Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2356: Một người gặp khó khăn, tám phương tới trợ giúp

Một cột nước xanh thẳm từ trên trời giáng xuống, hung hăng đập trúng đầu của một con 0 Hỏa Ám Côn, đánh cho thân hình to lớn mấy trăm mét của U Hỏa Ám Côn rơi xuống đất, mà ngay cả U Hỏa có thể thiêu đốt thần hồn đều bị cột nước này giội tắt, giội trở thành canh

cá chua ngọt luôn.

Lam Tiểu Nghê từ trên trời giáng xuống, cái đuôi cá xòe ra những cây quạt quạt một phát khiến cho loài chim nổi tiếng là bay nhanh nhất Hồng Lôi Tiên Bằng bay xa ra vài trăm mét.

"Cực hạn Thiên Thần Thuật, Thiên Hải Bích! !"

Hai cánh tay trắng nõn của Lam Tiểu Nghệ vươn ra, một bức tường nước từ mặt đất dựng lên, tạo thành một mặt biển đứng thẳng, liền trời tiếp đất, Thủy Chi Lực cuồn cuộn vô tận dụng nhập vào trong bức tường nước, làm cho bức tường nước biến thành màn phòng ngự bằng nước.

Hơn mười con Hồng Hoang Cự Thú nhìn thấy mặt nước vô biên vô hạn dựng lên trước mắt chúng, căn bản không có đường vòng để đi, chỉ có thể nhao nhao đâm vào bức tường nước.

Trong màn nước bàng bạc có lực cản cực lớn, khiến chúng nó cảm thấy như đang đâm vào trong một chất lỏng đặt sệt mà lại keo dính, trong khoảng thời gian ngắn khó lòng mà đột phá được.

Lam Tiểu Nghê chặn được một đợt tấn công, đưa mắt nhìn sang phía An Lâm, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng bất an, thẳng đến khi Thượng Quan Nghệ đi tới bên cạnh An Lâm, Cô mới thở phào một hơi, yên tâm hơn một chút.

"Chúng ta không cần phải tranh luận vấn đề này với bọn họ, cứ kéo dài đi, chúng ta nhất định có thể thắng được! Tên An Lâm này chết chắc rồi, không thể cứu được nữa đâu!"

"Aaaaaa! Trị liệu có hiệu quả rồi! An Lâm, An Lâm ơi, anh cảm thấy thế nào rồi?" Đề Na nhìn An Lâm đang dần dần khôi phục lại sức sống, khóe mắt đỏ lên, mừng rỡ như điên gọi tên anh, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo dán lên mặt của An Lâm, lỗ tai rung rung, biểu đạt sự vui vẻ của mình."

"Tỉnh táo lại đi, Sinh Mệnh người phải tỉnh táo lên!"

Nhưng vào lúc này, lại có tiếng reo vui vẻ vang lên.

Nữ Thần Sinh Mệnh cảm nhận được nguyên lực bàng bạc nhưng lại lạnh thấu xương của Thượng Quan Nghệ, hai hàm răng và vào nhau canh cách

Nữ Thần Sinh Mệnh

Thượng Quan Nghệ đứng ở giữa An Lâm và Nữ Thần Sinh Mệnh, phát ra nguyên lực vô cùng lạnh lẽo, hình thành một trận pháp lớn hình bông tuyết ngay dưới chân, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía Nữ Thần Sinh Mệnh nói

Thiên Thần Hải Dương: "..."

"Mấy người xong chưa hả? Rốt cuộc là mấy người đã xong chưa? Nguyên một đám thay phiên nhau xuất hiện, khi dễ chúng ta ít người đúng không?"

"Có ta ở đây, người đừng hòng làm hại An Lâm!"

Thiên Thần Hải Dương Sợ Nữ Thần Sinh Mệnh liều lĩnh lao ra, cũng mở miệng khuyên bảo.

Nữ Thần Sinh Mệnh bị chọc tức điên lên.

Thiên Thần Thiên Không vội nhắc nhở.

Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào An Lâm, sát ý càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cũng chỉ là nhìn hắn chằm chằm mà thôi, cuối cùng Cô ta cũng không ra tay.

Thiên Thần Thiên Không: "..."

"Ngươi câm miệng cho ta! !"

" An Lâm chết tiệt, có bản lĩnh ngươi đừng có núp dưới váy đàn bà!"

sau lưng mình, khóe mắt đều đỏ lên: "Tiểu Tà, Tiểu Na, Lam tiểu đệ, Thượng Quan sư tỷ... Cám ơn các ngươi..."

Câu trả lời của hắn làm cho Nữ Thần Sinh Mệnh á khẩu không nói lại được gì.

An Lâm chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy lưỡi kiếm óng ánh như tuyết trắng đang đâm vào thân thể mình cùng với Tinh Linh đang liều mạng chữa trị cho hắn, trong lòng vô cùng xúc động.

Thiên Y có chút tò mò mà nhìn về phía Đạo Đức Thiền tôn: "Ông... Không đi giúp bọn họ sao?"

Bởi vì, Thượng Quan Nghệ đang đứng ở trước mặt phóng thích khí tức vô cùng lạnh lẽo, làm cho Nữ Thần Sinh Mệnh cũng tỉnh táo hơn được chút ít.

Ông không phải là kẻ mãng phu như Chúc Âm Lão Tổ, chiến đấu toàn dựa vào bản năng. Trước khi ông ra tay, đã biết rõ mức độ nên làm như thế nào, và biết phải ra tay như thế nào để có thể tránh đi sự phản phệ của Thiên Đạo.

"Ta cũng đã làm hết sức mình rồi, nếu còn chiến đấu với Nữ Thần Sinh Mệnh nữa, ta sẽ bị Thiên Đạo phản phệ. .."

Thiên Thần Đạo Đức mỉm cười vuốt râu nói

Nhìn thấy Thượng Quan Nghệ đang đứng che chắn trước người mình, cùng với Lam Tiểu Nghê đang chống cự với Hồng Hoang Cự Thú

Nhưng mà Lam Tiểu Nghệ và Thượng Quan Nghệ, cả hai người đều hơi đỏ mặt lên.

Nhưng nể tình An Lâm đang bị thương, nên cuối cùng hai người cũng không nói thêm gì.

Lúc này, phía trên Bạch Quỳnh Hải.

Nữ Thần Sinh Mệnh tức điên lên

An Lâm cười lạnh đáp trả lại cô ta như vậy, quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, trong lời nói còn lộ ra sự tự hào nữa.

"Ta có thể dựa dẫm vào phụ nữ là bản lĩnh của ta, ngươi ghen tỵ hay gì?"

An Lâm: "? ? ?"

Nếu như lại ra tay đối với Nữ Thần Sinh Mệnh nữa, như vậy ông sẽ bị Thiên Đạo phản phệ, có thể so còn bị phản phệ nặng hơn Chúc Âm Lão Tổ nhiều! Đạo đức Thiên tôn muốn giúp An Lâm, muốn giúp tất cả sinh linh còn lại của Đại lục Thái Sơ, nhưng còn chưa tới mức vì giúp Đại lục Thái Sơ mà làm đến mức bị hao tổn sáng thể bổn nguyên của mình vĩnh viễn.

Kiếp nạn này, tai họa này, cuối cùng không phải do ông mà gây nên.

"Nữ Thần đại nhân đang triệu hoán ta, ta đi trước đây."

Thiên Y lễ phép các biệt với Đạo Đức Thiền tôn, sau đó mới vẫy vẫy cái đuôi rồi bày về phía vùng đất Tạo Hóa.

Lúc này, trên vùng đất Tạo Hóa.

Hơn mười con Hồng Hoang Cự Thú điên cuồng đang thay phiên nhau tung pháp thuật công kích màn phòng ngự, rốt cục đã có dấu hiệu muốn đột phá Thiên Hải Bích mà Lam Tiểu Nghê dựng lên ban nãy.

Lam Tiểu Nghê cắn chặt hàm răng, đang muốn thúc dục Thủy Thần Hoàn lần nữa.

"Lam minh chủ, chúng ta đến giúp cô đây!"

| Lưu Kim phóng thích ra nguyên khí màu đỏ đậm, ngưng hóa thành một thanh Thông Thiên đại đao, hung hăng chém vào người một con

Tiểu Tà nhỏ giọng nói.

"Đừng làm vậy! Tôi không cần đâu!"

An Lâm mở miệng ngắt lời nó, lại tiếp lục cung cấp nguyên khí cho kiếm Thắng Tà.

"Đừng nói gì cả, chú ý điều tức!

"Khụ... An đại ngốc. .. anh..."

An Lâm thấy nó như vậy thì rất đau lòng, trong tay toát ra kim quang, đặt tay lên thân kiếm, rót nguyên khí vào bên trong kiếm Thắng Tà.

Lam Tiểu Nghê Vốn phải đối mặt với hơn mười con Hồng Hoang Cự Thú, áp lực rất lớn, bây giờ lại có thêm Sáng Thế đại lão tiến lên hỗ trợ, rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

"Ha ha... An Lâm đạo hữu Có thể có được nhiều người hỗ trợ như vậy, ta cũng có thể yên tâm rồi..."

Chúc Âm Lão Tổ bị gần trăm con Hồng Hoang Cự Thú đánh nằm rạp trên mặt đất, thấy một màn như vậy, vừa vui mừng lại vừa yên tâm nên nở nụ cười tươi tắn.

Lúc này đây, Tiểu Tà một lần nữa thực hiện hành động nghịch thiên, tinh lọc hết tử vong chi lực và niết bàn chi lực trong cơ thể An Lâm, cứu An Lâm từ con đường tử vong trở về.

Dưới được lực bàng bạc mênh mông của thần đan, rất nhanh tu bổ thương thế của hắn.

"Cám ơn nhóc nhé, Tiểu Tà."

An Lâm rút kiếm Thắng Tà ra, vẻ mặt cảm kích nói.

"An đại ngốc, anh đúng là không thể làm người khác yên tâm được mà, lại bị thương nặng như vậy nữa, tôi cũng không có cách nào cứu được anh đâu."

Giọng nói của Tiểu Tà vang lên, nghe thì có vẻ như là đang rất tức giận, nhưng giọng nói lại càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên là đã mệt mỏi kiệt sức rồi.

Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, bọn họ là một đoàn thể, loại lực lượng đoàn thể này không giống với lúc trước, càng đừng nói đến việc ở đây còn có hai vị lão đại là Mặc Ngữ và Thiên Y nữa! !

Ba người bọn họ đều là Sáng Thế Thần Linh đã chiến đấu kiệt sức rồi, nhưng một người ngăn chặn một hai con Hồng Hoang Cự Thú vẫn không có vấn đề gì, trước đó cảm thấy một mình phải đối mặt một đám Hồng Hoang Cự Thú, cho nên không dám nhúng tay.

Tam Sinh Linh xuất hiện bên cạnh một linh thể hình con sứa vô cùng to lớn, xuất quỷ nhập thần, không ngừng sử dụng dòng điện quấy rối con sứa, thậm chí còn chặt đứt xúc tu của nó, cực kỳ giống ba chú gấu nhỏ đang chơi đùa.

trực tiếp bị chém từ trên bầu trời rớt xuống mặt đất.

Hắc Thạch cầm ngân thương trong tay, giống như ngân hà từ Cửu thiên rớt xuống, bổ vào một con Xích Vũ Kim Ô, làm con Kim Ô kia

Nham Thạch Ma Thần, chém đứt một cánh tay của Nham Thạch Ma Thần đang muốn phá vỡ vách tường phòng ngự.

"Vì cứu tôi mà lực lượng của nhóc đã cạn kiệt hết rồi, hãy để tôi làm chút gì cho nhóc."

Nói xong An Lâm lại truyền thêm nguyên khí cho Tiểu Tà tiếp.

"Khụ... đừng... đừng truyền nữa.." Kiếm Thắng Tà khẽ run lên.

An Lâm dừng tay một chút.

"Đừng dừng lại. . ."

Giọng nói yếu ớt lí nhí của Tiểu Tà lại vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận