Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2117: Có thể gặp được mọi người thật tốt

Nữ Đế nở nụ cười, nhìn cô gái rõ ràng là mạnh đến đáng sợ, nhưng lại có dáng vẻ của một thiếu nữ trước mặt, trong ánh mắt chan chứa tình thương và xót xa: "Người nói bậy gì thế, tại sao lại phải xin lỗi chứ? Chẳng có gì là chịu khổ cả, chính người đã cứu mạng mọi người cơ mà..."

"Nhưng nếu như không có ta thì sẽ không xảy ra những chuyện này." – Thượng Quan Nghệ tự trách mình.

Nữ Đế thấy vậy càng thêm xót thương.

Bởi vì cái sự xui xẻo từ xưa đến giờ của Thượng Quan Nghệ, cứ hễ người bên cạnh xảy ra điều gì không may, cô đều tự cho là lỗi của mình.

Từng có một lần, một đồ đệ của Tông Môn đi mao xí không cẩn thận bị té xuống hố phân, lúc bị trúng độc đổ bệnh, Thượng Quan Nghệ cũng cảm thấy là do lỗi của cô ấy, bởi vì cảm thấy áy náy nên đã chủ động nhận trọng trách chăm sóc cho đồ đệ đó một khoảng thời gian.

Người con gái như vậy, sao có thể khiến cho người khác không xót xa?

Nhưng có lẽ chính vì Thượng Quan Nghệ yêu thương thế giới này, đối xử lương thiện với mỗi một người, mới khiến cho nhiều người dù biết rằng ở bên cạnh cô sẽ gặp xui xẻo, vẫn thật lòng chấp nhận cô ấy.

"Thượng Quan các chủ, thật lợi hại!!"

"Sư tỷ Thượng Quan Nghệ, hãy giúp tụi em xử mấy con Tuyết Quỷ Thú đáng chết đó nhé!"

"Ừm, cảm ơn mọi người, cảm ơn..."

Từng tiếng tung hô ca ngợi, kéo Thượng Quan Nghệ ra khỏi mớ suy nghĩ tự trách.

Từng trưởng lão và đệ tử vui mừng nói. Những lời nói đó, từng khuôn mặt chan chứa nụ cười vừa chân thành lại vừa vui vẻ dạt dào khiến cho Thượng Quan Nghệ cảm thấy ấm áp hơn hẳn so với những bông tuyết từ trời rơi xuống...

"Thượng Quan các chủ, tôi yêu người chết đi được!"

Có thể gặp được mọi người thật tốt, có thể gia nhập vào Tứ Cửu Tiên Tông thật tốt.

"Tứ Cửu Tiên Tông chúng tôi tự hào về người!"

Khóe mắt của Thượng Quan Nghệ đỏ lên, trong tim có dòng chảy ấm nóng chảy qua.

"Hứ, nói chuyện với đại tế tư của chúng ta kiểu gì thế hả? Đại tế tư, chúng tôi mãi mãi đi theo người!!"

"Từ nay về sau, ta lại có thêm một nữ thần nữa rồi."

"Sau này người chính là anh hùng của Tứ Cửu Tiên Tông, là anh hùng của Nhân Tộc chúng ta rồi, sau khi về Tông Môn đừng quên nhắc thổ hào An tông chủ ban phát bảo vật làm phần thưởng đó!!"

Ba con Tuyết Quỷ Thú bị nhìn chằm chằm như vậy, ngay tức khắc liền cảm thấy cả cơ thể lạnh cóng, dường như có một điều gì đó rất kinh khủng sắp giáng xuống người bọn chúng, mặc dù bây giờ cũng đã bị hành hạ rất thảm rồi.

"Mọi người..." – Thượng Quan Nghệ quay người lại nhìn, nhận ra tất cả người của Tứ Cửu Tiên Tông đều đang nhìn cô, phấn khởi vẫy tay với cô, trên mặt nở những nụ cười chân thành và cảm kích

Kẻ hoảng sợ nhất chính là con Tuyết Quỷ Thú trước đây đã luôn chế giễu và hành hạ Thượng Quan Nghệ cùng Nữ Đế, mặc dù lúc này nó cũng đã chịu sự hành hạ hàn lực kinh khủng nhất rồi, nhưng cũng chẳng thể đảm bảo được là không còn chuyện đáng sợ nào sẽ xảy ra nữa.

Có những chuyện không thể thay đổi được, nhưng cô rất vui vì có được những người bạn chân thành đáng yêu như vậy. Từng hành động của họ cũng là động lực thật sự để cô kiên định là chính mình!

Thượng Quan Nghệ cất giữ phần cảm động ấy vào đáy lòng, lặng lẽ dùng hàn lực căn nguyên giúp Nữ Đế ngưng tụ tứ chi một lần nữa, đồng thời cũng củng cố lại tư thế vết thương. Lúc này cô mới chuyển ánh nhìn qua ba tên thiên thần bị trấn áp.

Tuyết Quỷ Thú lông vàng bị hàn khí bao phủ, thần sắc hiện rõ sự sợ hãi, vẻ mặt bắt đầu đông cứng lại, sau đó hơi thở trên cơ thể dần biến mất, dường như bị kéo đến một vĩ độ khác, lại có vẻ như trở thành một bức tranh.

Thượng Quan Nghệ nhìn con Tuyết Quỷ Thú đang bị chín thanh kiếm băng ghim trên mặt đất, lòng bàn tay hướng về phía đầu của nó, có một hàn khí màu đen lan rộng khắp hư không. Hễ là nơi hàn khí lan qua, vạn vật dường như đều mất đi sự sống, thậm chí là cả những vật chết không còn liên quan gì đến đất trời. Cuối cùng, hàn khí màu đen đó cũng bao phủ lên khắp cơ thể của Tuyết Quỷ Thú lông vàng.

Sự tồn tại của một thiên thần, cứ thế mà bị một người sống sờ sờ như vậy đóng băng chết sao?

Vẫn còn may, Thượng Quan Nghệ không có đi về hướng nó mà đi qua hướng của một con Tuyết Quỷ Thú khác.

Điều này đối với thiên thần là sự sỉ nhục lớn nhất!

Nó cần thời gian, nó cần thời gian để thoát khỏi trấn áp!

"Chung kết chi băng, nguyên đoạn."

Nghe thấy lời này, khuôn mặt thanh lệ diễm sắc của Thượng Quan Nghệ không biểu lộ biểu cảm nào. Thật ra cô đã nghe qua rất nhiều lời đau lòng hơn thế này rồi, thế nên câu nói này căn bản chẳng hề có lực sát thương nào với cô cả.

Con Tuyết Quỷ Thú bị trượng thần ghim trên mặt đất vùng vẫy, gào thét đến khản giọng, căm tức nhìn Thượng Quan Nghệ: "A, ta sẽ không tha cho ngươi, đứa con gái xấu xa! Họa tinh! Ta phải ăn ngươi!"

"Kết thúc cả rồi"

Nhìn từ góc độ của bọn chúng, Thượng Quan Nghệ giết thiên thần chả khó là bao so với việc giết một con heo!

Khung cảnh này tại sao có thể lại giống đến như thế? Lúc đầu Tuyết Quỷ Thú lông vàng cũng cho rằng sức mạnh băng tuyết của mình là vô địch thiên hạ, phải dùng sức mạnh băng tuyết mà Thượng Quan Nghệ giỏi nhất để hành hạ cô ta, giết chết cô ta.

Thế mà, sự trái ngược của hiện thực vẫn cứ như một vở kịch. Trong lúc nguy cấp, Thượng Quan Nghệ nhanh chóng biến hóa, trở thành một thần linh tạo thế nắm giữa nguyên lực, bắt đầu dùng sức mạnh băng tuyết đám Tuyết Quỷ Thú giỏi nhất để làm chúng đông cứng đến chết.

"Chung kết chi băng, nguyên đoạn."

Chết rồi ư?

Hai con Tuyết Quỷ Thú còn lại nhìn thấy cảnh đó khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.

Cứ thế mà nó đã bị đóng băng rồi, không còn nhịp tim, chẳng còn sức sống, không có năng lượng, tất cả đều bị hàn khí màu đen hút đi. Cuối cùng một âm thanh giòn giã vang lên, thần cũng biến thành từng hạt ánh sáng, biến mất khỏi trời đất.

Lòng bàn tay của cô lại giải phóng một hàn khí màu đen một lần nữa.

Hàn khí ấy lan ra khắp toàn thân của Tuyết Quỷ Thú, khiến cho những lời sỉ nhục không ngừng của nó hoàn toàn biến mất, không còn lại bất kì dây dưa nào.

Liên tục giết hai thiên thần, bước chân của Thượng Quan Nghệ vẫn chưa dừng lại, cô bước tới chỗ con Tuyết Quỷ Thú thứ ba.

Tuyết Quỷ Thú lông vàng vô cùng sợ hãi. Mỗi bước chân của Thượng Quan Nghệ như đang đạp trên trái tim nó, gõ một hồi chuông tang cho sinh mệnh của nó.

"Đừng...đừng qua đây..." - Tuyết Quỷ Thú vùng vẫy muốn lùi ra phía sau.

"Thì ra ngươi cũng biết sợ à?" – Thượng Quan Nghệ vẫn tiến lại gần.

Cô giơ lòng bàn tay ra hướng về tên Tuyết Quỷ Thú, định sẽ giải phóng chiêu cuối cùng.

Chính tại lúc này, tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng bị hàn lực trấn áp bỗng cười gằn, thân hình chợt như lò xo nhảy bật lên, hóa thành một tàn ảnh màu vàng nhào đến chỗ Thượng Quan Nghệ.

"Chết đi!!!" – Móng vuốt sắc nhọn màu đỏ tươi của nó đâm xuống hướng trán của Thượng Quan Nghệ!

Thì ra nó đã lợi dụng khoảng thời gian này mà lặng lẽ thoát ra khỏi trấn áp của hàn lực. chờ đến lúc Thượng Quan Nghệ bước đến gần nó và mất cảnh giác, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để phản sát.

Tốc độ đột kích của nó không ai có thể theo kịp, nó có thể đảo ngược tình thế trong khoảnh khắc khốn cùng này.

Thượng Quan Nghệ không kịp phản ứng, có lẽ là theo không kịp tốc độ.

Tộc Băng có mạnh hơn nữa thì đã sao?

Võ công thiên hạ không có điều gì là không thể, dù là người mạnh đến cỡ nào, chỉ cần có sơ hở, vẫn có thể phản sát!

Trong chớp mắt, Tuyết Quỷ Thú có thể phân tích được tình hình, trong lòng thoáng chút vui vẻ, cảm thấy có thể giữ vững tình thế trận này.

"Định." – Thượng Quan Nghệ nói nhẹ một chữ.

Vù vù...

Dao động kì dị phát tán khắp nơi.

Tuyết Quỷ Thú lông vàng bỗng nhiên bị đông cứng giữa không trung, móng vuốt định đâm vào Thượng Quan Nghệ chỉ còn cách vầng trán trắng nõn mịn màng kia đúng một tấc thì hoàn toàn đứng im rồi.

Nói đúng ra là trong một phạm vi nào đó, tất cả mọi thứ đều đứng im rồi.

Không phải sự ngưng đọng do giam cầm không gian.

Mà ngay cả thời gian cũng dừng lại rồi!

Đây chính là sức mạnh thời không thật sự!!

Lòng tên Tuyết Quỷ Thú lông vàng hoảng hốt, chỉ dùng nguyên lực băng hàn cũng có thể làm cho không gian và thời gian đóng băng? Người phụ nữ này...rốt cuộc mạnh đến cỡ nào vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận