cho dù là đức hạnh hay cầu đạo, chúng ta đều phải làm sao cho không hổ thẹn với lương tâm!"

Không thể không nói, các vị đại các chủ và trưởng lão lựa chọn đệ tử vẫn là rất có mắt nhìn. An Lâm nhìn biểu cảm của chúng đệ tử ở dưới bục liền biết, bọn họ không phụ những lời hắn nói trước đây.

Chúng đệ tử há mồm trợn mắt.

Chuyện này còn dẫn đến không ít chấn động ở giới Cửu Châu.

Khuôn mặt An Lâm lộ vẻ bất lực: "Nhưng vô tình, Tứ Cửu Tiên Tông lại đã trở thành tông môn đứng đầu của cả đại lục, đứng đầu trong Ngũ Đại Tông của giới Cửu Châu... Vì sao có thể trở nên hoành tráng giống như bây giờ vậy, nói thật, tôi cũng không hiểu rõ."

Các đệ tử ở phía dưới nghe lời này đều gật đầu, mặc dù Tứ Cửu Tiên Tông đã cho bọn họ cơ hội phát triển tự do cực lớn, nhưng đối với một số hành vi xấu xa, tông môn trước giờ đều không tha thứ.

An Tông chủ không biết vì sao nổi tiếng?

Khóe miệng của Hứa Tiểu Lan giật giật.

Bọn họ không làm mất thể diện của tông môn, vẫn luôn cố gắng làm tốt nhất.

Cũng có một vài thứ hơi quá đáng.

Chúng đệ tử đều ưỡn thẳng ngực.

Ví dụ như mười năm trước, Nguyệt Các có một nữ đệ tử dung mạo xinh đẹp khi đi ra ngoài hái thuốc bị một trưởng lão của tông môn khác nhìn trúng. Hắn bắt thẳng lấy, tiến hành làm nhục cô.

Ba năm trước đã có đệ tử nòng cốt của tông môn ỷ điều kiện tông môn, cưỡng hiếp một vị nữ tu của tông môn tu tiên bình thường. Trưởng lão Tiểu Sửu sau khi biết chuyện liền thiến tên đệ tử đó, còn phế luôn tu vi của hắn, sau đó cõng tên đệ tử đó đích thân đến cửa thỉnh tội.

Tứ Cửu Tiên Tông hầu như không có kẻ cặn bã, nhưng một khi xuất hiện, vậy thì các trưởng lão và các chủ tuyệt đối không bao che, hơn nữa sẽ còn không ngừng xử lý kẻ đó. Điều này cũng khiến danh dự của Tứ Cửu Tiên Tông tốt chưa từng có.

Tứ Cửu Tiên Tông sẽ không dung thứ cho đệ tử của mình phạm sai lầm, càng không dung thứ cho những kẻ khác phạm lỗi với đệ tử của bọn họ, nếu không chính là tai họa ngập đầu!

Năm trăm hai mươi mốt vị tu sĩ ở đây là chỉ tất cả mọi người của tông môn tu tiên đó.

Tứ Cửu Tiên Tông đã trở thành thánh địa tu tiên của Nhân tộc.

Sau khi Tô Thiển Vân nhìn thấy đệ tử Nguyệt Các bị làm nhục không ra gì, sau cơn tức giận đã giết chết toàn bộ năm trăm hai mươi mốt tu sĩ đã biết chuyện của tông môn đó!

Ví dụ như những chuyện này, mấy ngày nay An Lâm cũng nghe Hứa Tiểu Lan nói đến không ít, hắn cũng càng cảm thấy Hứa Tiểu Lan biết giữ gìn cơ nghiệp rồi, có thể quản lý tông môn tốt như vậy, thật không dễ dàng.

Tên trưởng lão vốn cho rằng chuyện này làm không có chút kẽ hở nào, nhưng hắn đã xem thường quyết tâm Tứ Cửu Tiên Tông tự bênh vực mình. Để tìm được nữ đệ tử đó, Hứa Tiểu Lan thậm chí đã mời đại chủ tế "ngư phi ngư" (1) của liên minh Tây Hải xem bói suy diễn, sau đó tìm được tông môn đó.

Chuyện này lại gây nên một cơn chấn động trong tông môn.

An Lâm lại nói vài câu, còn giới thiệu trưởng lão mới của Tứ Cửu Tiên Tông, Đông Phương Tráng Thực!

Lúc hắn biến mất, Tứ Cửu Tiên Tông vẫn đứng ở hạng chót trong Ngũ Đại Tông, bây giờ đã đứng đầu trong Ngũ Đại Tông. Đi tới vị trí ngày hôm nay cũng có không ít sự cố gắng của Tiểu Lan.

Cái gọi là biết chuyện ở đây là chỉ bọn họ chỉ biết tên trưởng lão đó bắt về một nữ tu đáng thương.

Hễ là sinh viên đại học liên hợp tu tiên tốt nghiệp, có tới một nửa đều muốn gia nhập vào Tứ Cửu Tiên Tông.

Tứ Cửu Tiên Tông và Thiên Đình giống như trường Thanh Hoa và Bắc Đại trong mắt sinh viên Trung Quốc ở nơi trần gian, chọn cái nào là một vấn đề, à, không đúng, bọn họ không nhất định sẽ chọn bạn.

So với việc dựa theo số lượng đơn xin mà thu nhận toàn bộ của Thiên Đình, Tứ Cửu Tiên Tông càng chú ý hơn đến việc tinh anh hóa, thu nhận rất ít. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho dù thực lực ngang nhau, nhưng có thể gia nhập Tứ Cửu Tiên Tông dường như càng có cơ sở để khoác lác...

Tên trưởng lão đó sau khi phải trải qua vô số sự giày vò cực kỳ tàn nhẫn mới bị giết chết.

Phong cách làm việc kiểu này rất bá đạo, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ, ngược lại có rất nhiều người muốn bước vào. Không có cách nào, tông môn như thế này quả thực quá khiến một vài người yêu thích.

Nhưng cũng là phong cách làm việc Tứ Cửu Tiên Tông đã giữ vững trăm năm cũng chưa từng thay đổi.

Quá đáng sao? Quả thực có chút quá đáng.

Đông Phương Tráng Thực, Ma Huyết Kỳ Lân, đỉnh điểm Hợp Đạo!

Giống như là kẻ mạnh nhất của một vùng, bây giờ lại trở thành trưởng lão của Tứ Cửu Tiên Tông, tin tức này nếu như truyền ra, sợ là Tứ Cửu Tiên Tông lại chiếm tin hot trong một khoảng thời gian...

Bài phát biểu bước vào đoạn kết.

"Đứng đầu trong Ngũ Đại Tông cũng không phải là đỉnh điểm của Tứ Cửu Tiên Tông. Chúng ta đã tốn trăm năm, bây giờ đã trở thành tiên tông hàng đầu của giới Cửu Châu, chúng ta còn rất nhiều thời gian, chúng ta vẫn còn vô số đỉnh cao phải leo lên..."

"Tứ Cửu Tiên Tông không chỉ muốn làm đệ nhất của đại lục Thái Sơ, chúng ta còn muốn làm đệ nhất của vũ trụ mênh mông vô hạn. Mọi người có lòng tin khiến cho danh tiếng của Tứ Cửu Tiên Tông vang khắp vũ trụ hay không?"

Đối diện với sự hô hào vô cùng kiêu ngạo đó của Tông chủ, những đôi mắt của hàng nghìn đệ tử nòng cốt của tông môn ửng đỏ, bên trong lồng ngực có một ngọn lửa được đốt lên hoàn toàn.

"Có!"

Một tiếng trả lời vang dội khắp trời đất.

Đây là niềm tin được vang lên từ trong đáy lòng của vô số đệ tử có tư chất yêu nghiệt trời sinh, ôm trong lòng giấc mộng này.

Không chỉ có đám người Tiểu Sửu, Bạch Lăng, Hứa Tiểu Lan, ngay cả An Lâm đang đứng trên bục cũng lộ vẻ xúc động.

"Vậy thì, chúng ta tiếp tục tiến lên." An Lâm cười một chút, bước xuống đài.

Lúc này, trên đạo tràng đã vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô rền vang như sấm.

"Tiếp tục tiến lên!"

"Tiếp tục tiến lên!"

"An Lâm Tông chủ, tôi yêu cậu!"

"Tiểu Lan Tông chủ, chúng tôi cũng yêu cô!"

Có nữ đệ tử tông môn với ước muốn cầu sinh tương đối mãnh liệt đã bổ sung thêm một câu.

Vô số đệ tử hô vang tên của An Lâm Tông chủ.

Trong mắt bọn họ là sự nồng cháy, trong lòng càng tràn đầy nhiệt huyết.

Pháo hoa trên trời nở rộ, từng gương mặt cười vui vẻ hoặc là thanh xuân dạt dào, hoặc là trưởng thành chững chạc, là sự đẹp đẽ và tràn đầy hy vọng. Trong mắt bọn họ, người đó đã chỉ ra một ánh sáng, bọn họ sẽ đuổi theo ánh sáng đó, không ngừng tiến lên phía trước!

Chú thích:

(1) Ngư phi ngư: có nhiều loài động vật sống dưới nước khác cũng gọi là cá như: cá sấu, cá mực, cá voi... nhưng thực ra chúng không phải là cá thực thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận