Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 769: Đại Bạch đột phá rồi

Phong cách tông chủ bá đạo đột nhiên xuất hiện này khiến cho Tiểu Lan hơi mất cảnh giác, khuôn mặt trắng như ngọc không tỳ vết, ửng hồng vẻ xấu hổ hiếm thấy.

Nhưng mà An Lâm còn chưa kịp tiến thêm một bước, một đôi tay đã để trên vai của hắn, bỗng đẩy mạnh.

Ầm ầm!

An Lâm bị Hứa Tiểu Lan đè trên vách đá.

Hai tay cô gái đè lên vai An Lâm, Thánh Viêm vấn vít, một đôi mắt chứa đựng long uy đang từ trên cao nhìn xuống người đàn ông dưới đất.

"Em..." Vẻ mặt An Lâm chấn động nhìn Hứa Tiểu Lan.

"Sự bá đạo của anh đến quá đột ngột, em không thích." Hứa Tiểu Lan cười hờ hững nói, giữa chân mày lộ ra vẻ đắc ý.

An Lâm hít sâu một hơi: "Anh sẽ khiến cho em quen dần!"

"Tại sao?" Vẻ mặt Tuyết Trảm Thiên không hiểu hỏi: "Chủ nhân thật sự là tồn tại nhật phá thiên khung, tuy rằng thực lực của Tiểu Lan mạnh, nhưng làm sao có thể đánh thắng chủ nhân?"

Sau một hồi vận động kịch liệt, một lần nữa An Lâm bị Hứa Tiểu Lan đè xuống trên mặt đất.

Tuyết Trảm Thiên càng là hưng phấn nói: "Chủ nhân và nữ chủ nhân lại gắn bó như keo, kết thành vợ chồng, sớm nắng chiều mưa, lửa đạn đầy trời..."

"Làm tình?" Tuyết Trảm Thiên như hiểu như không gật đầu.

Núi Vọng Nguyệt của Tứ cửu Tiên tông, chớp mắt kiếm khí ngang dọc, sấm sét vạn trượng, ánh lửa đầy trời.

An Lâm cảm khái nói: "Em đột phá đến Hóa Thần trung kỳ, lực lượng lại tăng lên không ít, tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng anh thật sự là bị em đuổi vượt qua."

Ầm ầm! Tứ đại thần hỏa cùng xuất hiện.

Hai người đều là thở hổn hển, rõ ràng là trận chiến vừa rồi tiêu hao không ít lực lượng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trên núi, không nhìn được chậc lưỡi cảm thán.

Trong ánh lửa nứt nẻ, đất trời rung chuyển.

Đại Bạch cao thâm khó lường cười lên: "Cậu không hiểu, có một lực lượng gọi là làm tình, nó có thể áp chế thực lực của anh An, khiến cho anh An mãi mãi không thắng được Tiểu Lan."

Vừa nhắc đến chuyện này, An Lâm lại tuyệt vọng: "Không có! Không chỉ bản thân cảnh giới không có bao nhiêu cảm ngộ mà ngay cả lúc mượn dùng Kim Hư Lôi, An Kì Lân cũng không có phản ứng! Nó chỉ lo ngủ! Rõ ràng nó trước đây lúc anh mượn dùng lực lượng còn biết ở trong Khí Hải làm bộ làm tịch, ngón tay chỉ lên trời đấy!"

Đại Bạch ngáp một cái, lười biếng dùng móng vuốt đẩy thân thể giống như quả cầu của Tuyết Trảm Thiên: "Dù sao không cần nhìn cũng biết, cuối cùng anh An nhất định sẽ bị Tiểu Lan đè xuống đất giày vò. Gâu!"

Hứa Tiểu Lan: "..., sao em cảm thấy đây là chuyện tốt?"

"Phù... thật sự là thoải mái!"Hứa Tiểu Lan lau mồ hôi trên trán, cười nói.

Hứa Tiểu Lan cầm khăn tay lau mồ hôi cho An Lâm, dịu dàng nói: "Sao thế, thiết tha một trận nhưa thế, cảnh giới không được nâng lên chút nào sao?"

Bạch Lăng ở thế giới nhỏ của sở nghiên cứu Phượng Hoàng, đã thiết kế một chướng ngại gọi là Quỷ Binh.

Bất kể là hắn ở trong đầu thăm hỏi như thế nào, trả lời hắn cũng chỉ có giao diện lạnh như băng.

Thiết kế chướng ngại thí luyện cũng phải nắm rõ được mức độ, nếu như đệ tử ở bên trong đều chết hết vậy thì không gọi là thí luyện, mà là một trận giết chóc.

Lần hành trình tìm kiếm cách đột phá nút thắt cổ chai cuối cùng kết thúc thất bại.

Đại Bạch ngu ngơ nhìn cơn gió màu bạc, sau khi vẻ mặt ngơ ngẩn một hồi, cuối cùng nó kinh ngạc vui mừng kêu lớn lên: "Ha...Cuối cùng tôi đã lĩnh ngộ được lĩnh vực của mình rồi, gâu!"

An Lâm thở dài một hơi: "Hết cứu được rồi, An Kì Lân ngay cả ra vẻ cũng không muốn làm, còn làm sao mà mặc quần áo chứ, quả nhiên là cá mặn..."

"Cảm ơn các linh đơn diệu dược từ trước tới nay anh An đã tài trợ! Cảm ơn tiên quả Hải Châu của chị Bạch! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Đại Bạch tôi trước tiên cạn ly kính mọi người, gâu!" Đại Bạch nâng ly lên, tự mình uống trước một ngụm lớn, rõ ràng vô cùng hưng phấn.

Buổi tối, mọi người tụ tập cùng nhau, tổ chức tiệc tối chúc mừng.

Lĩnh vực của Đại Bạch rất mạnh, không chỉ đơn giản là lĩnh vực thuộc tính gió, còn hàm chứa công kích thần hồn cực kỳ mạnh, có thể nói là hai tầng công kích thần hồn và vật lý.

An Lâm cảm thấy hệ thống này của mình quả thật có bệnh, điều kiện cũng không nói rõ ràng thì làm sao hắn tìm được phương hướng chứ. Làm sao để mặc quần áo cho An Kì Lân thì cứ nói thẳng ra đi!

Vì vậy, Đại Bạch phải đích thân tham dự, thử xem hỏa lực của thí luyện này, sau đó Bạch Lăng sẽ tiến hành phân tích các số liệu cần thiết.

Nó ở trong thí luyện Quỷ Binh của độ khó hệ số lớn nhất, trong môi trường quỷ khóc sói kêu lại giác ngộ rồi, bốn bề lại đột nhiên dâng lên cuồng phong màu bạc, trong nháy mắt đánh tan tất cả Quỷ Binh.

Bạch Lăng đang phụ trách quan sát lập tức ngơ ngẩn, An Lâm đang ở một bên xem kịch vui càng là đột nhiên đứng lên, trên mặt là vẻ vui mừng như điên.

Những ngày tháng cá mặn ở Tứ cửu Tiên tông lại trôi qua hai ngày.

Đại Bạch làm thỏ trắng, phi! là chó trắng cũng tham gia thí luyện.

Trong một không gian tối tăm, vô số Quỷ Binh nhào tới, các loại cảnh ảo quỷ quái ly kỳ nhao nhao xuất hiện, khiến người ta mất hồn mất vía.

Chướng ngại kia có thể nhắm vào thần hồn và đạo tâm của người thí luyện.

Một người cũng vui vẻ nâng ly, đồng thời một hơi uống cạn.

Trong tông môn này, mọi người đều là người một nhà, có thành viên đột phá cảnh giới, bọn họ đều vui mừng.

"Đại Bạch có thể nửa chân bước vào Hóa Thần, tôi là người vui nhất." An Lâm nâng ly rượu, đứng lên, vẻ mặt hưng phấn nói: "Dù sao cũng là đoàn thú cưng của tôi, chỉ có cậu ấy là không sờ tới Hóa Thần, chủ nhân là tôi đây nếu nói trong lòng không sốt ruột là không thể nào đâu. Các người thử nghĩ xem, một năm rồi cảnh giới không có tiến bộ gì hết, đây được xem là gì chứ?

Shit...

Mọi người nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt chấn động nhìn người đàn ông ăn nói đĩnh đạc kia, trong lòng hét lớn lên, chúng tôi không giống.

"Cũng may, bây giờ Đại Bạch cuối cùng cũng là bước được một bước kia, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi. Nào, chúng ta lại uống thêm một ly nữa!"An Lâm giơ cao ly rượu, hét lớn.

Mọi người nâng ly lên một hơi uống cạn.

Uống một hồi sắp tàn tiệc, vẫn là Đường Tây Môn Dục Linh hậu kỳ, vừa say bí tỉ vừa nước mắt đầy mặt nói: "Tôi mà là thiên tài tuyệt đỉnh trường học rắm chó gì chứ, ngay cả con chó cũng không bằng..."

Hiên Viên Thành vỗ vai Đường Tây Môn an ủi: "Đừng nói là anh, ngay cả tôi áp lực cũng rất lớn, vì vậy tôi dự định nhân kỳ nghỉ này, nâng cao cảnh giới của mình lên Hóa Thần sơ kỳ, nếu không sẽ không đi đến trường nữa."

Đường Tây Môn: "... Học đệ cậu thật sự là đến an ủi người khác sao? Sao mà tôi cảm thấy càng thương tâm hơn vậy chứ?"

"Thú sủng của anh An so sánh không bằng, thú sủng của người ta bắt đầu Hóa Thần, học trưởng anh nghĩ thoáng một chút đi!" Miêu Điềm cũng an ủi lấy lệ vỗ vai của Đường Tây Môn.

Đường Tây Môn nhìn nụ cười dễ thương của Miêu Điềm, cuối cùng trong lòng nghĩ thoáng rồi, trên mặt hiện lên nụ cười thông suốt.

Học đệ gì đó, đi qua một bên! Vẫn là học muội tốt hơn, ha ha...

"Thì đó, bạn học Miêu Điềm nói rất đúng!" Lạc Tử Bình liên tục gật đầu, nói phụ họa: "Giống như Tuyết Trảm Thiên, rõ ràng là một quả cầu, người ta cũng sắp Tạo Thiên cảnh rồi, lại nói với chúng ta là giống như Phản Hư cảnh. Cũng không thể nói học trưởng Đường ngay cả quả cầu cũng không bằng chứ, vậy thì xem là cái gì chứ?"

Đường Tây Môn nghe đến nỗi gương mặt trở nên đen thui, chỉ vào Lạc Tử Bình nói: "Cậu đi đi! Tôi tôi không có học đệ làm đau lòng người khác như cậu!"

Mọi người cười ầm lên, không khí ngập tràn hơi thở vui vẻ.

Liễu Thiên Huyễn rót một ly rượu ngon, hờ hững nhấp một ngụm, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, trên mặt cũng hiện lên nụ cười thoải mái.

Cô không nghĩ tới ngày đó ý nghĩ viễn vông với An Lâm ở đường mòn nhỏ trong rừng, sẽ thật sự trở thành cảnh tượng hài hòa náo nhiệt tối nay.

"Huyễn Huyễn, tôi kính cô, chúc cho Kiếm các của chúng ta càng ngày càng phát triển!" Một người đẹp tóc dài, cười híp mắt bước tới.

Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Hân Trúc, người bạn tốt tốt nghiệp từ thiên đình cùng xuống đây lập nghiệp với cô.

Cô mỉm cười gật đầu, cụng ly với Hân Trúc: "Yên tâm đi, Kiếm các của chúng ta sau này sẽ vượt qua Thiên Kiếm tông!"

Nói xong, Liễu Thiên Huyễn một hơi uống cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận